Trác Du Hiên lôi một mạch Thẩm Quân Dao ra xe, mặc cho người con gái ấy gào thét dữ dội.
Cô cố trụ chân của mình, nhất quyết không đi.
Nhưng mà sức lực yếu đuối của Thẩm Quân Dao làm sao chống lại một người đàn ông lực lưỡng như Trác Du Hiên cơ chứ? Thế là, Thẩm Quân Dao cứ như vậy bị Trác Du Hiên lôi ra xe, hắn thô lỗ đẩy mạnh người của cô vào trong xe, không để cho cô phản ứng, Trác Du Hiên đã lái xe thẳng một mạch đi rồi.
Hắn đưa cô về nhà, nhốt Thẩm Quân Dao vào một cái nhà kho tối tăm, bẩn thỉu, không có ánh sáng.
Mặc cho người con gái ấy chống cự đến cỡ nào, Trác Du Hiên vẫn lôi xềnh xệch cả người của Thẩm Quân Dao, ấn cả người cô vào bên trong.
Thẩm Quân Dao đau đớn vật vã nằm trên nền đất bẩn thỉu kia, bộ quần áo dính đầy máu còn chưa thay ra.
Khuôn mặt trắng bệch của người con gái nhăn lại, cả người không còn sức lực để mà cử động.
Trác Du Hiên lạnh lùng liếc nhìn người con gái đang vật vã kia, đôi mắt hắn chỉ lộ ra một tia lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hai bàn tay cho vào trong túi quần, sắc mặt không biểu lộ một chút cảm xúc gì cả.
Những âm thanh lạnh lùng thốt lên từ miệng của Trác Du Hiên hẳn.
"Thẩm Quân Dao, mấy ngày nay cô phải ở trong đây cho tôi.
Tuyệt đối cấm đặt chân ra ngoài nửa bước.
Sau khi lo liệu xong lễ tang của Lục Ngạn, tôi mới bắt đầu tính sổ với cô."
Cánh cửa trước mặt đã hoàn toàn đóng lại.
Cánh cửa ấy như một bức rào chắn che lấp đi những tia sáng yếu ớt đang chiếu vào nơi u uất, lạnh lẽo này đây.
Thẩm Quân Dao trong cơn đau loáng thoáng nghe được giọng nói lạnh lùng của Trác Du Hiên từ ngoại kia vọng vào đây.
"Mấy người canh giữ cô ta cho cẩn thận.
Không được để ai đến gần cô ta, có chuyện gì xảy ra, mấy cậu cứ mang một cánh tay của mình đến gặp tôi"
Dường như Trác Du Hiên đang dặn dò mấy tên vệ sĩ kia của mình.
Hắn là lại muốn cầm tù Thẩm Quân Dao lần nữa hay sao? Hắn muốn làm cái gì nữa đây? Thẩm Quân Dao chưa đủ thảm hay sao, hắn ta còn muốn giày vò cô đến mức nào nữa? Con của cô bị chính tay hắn giết chết, hắn còn chưa vừa lòng à? Thẩm Quân Dao khó khăn chống tay ngồi dậy, cả người cô mềm nhũn ra, muốn đứng cũng không thể nào đứng được.
Mỗi khi gắng sức đứng dậy, cả người Thẩm Quân Dao đều yếu ớt ngã khuỵu xuống đất.
Thẩm Quân Dao liếc nhìn một vòng xung quanh nơi này, đây dường như là một nhà kho bỏ hoang không sử dụng đến.
Đồ đạc để ở đây trở nên mục nát, khói bụi bẩn thỉu liên tục khiến Thẩm Quân Dao ho khụ khụ.
Không gian im lặng đến mức đáng sợ, chỉ có những tiếng của những loài côn trùng nhỏ như chuột, gián hay mọt mà thôi.
Một mình co do ở nơi tối tăm lạnh lẽo không có ánh sáng này, hai bả vai của Thẩm Quân Dao cứ liên tục run lên.
Lạnh lẽo, bóng tối như nuốt trọn lấy thân thể của người con gái.
Đôi mắt vẫn ngấn lệ của Thẩm Quân Dao trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết.
Thẩm Quân Dao dùng hết sức lực của mình, bò ra đến cửa.
Cô dùng đôi bàn tay yếu ớt của mình đập lên cánh cửa bảng sắt đang mòn dần đã bị người ta khóa lại rồi kia, miệng liên tục gào thét, nước mắt bất giác rơi ra từ khoé mi của người con gái.
"Thả tôi rat"
"Các người mau thả tôi ra!"
"Trác Du Hiên, anh thả tôi ra! An có quyền gì mà nhốt tôi lại chứ?"
"Anh là tên súc sinh, tên khốn nạn.
Thả tôi ra mau lên!"
Cuối cùng, Thẩm Quân Dao không kìm được mà khóc nấc lên! Thể nhưng, mặc cho người con gái ấy gào thét đến khản cả cổ họng, mặc cho tiếng khóc của người con gái ấy thê lương đến cỡ nào thì cánh cửa ấy vẫn khóa lại, như cầm tù Thẩm Quân Dao không cho cô ra ngoài.
Tiếng nức nở đến thê lương của người con gái hoà trong bầu không khí tĩnh mịch đến cô độc ấy khiến người ta không khỏi xót xa.
Mặc cho người con gái kia van xin hay gào thét đến ngất lịm đi, mấy tên vệ sĩ đang đứng canh ở cửa, nét mặt vẫn không một chút thay đổi.
Bọn chúng cứ như hai bức tượng sừng sững đứng ở nơi đây, máu lạnh vô tình, cho dù là người bên trong có xảy ra chuyện gì cũng không thèm để tâm đến.
Những ngày kế tiếp đó, đồ ăn vẫn luôn được đưa vào trong cho Thẩm Quân Dao, mọi thức ăn nước uống đều có đủ cả.
Cho dù là Thẩm Quân Dao muốn thứ gì cũng có được, chỉ là không có được tự do mà thôi.
Nhưng thứ mà mãi mãi cô không đạt được chính là điều mà cô khát khao nhất, sự tự do.
Trác Du Hiên đã lấy đi sự tự do của cô, hản giam cầm cô trong một nơi không khác gì là địa ngục này cả.
Thế nhưng, Trác Du Hiên có quyền gì mà làm như vậy? Hắn có bao giờ coi cô là một con người đâu.
Trong mắt của người đàn ông đó Thẩm Quân Dao mãi mãi chỉ là một món đồ chơi mặc hắn định đoạt.
Thẩm Quân Dao hệt như một con búp bê bị người ta chơi đùa xong rồi vứt ở đó, chẳng thèm đoái hoài gì đến người con gái đáng thương ấy cả.
Hắn ta bỏ mặc cô trong nơi này, nơi chôn vùi sự sống của Thẩm Quân Dao.
Đây chính là người đàn ông mà cô yêu hay sao? Thẩm Quân Dao tự hỏi, tại sao cô lại yêu phải loại người này cơ chứ? Mấy ngày đó, đồ ăn cứ đưa vào là Thẩm Quân Dao nhất định sẽ hất hết đi, cô nhất quyết không ăn gì cả cho đến khi bọn họ thả cô ra.
Thế nhưng đám người kia toàn là đám người máu lạnh vô tình, mặc cho ngày nào Thẩm Quân Dao cũng gào thét đến khàn cả cổ họng, bọn họ cũng nhất quyết không chịu thả người con gái đáng thương ấy ra.
Lễ tang của Lục Ngạn diễn ra trong không khí vô cùng ảm đạm.
Ai ai cũng buồn bã, kể cả Trác Du Hiên cũng vậy.
Bạn thân của hản, lại ra đi sớm đến như thế.
Bạn bè, người thân của Lục Ngạn đều có mặt ở đây để chia buồn cùng gia đình.
Ba mẹ của Lục Ngạn buồn bã đến cỡ nào khi kẻ đầu bạc phải tiễn người tóc xanh như vậy.
Thể nhưng, trong lễ tang ấy, người con gái mà Lục Ngạn yêu nhất lại không xuất hiện.
Thương thay cho một Lục Ngạn hết lòng yêu Thẩm Quân Dao như thế, sẵn sàng hy sinh tất cả, ngay cả mạng sống của mình chỉ để đổi lại nụ cười của người con gái ấy.
Anh không cần tình yêu của cô, anh chỉ cần người con gái ấy luôn luôn sống hạnh phúc vui vẻ mà thôi! Không phải là không muốn đến, mà Thẩm Quân Dao là không thể đến.
Trác Du Hiên cầm tù cô suốt hơn một tuần nay, không cho người con gái đáng thương ấy đặt chân ra ngoài nửa bước.
Thẩm Quân Dao muốn đến đây đến mức độ nào, nhưng Trác Du Hiên không cho phép cô đến nơi này.
Thẩm Quân Dao đã hết lời cầu xin, cô chỉ cần đến đám tang của Lục Ngạn một chút thôi, thế nhưng không ai thèm nghe những lời cầu xin tha thiết kia của Thẩm Quân Dao cả.
Thẩm Quân Dao thật sự rất muốn chết đi, nhưng cô không thể chết.
Lục Ngạn đã hy sinh tính mạng mình để bảo vệ cô, cô không thể đi ra đi như vậy.
Cô không muốn phụ lòng của Lục Ngạn.
Đang nhiên, một tên vệ sĩ bước vào nói với cô.
"Cô Thẩm, thiếu gia bảo cô, mau chóng đi tắm rửa sạch sẽ.
Trác thiếu muốn gặp cô, cậu ấy có nhiệm vụ giao cho cô làm, cô không được phép từ chối.
Cậu ấy nói, nếu cô từ chối, sẽ đào mộ của con cô lên đấy."