"Á à, cái con nhỏ này, mày dám cãi lời tao phải không? Tao bỏ tiền ra nuôi mày lớn lên để cho mày cãi lời tao hả? Đúng là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà mà.
Biết thể tao đã bóp chết mày từ khi mày mới sinh ra rồi.
Nuôi mày chẳng có được cái lợi ích gì cả.
Đúng là đứa con gái lăng loàng mà, nuôi mày quả thật tốn cơm tốn gạo mà."
Trịnh Liên liên tiếp mắng chửi một cách xối xả vào mặt Thẩm Quân Dao, bà ta không ngừng dùng những lời lễ tàn nhẫn măng chửi Thẩm Quân Dao.
Thẩm phu nhân kia có phải là mẹ hay không? Sao bà ta lại có thể nói ra những lời nói tàn nhẫn ấy với đứa con gái này của mình chứ? Một người mẹ làm sao mà có thể nói ra những lời này với con mình chứ? Cho dù có tàn nhẫn như thế nào, nhưng không một người mẹ nào đành lòng nói ra những lời nói ấy với đứa con gái mà mình đứt ruột đẻ ra cả.
Vậy mà làm sao vị Thẩm phu nhân này lại có thể nói những lời ấy với con gái mình chứ? Thẩm Quân Dao cô người lại khi bị mẹ mình đánh, máu đỏ chảy dọc trên gương mặt của cô, hai mắt cô nhắm chặt lại, cả người cô ôm chặt lại vì sợ hãi.
Thẩm Quân Dao làm sao mà không cảm thấy đau lòng trước những lời nói tàn nhẫn kia của mẹ mình chứ.
Mẹ à, con có phải là con gái của mẹ hay không? Sao mẹ nỡ lòng nào đối xử với con như thế? Con cũng là con của mẹ mà.
Mẹ không thể đối xử với con giống như đối xử với Thẩm Sơ Vũ hay sao? Con và chị ấy rốt cuộc có gì khác nhau mà mẹ lại phân biệt đối xử với con như vậy.
Mẹ có biết là con đau như thế nào không? Thẩm phu nhân liên tục đánh lên người cô, miệng bà ta thì cứ liên tục mảng chửi, hai mắt bà ta trợn ngược lên.
Bà ta thật sự rất muốn giết chết đứa con gái này của mình.
Một người mẹ nhưng làm sao có thể có cái suy nghĩ muốn giết chết con gái của mình như vậy cơ chứ? "Cái con khốn nạn, rốt cuộc mày có nghe lời tao không thì bảo?"
"Mày có tin là tao giết chết mày luôn hay không?"
"Đúng là cái thứ súc sinh mà.
Dám cãi lời tao à, mày thích cãi à, tao cho mày cãi này.
Cho mày cãi này.' Bà ta vừa nói vừa đánh liên tiếp lên người của Thẩm Quân Dao.
Cô không thể chống trả, chỉ biết đưa tay ôm bụng minh, bảo vệ đứa con mà mình đang mang thai.
Móng tay của Thẩm Quân Dao đâm xuyên vào trong da thịt của người con gái chảy rất nhiều máu.
Thẩm Quân Dao đau đớn chật vật nằm dưới đất, quản quại vì đau đớn.
Thẩm Quân Dao bật khóc nức nở chịu đựng trận tra tấn của người mẹ ruột kia của mình.
Sau khi trút giận đến mệt, Thẩm phu nhân mới buông tha cho cô, bà ta mệt mỏi đá vào cô một cái, rồi bỏ đi, bỏ mặc Thẩm Quân Dao cả người đầy thương tích ở ngoài vườn.
Cô đưa tay ôm chặt bụng mình, máu trên mặt vẫn chảy ra, nhuộm đỏ gương mặt xinh đẹp của người con gái.
Thẩm Quân Dao bật khóc nức nở, hai mắt cô nhắm chặt, nước mắt hoà với dòng máu đỏ tươi ấy tạo nên một cảnh tượng vô cùng bi thương.
Thẩm phu nhân đi vào trong nhà, nơi mà Thẩm Sơ Vũ đang ngồi chờ ở đó.
Thẩm Sơ Vũ thấy mẹ mình chạy vào, cô ta liên lo lẳng hỏi.
"Sao rồi mẹ? Thái độ của con nhỏ đó thế nào?"
Thẩm phu nhân bực tức đập chiếc túi kia xuống bàn, bà ta uống hết một cốc nước mà Thẩm Sơ Vũ đã chuẩn bị cho bà ta từ trước.
Bà ta thở dài một hơi rối nhìn Thẩm Sơ Vũ, giọng điệu vô cùng cáu gắt.
"Cái con nhỏ đó, mẹ mắng nó như thế nào nó cũng không chịu nghe.
Cho dù mẹ đã đánh nó một trận nhưng nó vẫn cứng đầu như thể.
Cho dù mẹ có nói như thế nào nó vẫn nhất quyết không chịu ly hôn, thể có tức không chứ lị"
Thẩm Sơ Vũ trong lòng lo sợ, cô ta rụt rè hỏi Thấm phu nhân.
"Thế thì phải làm sao đây mẹ? Nếu con không nhanh chóng kết hôn, tất cả mọi chuyện sẽ bị bại lộ mất.
Đến lúc đó chắc chắn Trác Du Hiên sẽ giết con mất"
Thấy đứa con gái yêu của mình lo lắng như vậy, Thẩm phu nhân nhanh chóng an ủi cô ta.
"Sơ Vũ, con yên tâm đi, mẹ sẽ tìm mọi cách để giúp con.
Mẹ sẽ không để cho con gặp chuyện gì đâu"
Thẩm Sơ Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt của cô ta lộ ra tia nguy hiểm, khoé môi cô ta cong lên đầy thỏa mãn.
Thẩm Quân Dao, lần này để xem mày đấu lại tao bằng cách nào đi! Em gái à, đây chính là hậu quả của mày khi dám đụng vào Thẩm Sơ Vũ tao đấy.
Thế là Thẩm phu nhân ghé sát vào tai của Thẩm Sơ Vũ gì đó, rồi hai người nhìn nhau, cong môi cười mãn nguyện.
Trịnh Liên đã nói với cô ta cái gì mà khiến cho hai người bọn họ trên người toả ra sát khí như vậy chứ? Chắc chắn đó không phải là chuyện tốt gì, chính xác là không phải chuyện tốt đối với Thẩm Quân Dao đâu.
Từ hôm đó trở đi, cuộc sống của Thẩm Quân Dao cũng êm ả hơn mọi ngày.
Thấm Sơ Vũ cũng không tìm cách làm khó cô nữa.
Cô ta không nói chuyện với cô, tuy nhiên cũng không gây khó dễ cho cô.
Bình yên là như vậy, thế nhưng trong lòng của Thẩm Quân Dao cảm thấy có một nỗi sợ vô hình cứ dâng lên.
Một nỗi bất an khiến cô mất ăn mất ngủ mấy hôm nay.
Thẩm Sơ Vũ rốt cuộc là muốn làm gì, sao người phụ nữ này đột nhiên lại thay đổi như vậy? Chắc chắn đây không phải là chuyện tốt lành gì, hơn nữa đó còn là điềm báo là đẳng khác.
Thẩm Quân Dao đã quá hiểu rõ con người của Thẩm Sơ Vũ rồi, chị ta yên lặng như vậy, chắc chắn là đang âm thầm lên một kế hoạch gì đó, chứ chị ta sẽ không nghĩ thông cái gì đâu.
Thẩm Quân Dao không sợ chị ta làm gì mình, cô chỉ sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến đứa bé ở trong bụng của mình mà thôi.
Đặc biệt, những hôm nay, Thẩm Sơ Vũ luôn ăn những đồ ăn nặng mùi, khiến cho Thẩm Quân Dao liên tục nôn mửa vì không ngửi được mùi.
Tuy cái thai của Thẩm Quân Dao đã qua ba tháng, thời kỳ ốm nghén cũng đã qua, thế nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không thể không cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy những mùi thức ăn kia.
Với lại, sức khỏe của Thẩm Quân Dao cũng rất yếu ớt, vả lại cô cũng ốm nghén rất là nặng, cho nên di chứng để lại cũng không hề nhẹ đâu.
Mấy ngày nay, Thẩm Sơ Vũ vẫn luôn im lặng, cô ta âm thầm quan sát biểu hiện của Thẩm Quân Dao.
Đứa em gái này của cô ta liên tục nôn mửa khi ngửi thấy mùi thức ăn, khiến cho cô ta không khỏi nghi ngờ.
Thẩm Quân Dao làm sao mà lại nôn mửa nặng như thế chứ? Cứ như là bị ốm nghén vậy đấy! Hơn nữa, mấy hôm trước, cô ta tìm thấy một vài loại thuốc dưỡng thai ở trong phòng của Thẩm Quân Dao, bụng của đứa em gái này của cô ta lại nhô lên như vậy.
Điều này khiến cho Thẩm Sơ Vũ không khỏi nghi hoặc, Thẩm Quân Dao đang mang thai hay sao? Cũng rất có thể, trong thời gian mà Trác Du Hiên sống chung với Thẩm Quân Dao, cô ta không thể đảm bảo là bọn họ không làm ra loại chuyện kia.
Nếu Thẩm Quân Dao thật sự mang thai, vậy thì kế hoạch của cô ta càng trở nên khó khăn rồi.
Thẩm Sơ Vũ quyết định thử Thẩm Quân Dao một lần! Cũng như mọi lần, khi đó Thẩm Quân Dao lại nôn mửa rất dữ dội.
Còn dữ dội hơn cả những lần trước nữa.
Đến nay, Thẩm Sơ Vũ có thể chắc chắn là đứa em gái này của cô ta thật sự đã mang thai.
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để đứa trẻ này tồn tại được! Thẩm Quân Dao sau khi nôn hết những gì trong bụng mình ra, gương mặt của cô nhợt nhạt hẳn đi.
Sắc mặt trông vô cùng tiều tụy.
Thẩm Quân Dao mở vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo lại rồi đi ra ngoài.
Thấy Thẩm Quân Dao ra ngoài, Thẩm Sơ Vũ khoanh tay đứng đó hỏi một câu.
"Mày mang thai rồi đúng không, em gái?"