Trác Du Hiên cười sằng sặc trước nỗi đau đớn đến thấu tâm can kia của Thẩm Quân Dao.Hắn lúc này chắc đang cực kỳ hả hê đấy nhỉ, Thẩm Quân Dao đã thành ra cái bộ dạng như thế này rồi, không phải vừa ý hắn lắm hay sao?
Trác Du Hiên cười lên như một kẻ điên vậy, dường như hẳn rất thoả mãn về những điều này.Nhưng lại chẳng ai biết rằng, đằng sau nụ cười ấy của hẳn, trái tim ở trong lông ngực của Trác Du Hiên bỗng dưng lại nhói đau lên, khiến hắn có một cảm giác vô cùng khó chịu.Hắn cười để che đi sự khó chịu ấy ở trong lòng của mình.
Nhìn nụ cười chế giễu ấy của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao không kìm được mà rơi nước mắt.Cô bật khóc, đôi mắt đẫm lệ mang theo đầy bi thương khốn cùng.Nỗi đau chồng chất nỗi đau, bi kịch trải dài bi kịch, bao nhiêu đau đớn cứ ập xuống đầu của Thẩm Quân Dao như vậy, cô thật không thể nào chịu được. .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
"Trác Du Hiên, anh là tên cầm thú, anh không phải là con người!"
Cô gào lên trong khi cổ họng vẫn còn đau rát, trái tim như bị một vật sắc nhọn đâm chảy máu.Da đầu bỗng trở nên tê dại, chân tay không còn một chút sức lực.Nụ cười trên khuôn mặt cũng tắt, thay vào đó chính là sự lạnh lẽo đến thấu xương thường thấy ở Trác Du Hiên hắn.
Đôi mắt mang theo sự căm hận nhìn Thẩm Quân Dao.Đúng là hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn Thẩm Quân Dao khóc như thế, nhưng Trác Du Hiên luôn cho rằng đó chỉ là sự thương hại dành cho người phụ nữ này mà thôi.
Người hẳn yêu vẫn luôn chỉ có một người con gái tên Thẩm Sơ Vũ.Trác Du Hiên dùng tay bóp chặt lấy gương mặt của Thẩm Quân Dao, hận không thể nghiền nát gương mặt tiều tụy ấy của người con gái.
Từng lời từng lời vô cùng tàn nhẫn cứ thế thốt ra từ miệng hắn."Đúng, tôi không phải con người.Tôi là ác quỷ mà trời ban xuống để hành hạ thứ phụ nữ ác độc bất chấp lương tâm như cô đấy.Sao, cô nghĩ một cái chân của cô có đền được mạng sống của con tôi hay không? Cô tốt nhất là nên cảm ơn vì tôi chưa lấy đi cái mạng chó của cô đây"
Thẩm Quân Dao giương đôi mắt đẫm lệ long lanh như hai viên ngọc ấy, một đôi mắt mang theo bao nhiêu nỗi buồn, nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.Cô tự hỏi, tại sao mình lại yêu phải loại đàn ông như thể này chứ? Không phải ở trên thương trường, Trác Du Hiên chẳng phải được mệnh danh là một người đàn ông vô cùng thông minh hay sao? Tại sao ngay cả chuyện này hắn không tìm hiểu rõ ràng mà đã vội vàng kết luận toàn bộ mọi chuyện như vậy? Những tội lỗi mà cô không làm, vậy thì sao cô lại phải gánh.Lương tâm của người đàn ông này bị chó tha rồi hay sao?
Không để cho Thẩm Quân Dao nói chuyện, Trác Du Hiên ngay lập tức bế thốc người của cô lên, ném thẳng cả người của Thẩm Quân Dao lên giường.Cả người bị va đập bỗng nhiên đau đớn dữ dội, nước mắt không dừng được cứ thế mà tuôn ra.Hắn trầm mặc nhìn cả người đau đớn vật vã của Thẩm Quân Dao ở trên giường kia, sắc mặt có một chút biến đổi nhưng rất nhanh sau đó đã trở về bộ dạng lạnh lẽo đến thấu xương như mọi khi rồi.Chẳng biết Trịnh Liên từ đâu xông vào, bộ dạng hùng hổ của bà ta trông vô cùng tức giận.
Bà ta lao đến giường bệnh của Thẩm Quân Dao, chửa chỉ đã lôi cả thân thể đau đớn của cô ngồi dậy, giáng cho cô một bạt tai.
"Cái con khốn nạn này, sao mày lại làm thế với con gái tao hả? Mày là người hay là súc sinh, dù Sơ Vũ với mày không phải chị em ruột nhưng cũng lớn lên cùng nhau.Dù sao đứa bé mà Sơ Vũ mang cũng là cháu của mày, sao mày lại có thể nhẫn tâm giết chết đứa bé, còn suýt chút nữa khiến con gái tao mất mạng nữa"
Có vẻ như cái tát ấy Thẩm phu nhân đã dùng lực rất mạnh, khiến cho một bên má của Thẩm Quân Dao bỗng đau rát, in đậm năm ngón tay lên trên đó kìa.
Cô bị tát một cái, sau đó còn bị chửi như tát nước vào mặt mà không thể cãi lại.Đôi bàn tay bấu chặt lấy drap giường trắng muốt kia, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má nóng hổi ấy của người con gái.
Mái tóc dài xoã xuống che đi gương mặt lộ rõ sự tuyệt vọng của người con gái kia, chỉ để lộ ra một đôi mắt ướt đẫm lệ.Thẩm phu nhân còn chưa xả hết cơn giận, bà ta túm lấy tóc của Thẩm Quân Dao giật mạnh một cái khiến cho cô nhăn mặt lại vì đau đớn, nhưng bà ta cũng chẳng để tâm gì nhiều đến điều đó.
Trịnh Liên nâng khuôn mặt đẫm lệ của Thẩm Quân Dao lên, đưa tay bóp chặt lấy gương mặt tiêu tụy của người con gái ấy.
"Uống công nhà tao nuôi mày lớn.Tuy tao không sinh ra mày nhưng cũng có công dưỡng dục mày, tại sao mày lại có thể ăn cháo đá bát, hại con gái tao thành ra như thế này? Mày có biết hiện giờ Sơ Vũ thảm như thế nào không?"
Ha.Công ơn dưỡng dục? Thẩm Quân Dao thật sự muốn bật cười khi nghe những lời này của Thẩm phu nhân đấy.Dưỡng dục? Bọn họ nuôi cô lên, rồi đánh cô, mắng cô, mặc cho cô chết rét cũng không để tâm đến.Đây mà gọi là nuôi nấng hay sao? Mấy người bọn họ nhẫn tâm chà đạp cô ra sao, sỉ nhục cô như thế nào, cô vẫn chưa có quên đâu.Hơn nữa, Thẩm Sơ Vũ bây giờ sống dở chết dở, liên quan gì đến cô? Rõ ràng là bọn họ bày ra chuyện này, vậy mà bây giờ có thể trắng trợn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô như thế? Bà ta hỏi cô có phải con người không? Đáng lẽ ra câu này cô phải hỏi bọn họ mới đúng.Bọn họ đã tàn nhẫn với cô như thế nào, bây giờ lại dám đứng đây mà chất vấn cô cơ chứ?
Thẩm Quân Dao vẫn chỉ giữ im lặng, cô mặc kệ cho bà ta quát mắng, muốn làm gì thì làm.Cô thật sự mệt mỏi lắm, bây giờ cho dù cô có nói như thế nào cũng đâu có ai chịu tin cô, vậy thì nói làm gì.
Trịnh Liên nhìn Thẩm Quân Dao trơ trơ nhìn mình, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này của Thẩm Quân Dao là bà ta sẽ không kìm được mà nghĩ đến khuôn mặt của người bạn thân năm xưa.Bà ta như phát điên lên, dùng tay chân liên tục đánh, đạp tới tấp lên người của Thẩm Quân Dao.Hết mặt, mũi, khắp mọi nơi trên cơ thể cô đều để lại những dấu vết đánh đập của bà ta.Nào là vết cào, vết cấu chảy máu ở trên mặt, rối cánh tay, tàn nhẫn hơn chính là bà ta đã đạp thẳng một cước vào bụng cô trong khi đang đi dày, làm cho Thẩm Quân Dao đau đớn đến toát mồ hôi, hai tay ôm chặt bụng mình.
Trác Du Hiên đứng đó nãy giờ, vậy mà hẳn lại đứng trơ mắt ra đó nhìn thấy Thẩm Quân Dao bị người ta đánh đập, hành hạ bởi chính người đã nuôi lớn mình như thế kia.Hản lắng lặng đứng đó, trong mắt hắn chỉ có tia u uất lạnh thấu xương mà thôi.Chẳng những không ra tay ngăn cản mà còn không chịu khuyên nhủ, mặc cho Thẩm phu nhân đánh cô tàn nhẫn đến mức độ nào.Thẩm lão gia, chồng của Trịnh Liên ở bên ngoài thấy vợ mình mất hết kiểm soát, ông ta chạy vào lôi vợ mình ra.
"Bà bình tĩnh lại đi!"
"Ông buông tôi ra, để tôi đánh chết cái thứ súc sinh như nó!"
Thẩm lão gia giữ chặt hai tay của bà ta, không để bà ta ra tay đánh người, ông ta còn chẳng thèm nhìn Thẩm Quân Dao đau đớn vật vã ở trên giường kia, tàn nhân mà nói."Cái loại người ăn cháo đá bát như nó bà đánh làm gì cho bẩn tay.Cái thứ này phải tống nó vào tù, để cho nó ăn năn hối lỗi ở trong đó."
Lúc này ở ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Trác Du Hiên thấy vậy hắn lạnh lùng hỏi.
"Ai đó?"
"Chúng tôi là cảnh sát!"
"Cửa không khóa, mời vào!"