"Cút, anh cút đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.Anh mau cút đi, cút đi.Anh là kẻ độc ác, tôi không muốn nhìn thấy anh.Cút.Cút đi"
Cô bịt chặt tai, cả người co do lại ở một chỗ.
Không hiểu là vì sao, bỗng nhiên tâm trạng của Thẩm Quân Dao rất kích động.
Cô chạy vội vã khỏi giường bệnh, co do lại ở một góc tối.
Cô liên tục gào thét, móng tay đi sâu vào trong đa thịt của người con gái ấy.
Thẩm Quân Dao oà khóc, miệng liên tục kêu lên.
"Trả con cho tôi, mấy người trả lại con cho tôi!"
"Tôi không cân gì cả, tôi chỉ cần con tôi.
Trả lại con cho tôi đi mà"
Thẩm Quân Dao bịt chặt tai của mình, gương mặt của cô gục xuống, miệng liên tục kêu lên đau đớn thảm thiết.
Con của cô, trả lại con cho cô.
Cô không cân gì nữa, cô chỉ cần đứa trẻ mà thôi.
Làm ơn hãy trả lại đứa trẻ cho cô có được hay không? Trác Du Hiên đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng của hẳn vô cùng khó hiểu.
Đang yên đang lành, tại sao đột nhiên Thẩm Quân Dao lại kích động đến mức như vậy? Trông người con gái ấy cứ như là đang phát điên lên vậy.
Rõ ràng là vừa nãy vẫn còn bình thường mà, tại sao tự dưng lại trở thành như vậy cơ chứ? Chính vì những hành động thô bạo của Trác Du Hiên đã khiến Thẩm Quân Dao biến thành bộ dạng như vậy.
Tâm lý của Thẩm Quân Dao gần như đã bất ổn rồi, nay lại gặp phải cú sốc như thế này, làm sao tâm trạng của cô có thể bình thường cho được.
Trác Du Hiên rất muốn lại gần, hẳn rất muốn tới xem tại sao đột nhiên Thẩm Quân Dao tự nhiên lại kích động như vậy.
Nước mắt của người con gái ấy vẫn cứ rơi ra, mang theo bao nhiêu là đau đớn, là dày vò, là tang thương.
Tiếng nấc của Thẩm Quân Dao vang lên khiến người ta cảm thấy đau đớn đến xé lòng.
Miệng của người con gái luôn miệng gọi con.
"Con ơi, con đâu rồi!"
"Con ơi, mau đến đây với mẹ đi, mẹ sẽ bảo vệ cho con."
"Con ơi, con đâu rồi, mau đến đây đi.
Đừng bỏ mẹ ở đây một mình mà."
Tiếng khóc của người con gái vang lên đau đến xé lòng.
Trái tim nơi lồng ngực của Trác Du Hiên bất giác nhói lên.
Chân của hắn dường như mềm nhũn ra, không còn sức lực mà bước tiếp đến vị trí của người con gái đang đau đớn tột cùng đấy.
Trái tim của hẳn bỗng nhiên thắt lại, nhất là khi nhìn khuôn mặt đẫm lệ của người con gái ấy.
Từng hơi thở nặng nề của Trác Du Hiên vang lên hoà cùng tiếng nức nở của Thẩm Quân Dao giữa không khí ảm đạm, cô đơn cùng tĩnh mịch ở trong căn phòng này.
Khoảng cách giữa hai người vốn rất gần nhưng sao hẳn lại cảm thấy xa vời đến thế.
Trác Du Hiên, mày bị làm sao vậy? Tại sao mày lại khó chịu khi chứng kiến Thẩm Quân Dao rơi vào hoàn cảnh này? Không phải đây chính là điều mày muốn hay sao? Tại sao mày lại không cảm thấy vui cơ chứ? Không khí ảm đạm, cô đơn mà hiu quạnh.
Tâm đã chết, tình đã cạn, nay còn gì để nuối tiếc nữa.
Chính tay Trác Du Hiên đã chặt đứt đi tia hy vọng sống cuối cùng của người con gái đáng thương ấy.
Hản bảo cô từ nay về sau lấy gì để sống tiếp đây? Chẳng lẽ hắn ép cô sống như một cái xác không hôn hay sao? Trác Du Hiên nặng nề tiến lại gần chỗ của Thẩm Quân Dao, hắn giơ tay ra muốn chạm vào người con gái ấy.
Thế nhưng cô rụt người lại, hai bả vai khẽ run lên, không muốn để cho người đàn ông này chạm vào người của mình.
Ánh mắt đầy uất hận của người con gái nhìn chằm chằm Trác Du Hiên, miệng liên tục gào thét.
"Anh đừng chạm vào tôi! Đừng dùng đôi bàn tay vừa đoạt đi một sinh mạng nhỏ bé kia để chạm vào người tôi!"
"Anh mau cút đi!"
"Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh!"
"Tôi nói anh cút anh không nghe sao?"
Tiếng nức nở nghe sao mà đau lòng đến như vậy? Trong đôi mắt đẫm lệ ấy của người con gái hiện ra một tỉa sợ hãi.
Thẩm Quân Dao đang cảm thấy sợ hắn hay sao? Hơn nữa còn không muốn nhìn thấy mặt của hẳn nữa.
Chẳng phải trước đây cô luôn muốn gặp hắn hay sao? Bây giờ lại tức giận mà đuổi hản đi.
Người đàn ông kia đối với Thẩm Quân Dao lại quan trọng đến như vậy ư? Yêu đến bất chấp tất cả Yêu đến chấp nhận từ bỏ mọi thứ! Yêu bằng cả sinh mạng! Trái tim chỉ một lòng hướng về người đó! Trác Du Hiên vô cùng ghen tị, cho dù hắn có yêu Thẩm Sơ Vũ như thế nào, hắn cũng không nhận được một đoạn tình cảm sâu nặng đến như thể.
Chính vì thế hẳn mới cảm thấy ghen tị, hẳn ghen tị với người đàn ông kia, sao người đó lại may mắn có được sự chân thành ấy.
Cơn ghen tị như lấn át đi toàn bộ lý trí của hẳn, Trác Du Hiên lúc này không phân biệt được chuyện gì, hắn lao đến ghì chặt người của Thẩm Quân Dao, mặc cho người con gái ấy đang vùng vẫy sợ hãi đến như thể nào.
Hản rống to, hơi thở nặng nề phả vào khuôn mặt đẫm lệ mang theo đầy đau thương của người con gái ấy.
"Thẩm Quân Dao, cô không muốn nhìn thấy mặt của tôi, cô đang nhớ đến người đàn ông kia hay sao? Yêu hẳn ta đến như vậy à? Thẩm Quân Dao, cô nói đi, cô có xem tôi là chồng của cô hay không?"
Nực cười thay! Trác Du Hiên đã từng xem Thẩm Quân Dao là một người vợ hay chưa? Giờ hắn ta vẫn có thể đứng đây hỏi cô, cô có xem hắn là chồng hay không? Thẩm Quân Dao liên tục vùng vẫy, cô dùng tay đánh mạnh lên người của Trác Du Hiên.
Lúc này cô không muốn hắn đụng vào người cô, bàn tay của người đàn ông máu lạnh này vẫn còn dính máu tươi của con cô đấy.
Cô gào thét, bất lực vì không thể làm gì, tay Trác Du Hiên bóp mạnh khiến cơn đau dữ dội ập đến.
"Trác Du Hiên, anh chính là tên khốn nạn!"
"Anh buông tôi ra!"
"Anh hung tôi ra anh có nghe không?"
"Buông tôi ra, anh là kẻ máu lạnh vô tình, tôi không muốn gặp anh!"
Những lời ấy gần như đã chọc đến giới hạn của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao dám mắng hắn khốn nạn hay sao? Được, được lắm.
Đây là lần đầu tiên Trác Du Hiên hắn bị một người phụ nữ mắng là kẻ khốn nạn đấy.
Hắn đã quá nhân từ với người phụ nữ này, cho nên cô ta mới được nước làm tới phái không? Trước đó hẳn đã khó chịu lãm rồi, cộng thêm những lời này của Thẩm Quân Dao càng khiến cho cơn giận của Trác Du Hiên bùng phát dữ dội.
Hắn áp sát người của Thẩm Quân Dao lên tường, đôi mắt hắn trợn lên trông vô cùng đáng sợ.
"Dám nói tôi khốn nạn à? Vậy thì để tôi cho cô biết đâu mới chính là khốn nạn thật sự!"
Nói xong, Trác Du Hiên tức giận xé rách bộ quần áo mỏng manh ở trên người của Thẩm Quân Dao, đè cả người của Thẩm Quân Dao lên tường, mạnh bạo hồn.
Thẩm Quân Dao sợ hãi đánh mạnh lên người hẳn, miệng liên tục gào thét.
"Không, tôi không muốn!"
"Anh mau buông tôi ra"
Tôi nói anh buông Tôi ra anh có nghe thấy hay không?"
"Buông tôi ra!"
Tiếng khóc của người con gái nhỏ dần, nhỏ dần.
Âm thanh tuyệt vọng vang lên giữa căn phòng ngập tràn không khí ái muội ấy.
Cho dù Thẩm Quân Dao có kêu gào thảm thiết đến như thể rào, vân không có một ai đến cứu cô cá.
Trác Du Hiên mạnh mẽ thô bạo chiếm lấy thân thể mỏng manh yếu ớt của người con gái ấy không biết bao nhiêu lần.
Cho dù Thẩm Quân Dao có đang đau đớn như thế nào, hẳn vẫn không chịu buông tha cho cô.
Cho đến khi thoả mãn, Trác Du Hiên lắng lặng bỏ đi, mặc kệ Thẩm Quân Dao vần lụi xơ nằm ở đó.
đôi mắt vô hồn của người con gái lặng lẽ nhìn lên sàn nhà, cả người của cô chằng chịt bao nhiêu là vết xanh tím.
Đôi bàn tay của người con gái bấu chặt vào da thịt của mình.
Thẩm Quân Dao gần như hoàn toàn mất hết ý thức, hai bên tại ù ù.
Nước mắt vẫn cứ lã chã rơi ra.
Trong mở hồ, Thẩm Quân Dao chỉ nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
"Thẩm Quân Dao, em sao vậy? Em tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ"