Gả Vào Hào Môn

Chương 275: Những lời đàm tiếu (275) 




"Quân Dao, nào, đến giờ uống thuốc rồi, em mau uống đi cho nhanh hết bệnh!"
Trác Du Hiên từ từ dỗ dành cô như một đứa trẻ vậy đấy.
Ấy thế mà Thẩm Quân Dao vẫn nằm im lìm ở trên giường, tay chân thậm chí còn không động đậy dù chỉ một chút.
"Nào, mau uống thuốc đi em, rồi anh lại dẫn em đi chơi nha"
Nghe đến đây, có lẽ vì thích được ra ngoài đi dạo cho khuây khoả, cho nên Thẩm Quân Dao lập tức ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc.
Cô giật lấy chứng từ trên tay của Trác Du Hiên, vội vã cho vào mồm một phát uống hết luôn.
Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao như vậy, trong lòng hắn vừa mừng vừa lo.
Hắn mừng vì có lẽ Thẩm Quân Dao đã chịu uống thuốc, vì cô muốn được đi chơi.
Nhưng Trác Du Hiên cũng không khỏi cảm thấy lo lắng vì Thẩm Quân Dao vội vã như thế, lỡ như bị sặc thì phải làm sao đây? Quả nhiên đúng như dự đoán của hẳn.
Thẩm Quân Dao vì quá vội vàng, chính vì thế đã bị sặc nước, thiếu chút nữa là nôn hết thuốc ở trong bụng ra bên ngoài.
Trác Du Hiên lo lắng vuốt ve lưng cô, giúp Thẩm Quân Dao có thể ổn hơn.
Cánh tay linh động vỗ nhẹ lên lưng cô, cùng với đó là những lời trách móc nhưng lại tràn đầy nỗi lo.
"Em đấy, uống từ từ thôi, sao cứ phải vội vàng như thế? Có ai cướp mất của em đâu mà sợ.Còn nữa, anh nhất định sẽ đưa em đi chơi, không cần sợ anh sẽ nuốt lời đâu"
Trác Du Hiên quả nhiên là đồng ý đưa Thẩm Quân Dao ra bên ngoài chơi.
Lần này, để tránh cho cô bị lạnh, Trác Du Hiên nhất định bắt Thẩm Quân Dao khoác thêm một chiếc áo dày nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện như hôm qua xảy ra đâu.
Mà Thẩm Quân Dao trên người chỉ mặc duy nhất một bộ đồ mỏng dính, làm sao mà không khiến Trác Du Hiên lo lắng cho được chứ.
Thẩm Quân Dao tất nhiên là ngoan ngoãn nghe lời, dạo gần đây, cô rất thích ra ngoài, không muốn ở trong phòng.
Có lẽ cô gái ấy muốn ra ngoài để hít thở không khí trong lành, hoặc là trước đây Thẩm Quân Dao đã bị nhốt một thời gian dài như vậy, cho nên cô mới thấy khó chịu hoặc ám ảnh nên mới muốn ra ngoài.
Trác Du Hiên chỉ dám dẫn Thẩm Quân Dao đi xung quanh ở hoa viên như hôm qua chứ hản thật sự không dám dẫn cô đi đâu xa.
Không ai có thể đảm bảo được nếu Trác Du Hiên dẫn Thẩm Quân Dao rời khỏi bệnh viện thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hắn rất sợ cô đi lung tung, mà Thẩm Quân Dao tâm lý còn không ổn định như thế này, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Trác Du Hiên tuyệt đối sẽ không để Thẩm Quân Dao gặp bất trắc gì cả, cho dù là một chút cũng không.
Hắn dẫn Thẩm Quân Dao ra ngoài cũng là bởi vì hẳn không muốn cô suy nghĩ nhiều.
Người con gái này rất hay suy nghĩ lung tung, mà tinh thân của cô đang không được tốt, sợ là Thẩm Quân Dao sẽ nghĩ quẩn mà làm ra chuyện dại dột mất.
Tốt nhất là cứ đi ra ngoài cho tỉnh thần nó thoải mái, bệnh tình của cô cũng sẽ có chuyển biến tích cực hơn.
Trác Du Hiên dẫn Thẩm Quân Dao đi bộ một vòng, hẳn đưa cô đến những nơi đông người, để cho Thẩm Quân Dao dân dần tiếp xúc với môi trường xung quanh.
Hắn biết cô gái nhỏ này luôn tự ti, luôn mặc cảm và cô độc, cho nên hẳn muôn giúp cô thoát khỏi cái vỏ bọc ấy.
Thẩm Quân Dao luôn khát khao có một người bạn, mà Trác Du Hiên không nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ cách này cả.
Thế nhưng, những người ở bệnh viện nhìn thấy Thẩm Quân Dao lúc đầu thì tỏ ra ngỡ ngàng, một lúc sau thì chính là sự khinh miệt.
Có mấy người xúm xụm lại với nhau nói gì đó, nhưng chẳng may những lời ấy đã lọt toàn bộ vào tai của Trác Du Hiên và Thẩm Quân Dao.
"Đó không phải là người phụ nữ lẳng lơ mấy năm trước từng làm loạn ở trên các mặt báo hay sao?"
"Hình như chính là cô ta đấy! Bây giờ không ngờ loại phụ nữ như cô ta lại có thể sống được đến ngày hôm nay.Nhưng trông cô ta thê thảm thật đây"
"Đúng là ác giả ác báo mà.Năm xưa cô ta có chồng giàu có, thương yêu cô ta đến như thế mà cô ta dám ở trong nhà chồng làm ra chuyện vô lương tâm như thế.Bị vậy cũng là đáng đời người phụ nữ đó."
Thẩm Quân Dao đột nhiên thấy thật buồn cười, bọn họ là người ngoài cuộc nhưng lại tỏ vẻ hiểu biết như thế, y như là người trong cuộc vậy.
Đến người trong cuộc như Thẩm Quân Dao cũng không biết là Trác Du Hiên đã từng rất yêu thương cô đấy.
Loại phụ nữ lăng nhăng? Câu này nên dành cho Trác Du Hiên mới đúng.
Nhưng bọn họ đâu có biết rằng, Thẩm Quân Dao có ngày hôm nay cũng là do một tay của Trác Du Hiên ban tặng hay không? Bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cứ ngồi đây nói chuyện với nhau như đúng rồi vậy.
Thẩm Quân Dao hơi buồn cười nhưng không biểu hiện gì ra bên ngoài, mặc xác cho đám người đó bàn tán ở phía sau lưng cô như vậy.
Còn về Trác Hiên Viên, cả người hắn bất giác run lên khi nghe thấy những lời nói kia của đám người đó.
Trác Du Hiên không ngu ngốc, tất nhiên hẳn biết những lời đó là đang ám chỉ người đứng ở bên cạnh hắn, Thẩm Quân Dao.
Năm năm trước chuyện gì xảy ra, Trác Du Hiên hắn là người hiểu rõ nhất.
Hắn xót xa nhìn Thẩm Quân Dao, bao nhiêu lâu nay cô đã phải chịu đựng những lời sỉ nhục đau đớn đến thế này ư? Bị mắng là loại phụ nữ không biết liêm sỉ, loại lẳng lơ mà cô chỉ biết giữ im lặng mà chịu đựng.
Trác Du Hiên tất nhiên là nhớ, bài báo đó chính là do một tay Trác Du Hiên tung ra, đã vô tình hủy hoại đi toàn bộ danh dự của Thẩm Quân Dao.
Hắn chính tay đưa vợ mình cho kẻ khác chỉ vì mục đích, vô tình khiến cho người đời chửi rủa cô suốt những năm qua.
Những điều đó khủng khiếp đến mức nào, ngay cả Trác Du Hiên cũng không dám tưởng tượng đến.
Trác Du Hiên sợ! Hắn thừa nhận trong lòng hắn lúc này chỉ có sự sợ hãi bao trùm lấy.
Hắn sợ khi Thẩm Quân Dao nghe xong mấy lời bàn tán sau lưng của đám người kia, rồi cô lại suy nghĩ lung tung, đến lúc đó tình trạng bệnh tình sẽ ngày một xấu đi.
Đến lúc đó không biết Thẩm Quân Dao sẽ như thế nào.
Bác sĩ từng nói, tuyệt đối không để cho Thẩm Quân Dao suy nghĩ lung tung hay gặp phải cú sốc nào đó, nếu không bệnh nặng lại càng thêm nặng mà thôi.
Trác Du Hiên nhìn sắc mặt chẳng có chút biến đổi nào kia của Thẩm Quân Dao, hắn gượng cười từ từ xoay người cô lại, đưa hai tay bịt chặt lấy tai cô.
"Quân Dao, em đừng có nghe bọn họ nói bậy, em không phải là người như vậy, đừng quan tâm đến bọn họ nói gì, coi như là điếc đi có được không?"
Thẩm Quân Dao xoay mặt đi, cô chẳng nói gì, khuôn mặt của người con gái ấy vẫn giữ trạng thái như lúc ban đầu, không nói chuyện cũng không vui vẻ hay đau buồn.
Thật ra, mấy lời bàn tán của đám người kia, Thẩm Quân Dao đã nghe chán đến mức thành quen rồi.
Những năm nay, ai ai nhìn thấy cô cũng tỏ ra khinh miệt như thế, bọn họ nói rằng loại phụ nữ như cô tốt nhất là nên chết đi, đừng có sống ở trên đời này làm gì cho chật đất.
Thẩm Quân Dao đã học được cách làm lơ đi những lời đó, không quan tâm gì đến nữa.
Nghe đến phát chán rồi, Thẩm Quân Dao có lẽ cũng đã thuộc luôn.
"Quân Dao, vài ngày nữa anh sẽ đưa em về nhà, đừng quan tâm bọn họ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.