Gả Vào Hào Môn

Chương 224: Gặp lại sau năm năm




Mặc cho Thẩm Sơ Vũ tức điên lên gào thét, vậy mà Trác Du Hiên vẫn lắng lặng quay lưng bỏ đi.
Hắn ta chẳng quan tâm đến những lời quát mắng ấy của Thẩm Sơ Vũ.
Thẩm Sơ Vũ bây giờ thay đổi quá nhiều, lúc nào cũng gắt gỏng, chửi bới khiến cho Trác Du Hiên vô cùng khó chịu.
Thẩm Sơ Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Trác Du Hiên bỏ đi, tức đến không thể làm gì được.
Trác Du Hiên vậy mà dám bơ cô ta đi, không coi cô ta ra gì.Trong lòng của Thẩm Sơ Vũ không thể kìm được sự căm giận đối với Thẩm Quân Dao, tại sao nó đã đi tù rồi mà vẫn còn ám cô ta như vậy?
Thẩm Quân Dao, mày cứ đợi đấy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Lần trước, cô ta đã dựng lên một vở kịch hoàn hảo như thế, vậy mà vẫn không hạ bệ được đứa em gái chết tiệt kia của mình.Cô ta nhất định sẽ khiến cho Thẩm Quân Dao phải biến mất khỏi cõi đời này, thể nên những thứ mà cô ta đang mong muốn nhất định sẽ thuộc về cô ta.
Thẩm Sơ Vũ tức đỏ mặt, cô ta giậm chân thật mạnh mấy cái lên mặt đất kia rồi bực tức trở về phòng ngủ.
Cô ta cực kỳ không cam tâm trước thái độ của Trác Du Hiên đối với cô ta.Dám lạnh nhạt với cô ta, uổng công Thẩm Sơ Vũ ở bên cạnh hắn lâu như vậy.Mấy ngày sau đó, Trác Du Hiên chẳng trở về nhà, hẳn biệt tích mấy ngày, làm cho Thẩm Sơ Vũ tức mà chẳng thể làm gì được.Mấy ngày đó, Trác Du Hiên cảm mặt vào trong công việc, không để tâm đến bất cứ chuyện gì.Cả ngày hẳn ở công ty, thỉnh thoảng chỉ đến mấy quán bar uống rượu mà thôi.Tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp, Trác Du Hiên rất ghét ai làm phiên đến hẳn trong khi hẳn đang vô cùng bực tức.
Ngày ngày bày ra bộ mặt hằm hằm đáng sợ như thế, chẳng có một nhân viên nào dám đến gần Trác Du Hiên cả.Ai ai cũng sợ ông chủ sẽ nổi giận, có khi bọn họ còn có thể mất việc ấy chứ? Trong lòng buồn bực, bộ dạng tức tối khiến Trác Du Hiên chẳng thể tập trung làm việc được.Hản ta tức giận hất đổ toàn bộ mọi thứ ở trên mặt bàn rồi bỏ ra ngoài trong sự sợ hãi của đám nhân viên ở đây.
Ông chủ của bọn họ càng lúc càng trở nên đáng sợ rồi.Tưởng rằng, Trác Du Hiên hắn sẽ về nhà.Nhưng không! Hắn ta lái xe thẳng đến một quán bar mà Trác Du Hiên thường xuyên tới đó.
Lúc này, tâm trạng hẳn đang vô cùng tồi tệ, Trác Du Hiên không muốn về nhà để cãi nhau với Thẩm Sơ Vũ.
Hắn đã đủ đau đầu lắm rồi, không muốn cãi nhau với người phụ nữ đó, nhức đầu nhức óc.Thẩm Sơ Vũ đã thay đổi quá nhiều rồi, thay đổi đến mức khiến Trác Du Hiên chẳng còn nhận ra nữa.Quản lý ở đây nhìn thấy Trác Du Hiên, hẳn ta như mở cờ trong bụng.Quản lý lập tức hớn hở chạy lại đón tiếp hản.
"Trác tổng, hôm nay ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy?"
Tên quản lý kia nhanh chóng nịnh nọt Trác Du Hiên.Hẳn ta tất nhiên là phải vui mừng khi thấy mặt của Trác Du Hiên đến đây rồi.Mỗi lần hắn đến đây y như rằng ai nấy đều sẽ kiếm được một khoản tiền rất lớn.Trác Du Hiên liếc mắt nhìn tên quản lý kia một cái, tâm trạng hắn đã xuống dốc đến đỉnh điểm, hừ lạnh một tiếng.
"Có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng có lòng vòng"
"Tại lâu rồi tôi chưa thấy Trác tổng đến đây nên cảm thấy hơi kỳ lạ thôi.À, mời Trác tổng lên phòng, chúng tôi sẽ cho người mang rượu lên ngay.”
Tên quản lý kia đưa tay gãi gãi đầu, sau đó hắn ta vội vã mời Trác Du Hiên lên phòng VIP đã được chuẩn bị trước cho hẳn.Trác Du Hiên là một nhân vật tai to mặt lớn như thế nào không ai mà không biết chứ, làm gì có kẻ nào dám đắc tội với hắn.
Trác Du Hiên gật đầu, hắn lẳng lặng đi lên phòng trong khi tên quản lý đang cứng đờ người ra đó.Đối diện với người đàn ông quyền lực như Trác Du Hiên, làm sao mà tên quản lý ấy không run rẩy cho được? Cho dù bọn họ đã gặp mặt nhau không dưới một trăm lần rồi.
Trác Du Hiên ngồi trong căn phòng xa hoa lộng lẫy chỉ dành riêng cho hẳn đây, tâm trạng ưu phiền ảo não vô cùng.Sự khó chịu hiện rõ trên nét mặt khó coi kia của Trác Du Hiên, khiển chẳng ai dám lại gần hắn.Những lời của Thẩm Sơ Vũ liên tục hiện lên trong đầu của Trác Du Hiên.
"Trác Du Hiên, có phải là anh yêu nó rồi hay không?"
Yêu sao? Nói Trác Du Hiên hắn yêu Thẩm Quân Dao, chuyện này không thể nào xảy ra được.Hản hận người phụ nữ đó còn không hết, làm sao có thể yêu người phụ nữ đó.Nhưng vậy thì, hắn làm ra những chuyện ấy để làm gì?
Hắn ta cho người âm thầm đi theo Thẩm Quân Dao, có chuyện gì xảy ra phải báo ngay với hắn.Không những thế, trước đây, khi Thẩm Quân Dao còn đang ở trong tù, hắn đến đó, lẳng lặng nhìn người con gái ấy vất vả làm việc.
Ngay cả Trác Du Hiên cũng không biết là vì sao bản thân của hẳn lại làm như vậy nữa? Trác Du Hiên đang suy nghĩ miên man thì có một cô gái bưng rượu bước vào.Ánh mắt của người con gái ấy hơi liếc nhìn Trác Du Hiên một cái, chân tay hơi run lên, nhưng cô gái ấy chỉ biết cắn chặt môi mà đi đến gần đó, để khay rượu trên tay mình lên trên bàn.
Đầu tiên, Trác Du Hiên cũng không quan tâm đến cô gái này, hắn tưởng chỉ là phục vụ bàn bình thường mà thôi.Thế nhưng, sau khi liếc khẽ qua khuôn mặt kia của người con gái ấy, Trác Du Hiên không khỏi rùng mình một cái.
Hắn nhướn mày nhìn cô gái đang cẩn thận bày biện mọi thứ ở trên bàn kia, dường như người này hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải, nhìn rất là quen? Mái tóc ngắn xoã ra che đi một nửa gương mặt của người con gái.Cô mặc một bộ đồ phục vụ che kín người, chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt đầy thương tích kia.
Tay của cô gái ấy run run, dường như là cầm không chắc những ly rượu trong tay mình.Xong việc, người con gái ấy đứng dậy, từng bước chân khập khiễng rời đi.Nhìn dáng vẻ thảm hại của người con gái ấy, trong đầu của Trác Du Hiên bỗng nhiên loé sáng, hẳn bất giác lên tiếng.
"Đứng lại đó!"
Cả người của cô gái kia cứng đờ, hai vai còn liên tục run rẩy.Trác Du Hiên đứng lên, hắn nhếch môi nhìn về phía người phụ nữ đang quay lưng lại trước mặt của hắn kia.
"Lâu rồi mới gặp mà không qua chào hỏi tôi hay sao? Thẩm Quân Dao, xem ra cô cũng tuyệt tình quá rồi đấy” Giọng nói của Trác Du Hiên đầy giễu cợt.
Thẩm Quân Dao hơi rùng mình, khuôn mặt của cô hơi biến sắc, lâu rồi không gặp thế nhưng trong lòng của cô vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.Thế nhưng, Thẩm Quân Dao vẫn bình tĩnh nói, cô vẫn xoay mặt đi.
"Trác tổng, anh nhận nhầm người rồi? Tôi không phải là người đó!"
Trác Du Hiên bỗng nhiên bật cười."Thẩm Quân Dao à, cô cũng quá ngây thơ rồi đấy.Cô nghĩ bây giờ cô thay đổi, cắt tóc ngắn, giọng nói khác trước là tôi có thể sẽ không nhận ra cô hay sao? Đừng quên cô từng là một con thú cưng của tôi, đồ của tôi làm sao tôi có thể không nhận ra được chứ?"
Đúng là Trác Du Hiên rất ngạc nhiên vì sự thay đổi lớn như vậy đến từ Thẩm Quân Dao.Thế nhưng hắn làm sao có thể quên người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao này.
"Thẩm Quân Dao, chẳng lẽ cô định đứng ở đó mà không chịu ra chào chồng của mình một câu à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.