"Người đâu, mau đem cô ta dìm đầu vào nước rồi bắt cô ta quỳ ngoài sân cho tôi"
Thẩm Quân Dao chưa kịp vực dậy đã bị mấy tên vệ sĩ kia lôi đi.
Thẩm Sơ Vũ còn tặng cho cô một cái nhìn đầy khiêu khích mà Trác Du Hiên không hề nhìn thấy điều đó.
Đôi mắt ngấn lệ của Thấm Sơ Vũ lộ ra rõ ý cười, Thẩm Quân Dao, để tao xem mày sẽ làm gì được tao? Trác Du Hiên không để mắt đến Thẩm Quân Dao nữa, hẳn ta ôm Thẩm Sơ Vũ lại chiếc ghế sô pha kia rồi ngồi xuống.
Hắn để cho người phụ nữ này ngồi lên đùi của hắn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt giả tạo kia của cô ta.
Ánh mắt của hẳn mang theo đầy sự cưng chiều.
"Sơ Vũ, thiệt thòi cho em rồi! Xin lỗi vì anh đã không bảo vệ được em"
Thẩm Sơ Vũ lắc đầu, cô ta khẽ gối đầu lên ngực hắn, hai tay đặt trên hai bờ vai rắn chắc của Trác Du Hiên, cố tình tỏ ra vẻ uỷ khuất.
"Không sao đâu anh, vì anh mà em có thể làm mọi chuyện"
Trác Du Hiên cười hạnh phúc, hắn đưa tay xoa đầu của Thẩm Sơ Vũ, rồi dịu dàng ôm cô ta vào trong lòng mình.
Hai người bọn họ cứ trâm mặc ôm nhau như vậy, mặc cho những tiếng thét thất thanh của người con gái đáng thương kia vang lên.
Thẩm Sơ Vũ được Trác Du Hiên ôm chặt như vậy, cô ta cong môi cười đầy hài lòng.
Đặc biệt là khi những tiếng thét kia của Thẩm Quân Dao vang lên.
Với cô ta, Thẩm Quân Dao càng đau đớn bao nhiêu thì cô ta lại càng cảm thấy hạnh phúc bấy nhiêu.
Một nụ cười thoả mãn xuất hiện trên gương mặt của Thẩm Sơ Vũ, thế nhưng Trác Du Hiên lại không hề nhìn thấy điều đó.
Những âm thanh nức nở của người con gái đáng thương kia truyền đến tai của Trác Du Hiên.
Trong kia, Thẩm Quân Dao đang phải chịu dày vò như thế nào, liệu hản có biết hay không? Bây giờ hắn hạnh phúc ở bên cạnh của Thẩm Sơ Vũ, còn Thẩm Quân Dao đang phải chịu cảnh đau đớn dày vò đến tận xương tuỷ kia.
Đặc biệt hiện giờ cô còn đang mang thai đứa con của hẳn.
Trong lòng của Trác Du Hiên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe những âm thanh đau đớn ấy của Thẩm Quân Dao.
Trải tìm trong lồng ngực hắn hơi nhói lên, đôi mắt lộ rõ vẻ suy tư.
Hắn không hiểu, rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy? Trác Du Hiên là đang đau lòng hay sao? Hắn đau lòng vì Thẩm Quân Dao? Không thể nào! Làm sao hắn có thể đau lòng vì người phụ nữ đó được chứ? Hắn hận cô ta còn không hết, làm sao có thế đau lòng vì người phụ nữ này được? Thẩm Quân Dao vừa rồi đã khiến cho người con gái hắn yêu phải chịu tủi nhục, hắn phải trừng phạt người phụ nữ nặng hơn nữa.
Sao lại có thể vì cô ta mà cảm thấy đau lòng cơ chứ? Trác Du Hiên, mày hãy tỉnh lại đi, đừng có để bị sự giả tạo của người phụ nữ đó đánh lừa.
Cô ta chỉ đang đóng kịch để mày thương hại cô ta mà thôi, mày chỉ đang thương hại người phụ nữ đó.
Còn người mày yêu là Thẩm Sơ Vũ, cho nên Trác Du Hiên à, mày đừng chấp mê bất ngộ nữa.
Mau chóng tỉnh lại.
Tâm trạng của hai người đang hoàn toàn đối lập nhau.
Một người thì đang vui mừng thoả mãn vì mục đích của mình sắp đạt được, còn chuẩn bị nhổ đi cái gai ở trong mắt của mình nữa.
Còn Trác Du Hiên, tâm trạng lúc này của hản ta đang vô cùng phức tạp, đầu óc hắn lúc này chỉ toàn tiếng la hét đau đớn kia của Thẩm Quân Dao, cho nên sắc mặt của hắn trở nên khó coi vô cùng.
Thẩm Sơ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, cô ta làm ra vẻ hồn nhiên hỏi Trác Du Hiên, đặc biệt cô ta còn tỏ ra vẻ khó xử khiến cho Trác Du Hiên giật mình.
"Du Hiên, anh định bao giờ mới ly hôn với Quân Dao rồi cưới em? Không phải là vì em muốn ép anh, chỉ là hiện giờ em cũng đã mang thai, cha mẹ nói nếu không đám cưới sớm nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em.
Cho nên...
Cho nên em mới muốn biết...
Khi nào anh mới ly hôn?"
Thẩm Sơ Vũ rụt rè, cô ta cắn môi, mắt hơi cụp xuống hỏi Trác Du Hiên.
Trác Du Hiên khó xử, hắn ta không biết phải trả lời Thẩm Sơ Vũ như thế nào nữa.
Đơn ly hôn hắn cũng đã chuẩn bị rồi, hắn rất muốn nhanh chóng ly hôn với Thẩm Quân Dao rồi kết hôn với Thẩm Sơ Vũ.
Đây chính là điều mà Trác Du Hiên mong muốn bao nhiêu lâu nay.
Nhưng không hiểu sao, hản ta lại không có can đảm để làm vậy! Mỗi lần định nói chuyện này với Thẩm Quân Dao, lời nói không thể nào bật ra từ miệng của hắn được.
Rốt cuộc là hắn bị làm sao? Không phải bao nhiêu lâu nay hản vẫn muốn ly hôn với Thẩm Quân Dao hay sao? Bây giờ Thẩm Sơ Vũ trở về rồi, người con gái hãn yêu đã trở về, nhưng tại sao hắn lại không đủ can đảm để nói ra hai từ ly hôn cơ chứ? Chẳng phải trên thương trường, Trác Du Hiên được mệnh danh là một người vô cùng quyết đoán hay sao? Vậy thì tại sao chỉ có một chuyện cỏn con như thể này, hẳn lại không thể nào làm được? Mỗi lần Thẩm Sơ Vũ hỏi hắn về vấn đề này, Trác Du Hiên đều tìm cách lảng tránh.
Hắn trả lời qua loa cho xong chuyện rồi bỏ đi.
Nhưng nay, khi nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Sơ Vũ, Trác Du Hiên thật sự khó xử.
Hản không biết bản thân mình phải trả lời cô ta như thế nào nữa.
Trác Du Hiên đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của cô ta, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô ta lên.
"Sơ Vũ, chờ anh, hãy chờ anh thêm một thời gian nữa thôi.
Nhất định anh sẽ cưới em, sẽ bảo vệ danh tiếng của em.
Người phụ nữ anh yêu, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu.
Thẩm Quân Dao với anh bây giờ vẫn còn giá trị lợi dụng, đợi anh lợi dụng cô ta xong rồi, nhất định sẽ ly hôn với cô ta.
Chờ anh, được không?"
Trác Du Hiên hôn nhẹ lên môi của Thẩm Sơ Vũ, hắn không muốn để người phụ nữ hản yêu bị tổn thương.
Với hắn, Thẩm Sơ Vũ vừa là người con gái hắn yêu nhất, vừa là ân nhân của hắn ta, cho nên, hắn sẽ không để cho cô ta phải chịu thiệt thòi đầu..
Thẩm Sơ Vũ trong lòng vô cùng bực tức, đợi, vậy thì đợi đến bao giờ cơ chứ? Tuổi xuân ngắn ngủi như thế, bảo cô ta đợi đến khi nào đây? Bực tức là thế, nhưng cô ta chỉ dám giữ ở trong lòng mà thôi.
Thẩm Sơ Vũ nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt còn hơi rưng rưng, tỏ vẻ ấm ức.
Trác Du Hiên nhìn Thẩm Sơ Vũ như vậy, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, tay ôm chặt lấy cô ta.
"Bảo bối, xin lỗi em! Để em chịu ấm ức nhiều rồi! Nhất định sau này anh sẽ bù đắp cho em, anh sẽ yêu thương em thật nhiều, sẽ không để em phải chịu thiệt nữa"
Trác Du Hiên ôm lấy người của Thẩm Sơ Vũ, hắn bế cô ta về phòng để cho cô ta nghỉ ngơi.
Dù gì thì cô ta cũng đang mang thai đứa con của hản, Trác Du Hiên không thể không để ý đến chuyện này được.
Thẩm Quân Dao sau khi bị những tên kia liên tục dìm đầu vào trong nước kia, suýt nữa cô đã ngất đi rồi.
Cũng may là đứa bé không sao, nếu không cô nhất định sẽ liều mạng với bọn họ.
Thẩm Quân Dao bị bắt quỳ ở dưới trời đêm đầy sương mù giá rét như thế n, trong khi người chỉ mặc một chiếc áo vô cùng mỏng.
Cái lạnh như xua tan toàn bộ lý trí của Thẩm Quân Dao.
Bị ép quỳ suốt một đêm, chân của cô gần như tê dại, hai chân mềm nhũn ra không tài nào cử động được.
Sau khi Trác Du Hiên đến công ty, chỉ có một mình Thẩm Sơ Vũ lộng hành ở nhà.
Hôm nay, khi đang mệt mỏi làm việc, thì Trịnh Liên, mẹ của cô tới đây thăm chị gái của cô.
Bà ta đến chỗ cô häm hằm nói.
"Này con nhỏ kia, mày mau ra đây, tao có chuyện cần phải nói với mày"