Gả Vào Hào Môn

Chương 280: Công khai ra mặt




"Không biết đầu óc có bị gì không nữa.Phải tôi, tôi đã sướng rên lên rồi.Lại còn làm thiếu gia buồn bã như thế nữa."
Thẩm Quân Dao nghe thấy hết những lời đó, cô im lặng đứng đó một lúc lâu.
Nhưng có vẻ mấy người giúp việc kia đang vô cùng hăng say thì phải cho nên bọn họ mới không để ý đến vị thiếu phu nhân ở trong miệng của bọn họ đã đứng ở đây từ lúc nào rồi.
"Thật đấy, rất nhiều người muốn được thiếu gia chăm sóc, cậu ấy cũng đâu có tàn nhẫn như lời người ta đồn thổi lên đâu nhỉ, rõ ràng là một người rất ấm áp cơ mà.Ai kiếp trước phải tu mười đời cho nên kiếp này mới gặp được con người như cậu ấy đấy"
"Ai ya, vậy mà có người lại không biết trân trọng cậu ấy đấy.Ỷ được thiếu gia yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng vậy mà không biết cảm động.Thiếu gia đã vất vả nấu cơm cho như thế, cho dù có không ngon thì cũng nên nếm thử một chút chứ"
"Người ta không thích thế đấy thì cô làm gì được người ta, mới lần đầu làm nữa, ai mà muốn ăn chứ"
Tiếng nói râm ran truyền đến tai của Thẩm Quân Dao.
Tu mười đời mười kiếp cho nên mới gặp được Trác Du Hiên? Nực cười thật! Chắc kiếp trước cô chính là kẻ thù không đội trời chung của cả thế giới này, cho nên kiếp này ông trời mới cho cô gặp phải và yêu người đàn ông chẳng khác gì một con ác quỷ như Trác Du Hiên đây.
Trong mắt của đám người kia, Thẩm Quân Dao chính là một người phụ nữ độc ác, còn Trác Du Hiên chính là một kẻ biết yêu thương vợ, chăm sóc người khác.
Bọn họ có lẽ là những người mới, cho nên mới không biết được con người thật sự của Trác Du Hiên như thế nào.
Những người đó chỉ biết đứng đó mắng chửi Thẩm Quân Dao là loại người tàn nhẫn, nhưng bọn họ đâu có biết cô đã phải trải qua những chuyện kinh khủng đến như thế nào.
Và Trác Du Hiên có thật sự là người đàn ông tốt như những người đó thấy hiện giờ hay không? Nếu biết được sự thật, cô đảm bảo những người kia thật sự sẽ rất sốc đấy! Mất con, phế chân, phế tay, bị chính người đàn ông mình yêu thương hủy hoại đi tất cả, bị chính cha mẹ của mình hãm hại đẩy vào tù, tước đoạt đi năm năm tự do, cuộc sống của cô chỉ hoàn toàn chìm vào trong ngục tối, rồi còn bị cưỡng hiếp nhiều lần.
Bảo Thẩm Quân Dao làm sao có thể chịu được những điều kinh khủng ấy hay không? Còn điều gì kinh khủng hơn mà Thẩm Quân Dao chưa trải qua hay không? Không hề có điều đó.
Tất cả những gì đau đớn nhất cô cũng đều đã trải qua rồi.
Còn Trác Du Hiên, hắn vẫn ung dung ở bên ngoài hưởng thụ cuộc sống sung sướng ở bên cạnh người mình yêu, không quan tâm đến Thẩm Quân Dao ở trong tù đã phải trải qua những gì nó kinh khủng khiếp như thế nào.
Nếu không phải vì Lục Ngạn, người đàn ông duy nhất trên thế giới này đối tốt với cô, thì Thẩm Quân Dao cũng sẽ không tiếp tục sống một cuộc đời đau khổ như thế này nữa rồi.
Cô đau khổ biết bao, nhưng Trác Du Hiên liệu có biết được điều đó hay không? Khi toàn bộ sự thật lộ ra, Trác Du Hiên hắn mới bắt đầu hối hận, hắn làm tất cả mọi chuyện là vì cô, nhưng người đàn ông đó, hẳn không thấy mọi chuyện đã đi quá xa rồi hay sao? Hắn hối hận thì Thẩm Quân Dao sẽ được trở lại như lúc xưa hay sao? Trong khi cuộc đời của cô đã bị hẳn hủy hoại triệt để rồi.
Hơn nữa, giờ bọn họ gọi cô là thiếu phu nhân, ngồi lên vị trí hữu danh vô thực này bọn họ nghĩ Thẩm Quân Dao có thấy vui không? Trước đây, cô bị người giúp việc trong nhà coi thường, bị hắn hành hạ không khác gì một con chó cả chứ đâu có được nhận ba từ thiếu phu nhân cao quý ấy.
Mấy người giúp việc kia lời ra tiếng vào bàn tán về Thẩm Quân Dao nhưng lại không hề hay biết cô đã đứng ở đó nghe được toàn bộ câu chuyện của bọn họ.
Cho đến khi một âm thanh lạnh lẽo đến thấu xương vang lên, chỗ mấy người xúm xụm lại mới bắt đầu tản ra.
"Mấy người không đi làm việc đi mà còn ở đó bàn tán gì thế hả? Mấy người không cần việc làm nữa đúng không?"
Trác Du Hiên nhướn mày nhìn mấy người kia, khi hắn bước vào đây đã vô tình nghe được những lời bọn họ nói xấu Thẩm Quân Dao kia.
Mà cô gái nhỏ ấy của hắn đứng ở đó, đôi tay siết chặt lại nhưng không thể làm gì.
Mấy người giúp việc kia giật mình quay sang nhìn thấy Thẩm Quân Dao cùng với Trác Du Hiên đã ở đây từ lúc nào không hay biết.
Bọn họ còn đang nói xấu vị thiếu phu nhân kia, mà hai người họ còn đang ở đây.
Trác Du Hiên lại yêu vợ mình như thể, thiếu gia sẽ bỏ qua cho bọn họ sao? Mấy người đó sợ hãi nhìn nhau, sông lưng bất giác trở nên lạnh toát, bọn họ lắp bắp sợ hãi.
Một người phụ nữ bị đám người kia đẩy lên sợ hãi nhìn Trác Du Hiên.
"Dạ...Thiếu gia, cậu về lúc nào vậy ạ?"
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng.
"Tôi về lúc nào không quan trọng, nhưng đúng lúc tôi về đã nghe được chuyện mấy người đang nói dở đấy.
Hay lắm, làm việc không làm lại rảnh rỗi đứng đấy nói xấu cô ấy như thế, có phải mấy người chê ít việc quá đúng không?"
Ngón tay của Trác Du Hiên chỉ thẳng vào mặt của bọn họ, làm cho ai nấy đều phát run lên, miệng chỉ có thế lắp bắp.
"Chúng tôi...Chúng tôi chỉ...
"Tôi cảnh cáo mấy người lần đầu cũng là lần cuối, cẩn thận lời nói của mình cho tôi.Quân Dao là vợ tôi, cô ấy muốn làm như thế nào là việc của cô ấy, không cân mấy người đứng đây lời ra tiếng vào.Nếu để việc này xảy ra một lần nữa thì mấy người hãy chuẩn bị tinh thần bị đuổi việc đi"
Lời cảnh cáo của Trác Du Hiên vang lên làm cho ai nấy đều sợ hãi đến mức mặt mũi trắng xanh như thế kia.
Bọn họ liên tục gật đầu vâng dạ, hứa là lần sau không dám tái phạm nữa.
"Bây giờ thì mau đi làm việc đi, chê việc ít hay sao?"
Đám người giúp việc đó tản ra thật nhanh, ai nấy đều đi làm việc của mình, không kẻ nào dám ở đây nhiều lời nữa.
Khuôn mặt của Trác Du Hiên dãn ra, hẳn đi tới chỗ của Thẩm Quân Dao từ từ nói với cô.
"Em đừng quan tâm mấy lời của bọn họ nói, em là chủ, đừng chấp nhặt bọn họ.Anh đã xử lý bọn họ rồi, em không cần phải sợ hay lo lắng đâu."
Trác Du Hiên chính là thấy sợ Thẩm Quân Dao nghĩ linh tinh khiến bệnh tình thêm nghiêm trọng.
Hôm nay, hắn cố tình ra mặt thay cô, một là không muốn để mấy người kia theo thói quen ức hiếp Thẩm Quân Dao, hai là hắn muốn cho cô sự tin tưởng và an toàn tuyệt đối.
Thẩm Quân Dao hơi cong môi nhưng dường như Trác Du Hiên không nhìn thấy điều đó.
Cô thấy thật nực cười! Cô vốn dĩ chẳng thèm quan tâm đến mấy lời của bọn họ nói, vốn dĩ cô đã nghe rất nhiều rồi.
Không những thế, Thẩm Quân Dao cũng không cân Trác Du Hiên ra mặt giúp mình, cho dù hắn có tình nguyện làm như thế thì cô cũng không thấy cảm động đâu.
Thẩm Quân Dao lẳng lặng bỏ đi, không quan tâm đến Trác Du Hiên nữa, để lại hắn một mình bất lực ở đó.
Trác Du Hiên thở dài một hơi rồi đi về phòng.
Tối đến, cơm nước xong xuôi, Trác Du Hiên chỉ đi tắm một lúc mà ra ngoài đã không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu, hẳn bắt đầu hoảng loạn đi tìm.
Trác Du Hiên lục lọi khắp nơi, nhưng vẫn không thấy hình bóng của người con gái ấy đâu.
Vội vàng tìm khắp các phòng, rồi chạy vội xuống nhà.
Thở phào một hơi, cũng may là Thẩm Quân Dao đang ở trong bếp. Bạn‎ có‎ biết‎ trang‎ truyện‎ {‎ 𝙏rù𝓶𝙏ruyện﹒VN‎ ‎ }
Khi Trác Du Hiên phát hiện ra cô đang làm gì, hắn hét to.
"Em đang làm gì thế hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.