Thẩm Quân Dao loáng thoáng nghe được có ai đó đang gọi mình, nhưng cô không nhận ra đó là ai.
Hai bên tai của Thẩm Quân Dao lúc này cứ ù ù như cối xay gió vậy, hoàn toàn không nghe gì được cả.
Người đó vẫn luôn miệng gọi tên cô, nhưng cả người cô hoàn toàn như bị đông cứng lại, không thể cử động được.
Hai mắt đẫm lệ của người con gái đáng thương ấy dần khép lại, trong khi một giọt nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt của cô.
Cánh tay gầy gò yếu ớt của người con gái buông thõng xuống, đập xuống nền đất lạnh lẽo kia.
Trong cơn mê man, tiếng thét của người con gái ấy liên tục vang lên, mang theo một nỗi sợ hãi đến cùng cực.
Hai cánh tay của Thẩm Quân Dao siết mạnh drap giường bệnh, tạo thành một mảng nhăn nhúm.
Dường như người con gái đáng thương ấy đang gặp ác mộng thì phải, hai mắt của cô vẫn nhắm nhưng khuôn mặt đã nhăn nhó lại, sắc mặt trắng bệch khó coi đến đỉnh điểm.
Tiếng thét đầy đau đớn của người con gái ấy cứ liên tục vang lên, dày xé tâm can, cả người cô như bị ai đó chạm vào khiến cô cọ quậy không ngừng.
"Đừng chạm vào người tôi!"
"Xin mây người buông tha cho tôi đi!"
"Trả lại con cho tôi!"
"Trả lại con cho tôi đi mài"
Lục Ngạn ở bên cạnh, anh giữ chặt lấy hai cánh tay đang khua lên loạn xạ kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, trái tim trong lông ngực liên tục co rút lại, cơn đau đớn đến thấu xương lan khắp người của anh.
Anh ôm lấy cả người đang run bần bật lên kia của Thẩm Quân Dao.
"Đừng lo, có anh ở đây, không sao hết.
Mọi chuyện đều đã qua hết rồi, không ai có thể làm hại em được cả.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Quân Dao, bình tĩnh đi!"
Thẩm Quân Dao không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, cô nép đầu vào trong lòng của Lục Ngạn, liên tục bật khóc nức nở.
Đôi bàn tay của người con gái túm lấy tay áo của anh, cả người không kìm được mà liên tục run lên.
Chắc vừa rồi Thẩm Quân Dao mơ thấy một giấc mơ kinh khủng lắm, cho nên cô mới cảm thấy sợ hãi như vậy.
Vừa rồi, cô mơ thấy một đứa trẻ, nó rất đáng yêu, đứa bé cười với cô, còn gọi cô là mẹ nữa.
Thẩm Quân Dao ngây người nhìn thằng bé, đứa nhỏ này là con của cô thật hay sao? Con của cô trông thật là đáng yêu.
Thẩm Quân Dao chạy đến, cô muốn ôm lấy thằng bé, muốn ôm con vào lòng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, đứa bé đáng yêu ấy đã biến đầu mất.
Có lẽ đó chỉ là một ảo ảnh mà Thẩm Quân Dao đã nhìn thấy mà thôi.
Thẩm Quân Dao sợ hãi, cô chạy đi khắp nơi, trong khi cô không biết bản thân mình đang chạy đi đâu nữa.
Thanh âm run rẩy sợ hãi của người con gái vang lên giữa lớp sương mù đang bao phủ lấy cả người của cô.
"Con ơi!"
"Con đâu rồi?"
"Mẹ ở đây này! Mau lại đây với mẹ đi! Con ơi!"
Thẩm Quân Dao cứ chạy mãi, chạy mãi, không biết chạy đến khi nào, cô nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Trác Du Hiên, thấy hẳn ta đang đi gần về phía mình.
Cô quá sợ hãi muốn bỏ chạy, thế nhưng đã bị hẳn bắt được.
Cô cầu xin hẳn thả cô ra đi, nhưng hắn nhất quyết không chịu buông tha cho cô! Nếu cứ như vậy, Thẩm Quân Dao thật sự sắp phát điên rồi! Lục Ngạn ôm lấy cả người đang run rẩy ấy của Thẩm Quân Dao, anh dịu dàng vô nhẹ lên bờ lưng mảnh khánh của người con gái ấy.
"Quân Dao, qua rồi, mọi chuyện đều đã qua hết rồi! Em đừng buồn nữa, có anh ở bên cạnh em mài"
Hai mắt của Lục Ngạn nhằm chặt lại, anh thật sự không tài nào chịu được khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao ở trong bộ dạng như thế này.
Cũng may là Lục Ngạn làm việc ở đây, cho nên anh mới biết Thẩm Quân Dao đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của viện trưởng, cho nên anh mới biết được Trác Du Hiên đã làm cái gì.
Chất tiệt thật! Đứa bé là con của cậu ta cơ mà.
Làm sao Trác Du Hiên lại có thể nhẫn tâm giết chết đứa con ruột của mình cơ chứ? Lục Ngạn không thể nào ngờ rằng Trác Du Hiên lại làm ra cái chuyện táng tận lương tâm như thế này đây.
Bạn thân của anh lại khiến cho người con gái anh yêu chịu bao nhiêu tổn thương như vậy! Anh phải làm cái gì đây? Anh muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao luôn hạnh phúc chứ không phải là ở trong cái bộ dạng sống dở chết dở như thế này! Hai bàn tay của Lục Ngạn run rẩy ôm lấy cô, một nỗi sợ hãi dường như đang bao trùm toàn bộ lòng anh.
Khi vừa đặt chân vào đây, nhìn thấy Thẩm Quân Dao lụi xơ nằm dưới đất, nhìn cả người của cô chằng chịt những vết xanh tím kia, lúc ấy, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau của anh cả.
Lúc đó, có trời mới biết rằng Lục Ngạn đã sợ hãi đến mức độ nào.
Anh gọi tên của cô, nhưng cô lại không phản ứng lại anh! Hốc mắt của Lục Ngạn không biết đã cay xè lúc nào không hay! Một người đàn ông cho dù có mạnh mẽ đến mức độ nào cũng không thể chịu nổi cảnh tượng chính mắt mình nhìn người con gái mình yêu sống không bằng chết như vậy, không một người đàn ông nào có thể kìm được nỗi đau, kìm được những giọt nước mắt bất giác rơi ra từ khóe mi kia.
"Quân Dao, xin lỗi em!"
"Xin lỗi vì không bảo vệ được em"
"Xin lỗi vì không bảo vệ được đứa bé!"
Âm thanh đầy thê lương buồn tủi cùng hối hận vang lên.
Lục Ngạn vẫn không ngừng tự trách bản thân mình, là anh không bảo vệ được cô không thể cho cô một cuộc sống vui vẻ.
Nếu anh có thể biết chuyện này sớm hơn một chút thì những chuyện như thế này sẽ không xảy ra.
Quân Dao, thật sự xin lỗi em! "Lục Ngạn, con của tôi, con của tôi, nó bỏ tôi đi rồi.
Lúc nấy, tôi nhìn thấy nó, nó gọi tôi là mẹ, nhưng khi tôi muốn ôm lấy nó, nó chạy đi.
Tôi đi tìm nó nhưng không thấy nó đâu cả.
Tôi mất con thật rồi! Không còn đứa bé, tôi làm sao có thể sống tiếp đây! Tôi thật sự mệt lắm, tôi không tài nào chịu nối nữa!"
Tiếng nấc dài của người con gái cứ vang lên tạo thành những âm thanh đứt quãng.
Tiếng khóc, những lời nói trong lòng ấy khiến cho Lục Ngạn đau đến mức không thể thở nổi.
Nhìn cô đau đớn như vậy, cả người anh rã rời hết cả ra, chân tay cứ như không còn là của bản thân mình nữa.
Con ơi! Mẹ xin lỗi con! Xin lỗi vì không thể bảo vệ con! Lục Ngạn lúc này cũng đau đớn không kém gì Thẩm Quân Dao đâu.
Hai mắt anh nhắm chặt như muốn che đi cơn đau ở trong đôi mắt mình.
Đau, nhưng anh vẫn phải cố gắng chịu đựng, từ từ an ủi Thẩm Quân Dao, anh muốn cô phấn chấn lên.
Nếu tình trạng này cứ kéo dài, anh sợ là Thẩm Quân Dao thật sự sẽ phát điên mất thôi.
"Em à, mọi chuyện đều đã qua hết rồi! Quên hết đi, bắt đầu lại từ đầu có được hay không? Còn anh ở bên cạnh em mà, anh sẽ giúp em, nghe lời anh, đừng tự dày vò bản thân mình như vậy nữa có được hay không?"
Lục Ngạn cố hít một hơi, anh nhìn gương mặt ướt đẫm lệ kia của Thẩm Quân Dao, tay anh nhẹ nhàng chạm vào nơi khoé mi của người con gái khẽ lau đi những giọt nước mắt kia.
Anh thật sự không muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao như vậy nữa.
Thẩm Quân Dao lắc đầu, đôi mắt của cô tràn đầy tuyệt vọng ở trong đó.
"Con tôi mất rồi, tôi còn sống trên đời này làm cái gì nữa.
Chỉ bằng hãy để tôi chết đi, sống với tôi đã quá mệt mỏi rồi!"