Trác Du Hiên như thể phát điên lên vậy, lúc này hản thật sự muốn giết chết người đang đứng trước mặt của hắn đấy.
Đám người này còn có lương tâm hay không, sao có thể đối xử với một người đang bị bệnh như thế chứ? Đến Trác Du Hiên bây giờ còn không nỡ trói cô, vậy mà đám người này lại dám làm như thế.
Vị bác sĩ kia bị Trác Du Hiên kia dọa sợ, ai mà không biết Trác Du Hiên một khi nổi giận lên thì sẽ kinh khủng đến mức độ như thế nào chứ.
Ông ta run rẩy giải thích với người đàn ông đang nổi điên ở trước mặt mình đây.
"Chúng tôi...chúng tôi thật sự không biết làm như vậy lại khiến cho bệnh nhân kích động đến như thế...chúng tôi chỉ không muốn cô ấy làm hại người khác mà thôi."
"Vợ của tôi bệnh tật yếu ớt như thế thì làm hại ai được chứ? Dám đổi xử với một bệnh nhân như thế, có tin là tôi cho người đập nát cái bệnh viện này của mấy người hay không? Vợ của tôi ám ảnh với dây trói đấy có biết không hả?"
Càng nói Trác Du Hiên lại càng cảm thấy tức giận.Đám người này rõ ràng là bác sĩ, người ta ai cũng nói rằng lương y như từ mẫu, từ mẫu ở đầu ra cơ chứ? Nếu không phải vì lo lắng cho Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên chắc chắn sẽ cho người đập nát cái bệnh viện này thật đấy.
Mấy ngày trước, hắn đã cho người đi điều tra tại nơi mà Thẩm Quân Dao đã điều trị bệnh khi còn ở trong tù, vốn dĩ hắn muốn năm rõ tình trạng bệnh tình của Thẩm Quân Dao.
Nhưng ngờ đâu Trác Du Hiên lại phát hiện ra khi ở đó trị bệnh, Thẩm Quân Dao đã bị đám người ở đó đối xử tàn nhẫn và bất công như thế nào? Ngày nào Thẩm Quân Dao cũng bị bọn họ đánh, chỉ cần cô phát điên lên hay là gào thét, những người ở bệnh viện tâm thần kia nhất định sẽ lấy dây thừng đánh cô.
Không những thế, bọn họ còn trói cả chân lẫn tay của Thẩm Quân Dao lại, chỉ cân miệng là lập tức ăn đòn ngay lập tức.
Vì thế Thẩm Quân Dao mới có bộ dạng như bây giờ, như một cái xác chết không nói cũng chả rãng.
Không những thể, mỗi khi bị trói lại, người con gái đáng thương ấy nhất định sẽ có những phản ứng vô cùng kịch liệt.
Nhất là khi nãy, Thẩm Quân Dao đã sợ đến nỗi suýt chút nữa thì mất mạng.
Trác Du Hiên tức giận chính là vì lý do này! Hắn đẩy mạnh vị bác sĩ kia ra, bây giờ Trác Du Hiên cũng chẳng muốn chấp vặt những chuyện này.
Bọn họ cũng nên cảm ơn bởi vì Thẩm Quân Dao không xảy ra chuyện gì cả, nếu không đám người này nhất định sẽ không yên với hắn đâu.
Bác sĩ hoảng sợ chạy đi, cũng may là Trác Du Hiên không làm ra chuyện gì đáng sợ cả.
Thẩm phu nhân ở phía bên kia hơi giật mình trước những lời nói của Trác Du Hiên, bà ta vội vàng hỏi.
"Trác Du Hiên, cậu nói như vậy là có ý gì? Rốt cuộc con bé nó bị làm sao?"
Trác Du Hiên không vì thế mà trả lời, hắn lạnh lùng xoay lưng đi không để tâm đến câu hỏi của Thẩm phu nhân kia nữa.
Người đàn ông đi một mạch đến phòng bệnh của Thẩm Quân Dao, để mặc cho hai vợ chồng già kia đang đứng ở đó.
Thẩm phu nhân suýt chút nữa thì ngất đi, bà ta vốn muốn đến thăm Thấm Quân Dao nhưng lần này Trác Du Hiên không cho bà ta vào nữa.
Sau sự việc hôm nay xảy ra, Trác Du Hiên rất ít khi cho Thẩm phu nhân kia vào đây, tránh để tình trạng như vậy xảy ra lần nữa.
Trịnh Liên cực kỳ không cam tâm, thế nhưng bà ta lại chẳng thể làm gì được Trác Du Hiên cả.
Bà ta chỉ có thể ngậm ngùi mà đứng nhìn con gái mình từ phía xa mà thôi.
Trong lúc Thẩm Quân Dao còn hôn mê, Thẩm Sơ Vũ có đến đây một lần, cô cũng đã sắp hồi phục rồi.
Khi đó Trác Du Hiên còn đang chăm sóc cho người con gái đang hôn mê ở trên giường bệnh.
Nhìn dáng vẻ ân cần của người đàn ông kia dành cho người con gái mà mình yêu, Thẩm Sơ Vũ khẽ hỏi, khoé môi của cô còn hơi mỉm cười.
"Con bé nó sao rồi?"
"Vẫn như thế thôi, vẫn không chịu nói chuyện, từ hôm nọ đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh lại nữa."
Trác Du Hiên mệt mỏi nói, hai bên mắt của hắn lúc này đã nặng trĩu rồi.
Từ hôm đó đến bây giờ Thẩm Quân Dao vẫn hôn mê không tỉnh, khiến cho Trác Du Hiên thật sự rất lo lắng.
Hắn chạy đôn chạy đáo hỏi bác sĩ, họ nói lý do mà Thẩm Quân Dao từ hôm đó đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại bọn họ cũng không biết là gì, có lẽ do người con gái ấy đã quá sợ hãi rồi.
Trác Du Hiên thậm chí còn mời bao nhiêu chuyên gia ở nước ngoài về để khám bệnh cho Thẩm Quân Dao, bọn họ cũng tỏ ra bất lực.
Không những thế, hắn còn bỏ ra bao nhiêu tiền để mời bác sĩ nổi tiếng nhất nước Mỹ của khoa thần kinh về đây, chỉ hy vọng có thể chữa khỏi căn bệnh tâm thần phân liệt kia của Thẩm Quân Dao.
Nhưng lúc đó bác sĩ chỉ nói với hẳn rằng.
"Cái này phải tùy thuộc vào bệnh nhân có muốn phối hợp điều trị hay là không nữa.
Chỉ cần bệnh nhân đồng ý, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, còn nếu không, cả thần tiên cũng bó tay."
Trác Du Hiên bất lực nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh kia.
Đến bây giờ hắn nói cô còn không chịu để ý đến chứ huống chỉ là nghe lời của hẳn cơ chứ.
Thẩm Sơ Vũ yên lặng nhìn người đàn ông mệt mỏi nhưng vẫn đang cố hết sức gắng gượng kia, cô bất giác cong môi cười.
Rõ ràng là rất yêu nhau, vậy mà hai người còn làm khổ nhau lâu như thế để rồi bây giờ rơi vào tình trạng không có cách nào để cứu vãn được.
"Bây giờ em có dự định gì?"
Không khí đang im lặng thì Trác Du Hiên bỗng lên tiếng hỏi.
Thẩm Sơ Vũ mỉm cười đáp lại.
"Em quyết định mấy hôm nữa sẽ sang Mỹ.
Em muốn có cuộc sống của riêng mình, không muốn phụ thuộc vào ai nữa.
Bây giờ em muốn tìm kiếm cuộc sống mà bản thân mình thật sự mong muốn"
"Vậy thì chúc em may mắn, hy vọng em sẽ được sống vui vẻ hạnh phúc."
Mấy ngày sau, Thấm Sơ Vũ lên máy bay đi tìm kiếm cuộc sống mà mình mong muốn.
Cùng lúc đó Thẩm Quân Dao ở bệnh viện cũng đã tỉnh lại.
Tuy nhiên cô lại không phát điên lên như lần trước nữa, người con gái ấy vẫn như cái xác không hồn nằm ở đó, im lặng, ai hỏi cũng không nói gì.
Ăn không ăn uống không uống, người của Thẩm Quân Dao lại ngày một trở nên gầy hơn, khiến Trác Du Hiên vô cùng xót xa.
"Quân Dao, em có khó chịu ở đâu không, để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em?"
Thẩm Quân Dao vẫn không thèm trả lời, tuy nhiên lần này cô lại ngồi dậy, đôi tay run rẩy vươn ra phía bàn bên cạnh.
Những ngón tay run lẩy bẩy cầm lấy chiếc cốc, dường như là muốn uống nước.
"Em khát nước hả? Đây, em uống đi!"
Trác Du Hiên vội vã rốt cho Thẩm Quân Dao một cốc nước, hẳn đưa cho cô nhưng có vẻ như là cô gái ấy chẳng hề nhìn đến nó.
Thẩm Quân Dao vẫn kiên trì, khó khăn lắm mới rót được một cốc nước rồi một lần nữa khó khăn đưa lên miệng mình.
Cánh tay của Trác Du Hiên bỗng nhiên cứng đờ, hắn hơi thất vọng nhìn người con gái ở trước mắt mình.
Thẩm Quân Dao bây giờ còn chẳng cần sự giúp đỡ của hắn nữa.
Uống hết một cốc nước, nhưng đột nhiên một cơn ho ập đến, khiến cho người con gái ấy liên tục ho khụ khụ.
Đột nhiên, một ngụm máu đỏ chảy ra từ miệng của người con gái, chất lỏng màu đỏ ấy chảy xuống đất tạo thành một mảng.
Trác Du Hiên vô cùng hoảng sợ, hẳn vuốt ve tấm lưng mảnh khánh của Thẩm Quân Dao, sắc mặt rất khó coi.
"Em làm sao thế?"