Trác Du Hiên hoảng hốt chạy về phía của Thẩm Quân Dao, cô đang cúi gục đầu xuống, vục mặt vào bát cơm trong tay mình, vội vàng ăn như là chết đói vậy đó.
Hắn nhanh chóng giật bát cơm kia ở trong tay của Thẩm Quân Dao ra, quăng mạnh một cái xuống đất.
"Em sao lại ăn những thứ này, có biết là hại sức khỏe lắm hay không? Nếu em đói thì có thể bảo người giúp việc nấu cơm cho cơ mà, sao lại chui vào đây ăn những thứ như thế này?"
Nhìn những hạt cơm bản tung toé ở trên sàn nhà kia, Trác Du Hiên không khỏi đau lòng.
Tại sao cứ phải ăn những thứ đồ bẩn thỉu này trong khi cơm ngon canh ngọt đều có? Người con gái này cứ phải tự làm khổ bản thân mình đến bao giờ nữa? Chiếc bát inox bay ra thật xa, dường như Trác Du Hiên hận không thể vứt ngay thứ đồ kia đi ra chỗ khác cho khuất mắt.
Thẩm Quân Dao chịu ăn cơm, dĩ nhiên là Trác Du Hiên chắc chắn sẽ vui mừng lắm.
Nhưng lần này thì không phải như vậy! Những hạt cơm lăn lóc nằm trên sàn nhà kia đều là những hạt cơm đã ôi thiu từ lâu, không còn ăn được nữa.
Vốn dĩ thứ này chính là để cho mấy con chó mà Trác Du Hiên nuôi ăn, nhưng ai ngờ Thẩm Quân Dao lại không tiếc sức khỏe của mình ăn những thứ đồ như thế này.
Ăn cơm thiu thì thôi, nay những hạt cơm này vốn dĩ đã bị mấy con chó kia động vào, hồi tanh đến mức sặc sụa, vậy mà Thẩm Quân Dao có thể ăn được những thứ này.
Sức khỏe của cô gái này yếu như thể, chẳng lẽ cô đã không còn thiết tha gì đến cuộc sống này nữa rồi hay sao? Hắn thật sự rất bực mình, nhưng lo lắng vẫn nhiều hơn.
Trác Du Hiên nhìn cảnh tượng Thẩm Quân Dao khổ sở như thế, hắn không khỏi đau nhói trong tim.
Hơn nữa, nhà còn nhiều thức ăn, Thẩm Quân Dao sao phải ăn những loại như thế này? Trác Du Hiên thật sự không muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao tự ngược đãi bản thân mình như thế.
Cả người của Thẩm Quân Dao thoáng chốc run lên bần bật, cô co do lại một góc, hình như là rất sợ hãi.
Nhất là khi Trác Du Hiên quát lớn lên, tim cô như muốn nhảy ra bên ngoài.
Thẩm Quân Dao đã ám ảnh những chuyện trước đây lắm rồi, vậy mà Trác Du Hiên lại càng làm cho cô trở nên kích động hơn nữa.
Nhìn thấy Thẩm Quân Dao trong bộ dạng run rẩy sợ hãi co quắp lại như thế kia, cơn tức giận của Trác Du Hiên ngay lập tức tan biến.
Giờ phút này, hắn thật sự rất hối hận vì đã lớn tiếng với cô, vì hắn đã vô tình làm cho cô sợ.
Đôi mắt của người đàn ông lộ rõ ra tia đau lòng, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch trên đó còn dính những hạt cơm cho chó kia, hai mắt rơm rớm lệ trông thật xót xa.
Trác Du Hiên vô thức đưa tay ra, dường như hắn muốn chạm vào người con gái ấy, thế nhưng Thẩm Quân Dao lại giật mình rụt người lại, làm cánh tay của Trác Du Hiên bỗng chốc đơ cứng lại ở trên không trung.
Hắn tự nhủ rằng, lúc này Thấm Quân Dao còn đang sợ hãi, cô còn chưa chấp nhận hắn mà thôi, không sao đâu, chỉ cần Trác Du Hiên hắn cố gắng thì nhất định sẽ làm được mà.
Trác Du Hiên từ từ thu cánh tay của mình về, hốc mắt hản đã cay xè từ lúc nào không hay biết, lời nói run rẩy phát ra từ miệng.
"Quân Dao, em đừng sợ, anh không cố ý nổi giận với em đâu, chỉ là anh không muốn em ăn những thứ như thể này thôi.
Xin lỗi em, làm em sợ rồi phải không? Anh hứa với em lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa"
Thẩm Quân Dao chỉ cúi mặt xuống đất, người cô đang không ngừng run lên như thế kia, chắc hẳn là đang rất sợ hãi.
Có lẽ là do sự ám ảnh của quá khứ, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng quát của Trác Du Hiên như vậy, Thẩm Quân Dao mới tỏ ra sợ hãi đến như thế.
Hai tay của cô siết chặt vào nhau, những móng tay bấu chặt lên lớp da đầy vết thương kia.
Một lát sau, Thẩm Quân Dao mới trở về dáng vẻ như mọi ngày, một cái xác không hồn.
Đến lúc này, Trác Du Hiên mới dám đưa tay chạm vào người của cô.
Hắn đưa cô trở về phòng, để cho Thẩm Quân Dao bình tĩnh trở lại.
Qua lớp áo nhưng Trác Du Hiên vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh ngắt ở trên người của cô gái này.
Cơ nhiệt của Thẩm Quân Dao vốn đã thấp rồi, nay lại gặp phải chuyện như thế này nữa, nhiệt độ ở trên người cô lại càng giảm xuống.
Để cô ngồi xuống giường, Trác Du Hiên năm lấy bàn tay gầy yếu kia của Thẩm Quân Dao, nâng niu nó như một viên ngọc quý, từng lời dịu dàng hỏi han.
"Quân Dao, lần sau nếu em đói thì có thể bảo anh hoặc người giúp việc nấu cơm cho, chứ em đừng ăn những loại thức ăn như vậy nữa được không? Bụng dạ em yếu ớt, ăn những đồ ăn như vậy không tốt đâu."
Nhìn cô gái này khổ sở chỉ vì miếng cơm như thế, Trác Du Hiên thật sự rất khó chịu.
Hắn có tiền, có quyền, chỉ cần Thẩm Quân Dao mở miệng, Trác Du Hiên nhất định sẽ đem những thứ cô muốn đến đây.
Vậy mà, cô lại dè dặt như thế.
Thẩm Quân Dao đã một đời khổ cực, một đời hy sinh vì hắn rồi, Trác Du Hiên thật không muốn để cô phải chịu những đau khổ nữa.
Nhà rõ có tiền, muốn ăn gì chả được, sao Thẩm Quân Dao cứ nhất định phải ăn những hạt cơm thừa của chó kia? Nhưng Trác Du Hiên liệu có còn nhớ, trước đây, chính là hắn đã ép Thẩm Quân Dao ăn cơm thừa của chó không phải sao? Trác Du Hiên đã quên rồi ư? Trước kia, hắn nói, thứ Thẩm Quân Dao được ăn khi ở trong nhà họ Trác chỉ có cơm thừa của chó mà thôi.
Không bằng một con chó, thức ăn chỉ được như thế.
Bây giờ, người đàn ông này lại tỏ ra lo lắng như vậy.
Thấm Quân Dao chẳng qua chỉ là làm theo lời nói của hản mà thôi không phải sao? Ắt hẳn Trác Du Hiên sẽ rất vui mừng mới phải chứ? Vậy mà hẳn lại lo lắng đến thế.
"Quân Dao, đừng tự hành động mình như vậy nữa.
Được không em? Anh thật sự không chịu nổi khi cứ phải nhìn thấy em như vậy.
Trác Du Hiên đau khổ cầu xin Thẩm Quân Dao, nếu cô muốn hành hạ thì cứ hành hạ hẳn đây này.
Như vậy Trác Du Hiên còn dễ chịu hơn là nhìn thấy người con gái mình yêu tự dày vò, tự làm tổn thương bản thân mình như thể.
Người có lỗi với cô là hẳn, nhưng Thẩm Quân Dao chẳng mở miệng trách hẳn dù chỉ một câu mà cô lại dày vò mình như thế.
Mặc những lời cầu xin kia của Trác Du Hiên, ánh mắt của Thẩm Quân Dao vẫn hướng về khung cửa sổ kia, đôi mắt đẹp nhưng u buồn của cô gái ấy cứ lặng lẽ nhìn về phía trước.
Phía trước, cũng chính là tương lai của Thẩm Quân Dao, thứ bóng tối đang bao trùm ngoài kia hệt như cuộc đời của Thẩm Quân Dao về sau vậy, mãi mãi chìm ở trong bóng tối ấy.
"Em đói không? Để anh bảo người nấu cho em ít đồ ăn"
Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng.
Trác Du Hiên bất lực buông tay cô ra, hắn xuống nhà bảo người giúp việc nấu cơm cho cô, chắc Thẩm Quân Dao vì quá đói nên mới ăn cơm thừa như vậy.
Tiện thể Trác Du Hiên đem một chậu nước nóng cùng một chiếc khăn mặt lên, có vẻ như hắn muốn lau mặt cho Thẩm Quân Dao.
Chắc là vậy! Chứ khi đưa Thẩm Quân Dao lên phòng mặt của cô vẫn dính đầy cơm, mặt lấm lem không thể tả được.
Lên phòng, nhưng Trác Du Hiên lại không hề thấy Thẩm Quân Dao ở đâu cả.
Sợ rằng cô gái ấy lại chạy đi lung tung, nhưng nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách, Trác Du Hiên mới biết là Thẩm Quân Dao ở trong phòng tắm.
Nhưng dần dần, Trác Du Hiên ngộ ra điều gì đó, hắn vội vàng đặt chậu nước trên tay của mình xuống.
Hiện giờ không có nước nóng, chẳng lẽ Thẩm Quân Dao lại đang tắm nước lạnh sao? Nhưng cô đang bị bệnh cơ mà.
Trác Du Hiên như bị ai đó đánh vào phía sau gáy, nhanh chóng đạp cửa phòng tắm ra, vội vàng kêu lên.
"Quân Dao, đó là nước lạnh đấy.Sao em lại tắm chứ?"