Gả Vào Hào Môn

Chương 219: Phế mất đôi chân




Trác Du Hiên đập đập chiếc gậy đánh golf kia lên tay mình, đôi mắt đăm chiêu nhìn nét mặt đang run lên vì sợ hãi của Thẩm Quân Dao.
Khuôn mặt của người đàn ông để lộ ra một nụ cười man rợ, đôi mắt sắc lạnh tàn nhẫn.Hắn muốn làm gì chứ? Cả người của Thẩm Quân Dao phát run lên vì lạnh, cho dù bây giờ cô có tỏ ra mạnh mẽ quật cường như thể nào đi chăng nữa cũng không thể che đi được những tia sợ hãi trong đôi mắt sâu thẳm của cô.
Cả người của Thẩm Quân Dao lùi về phía sau, hoảng hốt nhìn khuôn mặt căng cứng kia của Trác Du Hiên.
"Trác Du Hiên, anh muốn làm gì?"
"Tôi cho anh biết, anh mau tránh xa tôi ra, đừng có lại gần tôi"
Thanh âm run rẩy cứ vang lên giữa bầu không khí hiu quạnh đến đáng sợ ấy.Mặc cho người con gái ấy có nói như thế nào, Trác Du Hiên vẫn từng bước tiến lại gần chỗ của cô, vừa đi hắn vừa cười vô cùng thâm độc.
Nỗi bất an cứ thế bao trùm lấy cả lòng cô.
Hắn ta muốn làm gì? Cô đã nói cô không hề hại Thẩm Sơ Vũ, vì sao hẳn lại không tin cơ chứ?
Thẩm Quân Dao cứ lùi mãi, cô lùi đến khi lưng cô đập vào bức tường phía sau, không còn đường lui nữa, Thẩm Quân Dao chỉ có thể run rẩy sợ hãi nhìn Trác Du Hiên.
Đôi mắt của người con gái mang theo sự khẩn cầu, khẩn cầu đừng làm như vậy với cô mà.
Trác Du Hiên dừng lại, cây gậy sắt trong tay hắn đã tiến lại gần gương mặt tái nhợt của cô, khuôn mặt của người đàn ông mang theo một cái nhìn đầy quỷ dị, khiến cho người con gái ấy lạnh toát cả sống lưng.
"Thẩm Quân Dao, cô hại chết con của tôi, cô nhất định phải trả giá cho việc này.Cô nghĩ một cái chân của mình đủ để đền mạng cho con của tôi hay sao? Đáng lẽ ra tôi phải lấy mạng của cô, nhưng không.Tôi sẽ lấy đi một cái chân của cô, tôi muốn cô phải chịu giày vò đau đớn nhất"
Cả người của Thẩm Quân Dao run lên bần bật, cô liên tục lắc đầu, một giọt nước mắt khẽ lăn ra, miệng vô thức cầu xin."Đừng mà, tôi không làm, tôi không muốn.Đừng mà!"
Mặc cho những lời van xin nức nở của người con gái vang lên tha thiết giữa gian phòng nức nở tiếng khóc, thế nhưng Trác Du Hiên vẫn không tỏ ra một chút thương tình nào cho người con gái ấy.
Chiếc gậy sắt trong tay của hẳn giơ lên cao cùng nỗi hoảng hốt ở trong lòng của người con gái ấy.Đừng mài! Cô đã mất đi hai cánh tay của mình rồi, không thể mất đi đôi chân của mình nữa! Thể nhưng, người đàn ông vô tình ấy làm gì buông tha cho cô.Chiếc gậy đánh golf ấy rơi xuống từ từ trong không gian tĩnh mịch, cùng với đó là tiếng thét chói tai của người con gái.
"Á ááááááááááááááá"
Một cơn đau liên tục ập đến từ chân của Thẩm Quân Dao, quá đau, không thể chịu được, Thẩm Quân Dao ngất lịm đi, một giọt nước mắt khẽ lăn ra từ khoé mi nhắm chặt lại của người con gái.
Khi Thẩm Quân Dao tỉnh lại, cô đã nhìn thấy mình đang ở trong bệnh viện, mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô.Cô lơ mơ tỉnh lại, thấy mình đang ở trong căn phòng ngập mùi thuốc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Từ từ những hình ảnh đáng sợ ấy bắt đầu ùa về ở trong tâm trí cô.Toàn thân, đặc biệt là chân của cô bỗng truyên đến một cơn đau tê dại.
Thẩm Quân Dao mới bắt đầu định hình được chuyện gì xảy ra, cô vội vàng lật tung chiếc chăn màu trắng đang đắp trên người mình.Nhìn chân của mình đang được băng bó, cô khẽ cử động nhưng hoàn toàn không có một cảm giác gì cả.
Thẩm Quân Dao hoảng hốt, cô cố gắng cử động nhưng không cách nào làm được.Cơn đau càng ập đến, khiến Thẩm Quân Dao phát khóc lên vì đau.
Chân của cô, làm sao lại không cử động được nữa rồi? Đừng! Không phải giống như cô nghĩ có đúng hay không? Chân của cô, vẫn còn bình thường! Ai đó hãy mau nói gì cho cô biết đi mà
Thẩm Quân Dao hoảng sợ, cô nhanh chóng lao vội xuống giường.Cả người không chút sức lực, hơn nữa chân của cô còn rất đau, khiến cả người của Thẩm Quân Dao bò dài ở trên sàn nhà.
Cả người đau đớn nằm vật vã ở đó, cô bật khóc nức nở, tiếng khóc nghe thật thê lương và não lòng.Cô đã mất đi hai cánh tay rồi, không thể mất đi chân của mình nữa! Chân của cô không bị phế đi có phải không?
Nghĩ đến đây, gần như Thẩm Quân Dao rất kích động, cả người cô cứ liên tục run lên bần bật.Cô lật người của mình lại, gắng hết sức bò ra phía cửa, tiếng khóc rất nhỏ vang lên nhưng do căn phòng quá im ắng khiến tiếng khóc ấy của người con gái trở nên to hơn.
Cô vừa bò vừa thở dốc, Thẩm Quân Dao cứ như bị người ta rút cạn sinh khí vậy, không còn một chút sức nào.Từng cơn đau thay nhau ập đến, thay nhau tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần của người con gái.Hôm nay, cô phải liều mạng đi gặp bác sĩ, cô phải biết chân của cô ra sao rồi.
Thẩm Quân Dao dùng hết sức nhưng chưa đi được nửa đường, cả người cô đã chật vật ngã xuống rồi.Nước mắt không hiểu sao cứ thể tuôn ra từ hốc mắt đỏ hoe của người con gái ấy, trái tim cứ như bị một thứ gì đó liên tục cản xé ra thành trăm ngàn mảnh.
Bỗng nhiên, ngay bên tai của cô truyền đến một giống nói lạnh lẽo đến thấu xương, khiến cho Thẩm Quân Dao lạnh toát sống lưng."Ơ kìa, cô tỉnh rồi à? Sao vợ yêu của tôi lại nằm trên đất thế này?"
Thẩm Quân Dao nhìn khuôn mặt giễu cợt kia của Trác Du Hiên, nhìn thấy hắn, Thẩm Quân Dao đột nhiên rất kích động.Cô dùng hết sức của mình để ngồi dậy, mặc cho chân của cô đang đau đớn đến như thế nào, máu chảy ra khiến lớp băng kia ướt đẫm một mảng đỏ.
Thẩm Quân Dao xông đến, cô đưa đôi tay đang run rẩy của mình túm chặt lấy cổ áo của Trác Du Hiên, người đàn ông không khác gì một con ác quỷ này.Nhìn thẳng vào ánh mắt đầy những tia lạnh lẽo đến doạ người ấy của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao run rẩy, bao nhiêu đau đớn đều theo những âm thanh khàn đặc ấy bật hết ra bên ngoài."Anh nói đi, tại sao chân của tôi lại không cử động được? Rốt cuộc là tại sao hả?"
Không kìm được mà bật khóc, chân của cô, máu cứ chảy ra, nhưng cô lại không có bất cứ một cảm giác gì.Càng không đau Thẩm Quân Dao lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.Tay của cô đã như vậy rồi, bây giờ không thể thêm hai chân của cô nữa.Trác Du Hiên hơi nhếch môi, trong mắt hắn lộ ra một tia mỉa mai."Chân của cô à? Thẩm Quân Dao, chân của cô đã bị tôi phế rồi.Tôi đánh gãy chân cô, sau đó yêu cầu bác sĩ cắt hết toàn bộ gân cốt của cô, khiến chân của cô không thể hồi phục được nữa."
Trác Du Hiên vừa nói vừa bật cười, trông hắn dường như rất vui vẻ.Thế nhưng trái lại, sắc mặt của Thẩm Quân Dao lại trở nên tái nhợt đi.Trác Du Hiên ghé sát vào tai cô mà nói ra những lời đó, cô ngây người trong chốc lát sau đó mới bắt đầu có phản ứng.Đột nhiên, người con gái ấy thét lên đầy đau đớn."Khônggggggg! Anh nói dối.Trác Du Hiên, anh lừa tôi, anh lừa tôi!"
Tiếng khóc xé lòng đầy đau đớn ấy bật ra từ miệng của người con gái, ấy vậy mà Trác Du Hiên giằng mạnh tay cô ra, ghé sát vào tai của cô, ép cô phải nghe những lời nói tàn độc ấy.
"Thẩm Quân Dao, hãy chấp nhận sự thật là cô đã trở thành một kẻ tàn phế đi.Chân tay bị phế, từ bây giờ Thẩm Quân Dao cô chỉ là một phế vật của xã hội này mà thôi.Ha ha ha ha"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.