"Trác Du Hiên, chúng ta hãy mau ly hôn đi!"
Chiếc khay trên tay của Trác Du Hiên thiếu chút nữa đã rơi xuống đất ngay khi lời nói của Thẩm Quân Dao vừa mới dứt.
Gương mặt đang vui vẻ kia của Trác Du Hiên đột nhiên tái mét lại, mặt hắn hơi co rúm vì sợ hãi.
Những khớp ngón tay đột nhiên run rẩy, cổ họng đột nhiên khô khốc nói không ra hơi.
Hắn không dám quay đầu nhìn người con gái ấy, thật sự không dám đối mặt với cô.
Điều mà Trác Du Hiên sợ nhất bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng đến! Suốt những ngày ở bên cạnh của Thẩm Quân Dao khi cô vừa mới khỏe lại, Trác Du Hiên luôn luôn sống trong lo lẳng, sợ hãi.
Vì một khi cô đã nhớ lại thì những tổn thương khi xưa mà Trác Du Hiên đã gây ra cho cô, gây ra cho hai sinh linh vô tội ở trong bụng của cô, nhất định người con gái ấy sẽ rất hận hẳn.
Không chỉ có hận, rất có thể Thẩm Quân Dao sẽ rời xa hắn.
Thấp thỏm lo sợ bao nhiêu ngày qua, cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng chính miệng nói ra hai từ "ly hôn" ấy, hai từ mà Trác Du Hiên cực kì lo lắng mỗi khi đối mặt với người con gái này.
Hản trở nên ám ảnh hai từ này, hắn yêu Thẩm Quân Dao rất nhiều, hắn không muốn rời xa người con gái ấy, hản muốn ở cạnh cô cả đời.
Trước đây, khi Thẩm Quân Dao nhắc đến hai từ "ly hôn" này, Trác Du Hiên đều tìm cách lảng tránh.
Lúc đó đúng là hắn không biết bản thân mình bị làm sao, nhưng mãi sau này hắn mới hiểu rằng, Trác Du Hiên không muốn đánh mất người con gái ấy, hản không muốn rời xa người con gái mà hắn yêu.
Thứ tình yêu giản dị mà hẳn luôn khao khát có được, cuối cùng lại gần như đánh mất.
Trác Du Hiên khó khăn xoay người lại nhìn vẻ mặt cương định của Thẩm Quân Dao, biết rằng lúc này không thể thuyết phục được cô, với lại người con gái ấy vẫn chưa sẵn sàng để tha thứ cho hãn.
Người đàn ông rặn mãi mới ra được một chữ trong khi cổ họng của mình vẫn còn đang đau rát.
"Quân Dao, em nghỉ ngơi đi, anh còn có việc cân phải ra ngoài trước. Anh ở bên ngoài, có gì thì em cứ gọi anh"
Trác Du Hiên nhanh chóng ra ngoài, hắn không để Thẩm Quân Dao nói thêm một câu nào nữa.
Người đàn ông này đang cố tình lảng tránh, hẳn vờ như không nghe thấy gì cả, vẫn chăm sóc cho Thấm Quân Dao nhưng không hề để ý đến hai chữ ly hôn kia.
Thẩm Quân Dao lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Trác Du Hiên, cô thở dài một hơi nhìn hắn.
Không phải người đàn ông này ghét cô lắm hay sao? Chẳng phải hẳn ta luôn tìm cách thoát khỏi cô, không muốn ở bên cạnh cô à? Vậy thì lý do là gì mà hắn phải lảng tránh Thẩm Quân Dao đến như thế? Những ngày sau đó, Trác Du Hiên vẫn chăm sóc cho Thẩm Quân Dao rất tận tình.
Mỗi khi gặp mặt hẳn, không lúc nào là Trác Du Hiên không nhắc đến hai từ ly hôn kia cả.
Gương mặt của người đàn ông lúc đó đã khó coi đến mức độ nào không một ai có thể tưởng tượng ra được.
Tuy trong lòng khó chịu nhưng Trác Du Hiên vẫn cố gắng cười, hản tìm cách đánh trống lảng, không đề cập đến vấn đề mà Thẩm Quân Dao đang nói.
Thẩm Quân Dao thật sự khó chịu khi Trác Du Hiên cứ lảng tránh mình như thế, có lần cô đã phải gắt lên.
"Trác Du Hiên, tôi nói chúng ta ly hôn đi, anh không nghe thấy hay sao? Tôi thật sự mệt lắm rồi, coi như tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi đi có được không?"
Cô thật sự rất mệt, không muốn tiếp tục mối quan hệ rắc rối này nữa.
Đơn ly hôn cũng đã có, cô đã đưa cho Trác Du Hiên mấy lần rồi nhưng dường như người đàn ông này không hề để tâm đến điều đó.
Cô thật sự rất khó chịu, Thẩm Quân Dao thảm vậy chưa đủ hay sao, tại sao hắn cứ phải dày vò cô như vậy mới được? "Trác Du Hiên, không phải là anh yêu Thẩm Sơ Vũ hay sao? Anh yêu cô ta thì xin anh ly hôn với tôi đi, cầu xin anh giải thoát cho tôi đi, tôi mệt lắm rồi, không chịu được nữa. Anh còn muốn dày vò tôi đến khi nào nữa?"
"Quân Dao, chẳng lẽ em nghĩ anh giữ em lại chỉ là muốn trả thù hành hạ em hay sao?"
Người đàn ông bỗng nhiên lao đến, hắn giữ chặt lấy vai của Thẩm Quân Dao, hai bàn tay của hắn bóp chặt lấy hai bả vai gầy gò yếu ớt của người con gái ấy.
Dường như Trác Du Hiên đang rất kích động, trong đôi mắt hắn dâng lên một sự đau khổ tột cùng, còn vài tia máu đỏ hắn lên trong đó nữa.
Thẩm Quân Dao bị hắn giữ chặt như vậy, cô khó chịu, dùng sức lực yếu ớt của mình để đẩy Trác Du Hiên ra.
"Không phải là cho rằng, mà sự thật chính là như vậy.
Anh giữ tôi lại ở bên cạnh không phải là muốn dày vò tôi cho đến chết thì là cái gì? Anh hận tôi như vậy cơ mà, có được cơ hội tất nhiên là muốn trả thù tôi rồi"
Thẩm Quân Dao cười cợt nhìn khuôn mặt đã xuất hiện những nếp nhăn nơi khoé mắt của người đàn ông này.
Trong tâm trí cô, Thẩm Quân Dao luôn khẳng định một điều rằng Trác Du Hiên giữ mình ở bên cạnh chẳng qua chỉ là muốn trả thù thôi mà, không phải sao? Không phải là cô không tin hắn, mà là người đàn ông này không đáng để cho Thẩm Quân Dao tin tưởng.
Cánh tay đang giữ chặt bả vai của Thẩm Quân Dao đột nhiên buông thõng xuống, nét mặt của Trác Du Hiên đã co rúm lại từ lúc nào không hay.
Cánh tay máy móc hạ xuống ở trong không gian, người đàn ông hơi mấp máy nói không ra hơi, cố gắng lắm mới nói được từng chữ một.
"Quân Dao, không phải, không phải như em nghĩ đâu.
Anh không trả thù em, cũng không muốn hành hạ em nữa.
Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, muốn bù đắp cho em thôi.
Coi như anh xin em, xin em cho anh một cơ hội đi, xin em cho anh ở bên cạnh em có được không?"
Trác Du Hiên đang cầu xin Thẩm Quân Dao hay sao? Cho hắn một cơ hội, để Trác Du Hiên ở bên cạnh cô? Nhưng người đàn ông này có nhớ rằng trước đây Thẩm Quân Dao đã từng hạ mình cầu xin hắn, cô xin hắn hãy cho cô một cơ hội để ở bên cạnh hắn.
Nhưng lúc đó Trác Du đã đối xử với cô như thế nào, chẳng lẽ hản lại không nhớ một chút gì hay sao? Giờ đây, Trác Du Hiên lại đứng ở trước mặt cô, hắn cầu xin sự tha thứ của Thẩm Quân Dao.
Hắn xin cô cho hắn một cơ hội, nhưng người đàn ông này liệu có còn nhớ đến bao nhiêu nỗi đau mà hắn đã gây ra cho Thẩm Quân Dao hay không? Thẩm Quân Dao nhìn khuôn mặt viết rõ hai từ đau khổ ở trên đó, cô nhìn hắn, đôi mắt không hề mang theo tình yêu như trước đây nữa, mà đó chỉ là sự vô cảm mà thôi.
Cô thảnh thơi nói ra, thanh âm trong trẻo nhưng lại không mang theo một nỗi oán hận nào.
"Nếu anh không hận tôi nữa, vậy thì xin anh buông tha cho tôi đi. Càng như vậy anh sẽ càng làm tôi đau khổ thêm mà thôi. Coi như chúng ta buông tha cho nhau đi, mối nghiệt duyên này không thể tiếp tục được nữa. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ chính là một sai lãm, bây giờ chúng ta cần phải sửa sai, không thể để sai lầm tiếp diễn nữa"
Nếu đã không hận thì buông tha cho nhau đi! Không còn hận thì xin đừng dày vò nhau nữa! Giải thoát cho nhau, để cả hai không cần phải khó xử nữa! Không liên quan đến nhau, nghĩa là không còn đau khổ.
Sống không đau khổ, như vậy không phải tốt hơn rất nhiều hay sao?