Gả Vào Hào Môn

Chương 40: Tôi muốn, cô phải cho!




"Trác Du Hiên, em không có! Em không hề muốn làm như vậy! Em thật sự cảm thấy mệt, chứ em không hề diễn kịch!"
Trước lời giải thích của Thấm Quân Dao, chẳng những Trác Du Hiên không hề tin tưởng mà hắn còn như phát điên hơn nữa.
Đôi đồng tử của Trác Du Hiên co lại trồng vô cùng dáng sợi Cánh tay hắn di chuyển từ căm xuống phía cổ của Thẩm Quân Dao, bất giác siết mạnh khiển cho Thẩm Quân Dao không tài nào thở nối, cô liên tục ho khụ khụ khụ khụ khụ trông vô cùng là đáng thương, nhưng lại hoàn toàn không thể làm gì được! Gương mặt của Thẩm Quân Dao cực kỳ nhợt nhạt, không có một chút huyết sắc ở trên khuôn mặt đó.
Cánh tay của Trác Du Hiên bất giác siết mạnh khiến cho khuôn mặt của Thẩm Quân Dao đột nhiên nhăn lại vì đau đớn.
Trác Du Hiên gắn từng chữ, hắn gầm lớn lên trông chẳng khác gì một con thú đữ cả.
"Người phụ nữ trơ trên này, cô còn dám chối nữa hay sao? Thẩm Quân Dao, con điểm như cô mà cũng dám cãi lời tôi à? Diễn xuất của cô không qua mát được Trác Du Hiên tôi đâu, thế nên hãy bớt mộng tưởng đi"
Tiếng của Trác Du Hiên to đến mức ngay cả những người dưới nhà cũng nghe thấy.
Thế nhưng, bọn họ lại chẳng dám làm gì, mà cũng chẳng thể làm gì cả.
Trác Du Hiên là chủ của bọn họ, bọn họ không có quyền gì mà ngăn cản.
Chính vì thế, bọn họ chỉ biết làm như bản thân của mình không nghe thấy gì cả, tiếp tục trùm chăn đi ngủ mà thôi! Không quan tâm đến một Thẩm Quân Dao đang sống dở chết dở ở trong tay của Trác Du Hiên, một người chẳng khác gì ác quỷ kia.
Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao nhăn lại vì đau.
Một vài giọt nước mắt ứa ra từ trong hốc mắt của cô.
Cả người của Thẩm Quân Dao gần như tê dại hoàn toàn, cô không còn sức lực mà chống lại nữa rồi.
Thẩm Quân Dao cứ để như vậy, để Trác Du Hiên bóp chết bản thân của cô đi thì càng tốt.
Ha.
Haha.
Hahaha.
Hahahaha.
Thẩm Quân Dao đột nhiên cảm thấy thật buồn cười! Trác Du Hiên cứ luôn miệng nói Thẩm Quân Dao cô đang diễn kịch, hóa ra là đang nói việc cô bị ngất là đang diễn kịch à? Thật là khiển cho Thẩm Quân Dao phải buồn cười.
Cô cười, nhưng nước mắt cứ thế ứa ra, khiến gương mặt của Thẩm Quân Dao càng thêm khó coi hơn bao giờ hết.
Trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao ngập tràn vẻ thê lương, đau khổ đến tột cùng! Trác Du Hiên, anh nói em diễn kịch, nhưng anh có biết rằng, em thật sự đang rất mệt mỏi rồi hay không? Em thật sự không còn sức mà diễn nữa rồi.
Bây giờ, em chỉ muốn để bản thân của mình chết đi mà thôi, như thế sẽ không còn đau đớn nữa.
Trác Du Hiên, em phải làm như thể nào anh mới tin rằng em thật sự không có diễn kịch đây? Em thật sự quá mệt rồi! Em biết vị trí của mình như thế nào, em cũng biết em không xứng với anh.
Em thật sự không dám mơ đến việc có được tình cảm của anh! Em cũng hiểu, anh yêu chị em đến nhường nào.
Em chỉ cầu xin anh, để em ở bên cạnh nhìn anh mà thôi! Nhìn nụ cười thê lương trên gương mặt của Thẩm Quân Dao, không hiểu sao trái tim của Trác Du Hiên bỗng dưng nhói lên một cái.
Nhưng cảm giác này rất nhanh sau đó đã biến mất bởi cơn tức giận đã chiếm trọn toàn bộ lý trí của hắn.
Thẩm Quân Dao càng cười, lực mà Trác Du Hiên dùng lại càng mạnh.
Hai mắt của Trác Du Hiên hãn trợn to, hai bên chân mày cau lại trông như là đang cực kì khó chịu vậy.
Trác Du Hiên cảm thấy bản thân của hắn như bị người ta coi thường vậy, chưa một ai dám cười với hẳn như thể cả.
"Thẩm Quân Dao, cái con điểm này! Cô cười cái gì hả? Tôi nói sai gì hay sao? Hay là cô cảm thấy oan ức hả? Dám nhìn tôi như vậy, Thẩm Quân Dao, cô chán sống rồi à?"
Mở miệng ra là mắng cô là con điểm, Trác Du Hiên không thể không mắng chửi Thẩm Quân Dao cô hay sao chứ? Dù sao Thẩm Quân Dao cũng là nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm, nay lại bị chông của mình mảng chửi, coi như là một con điếm không hơn không kém như vậy, còn gì nhục nhã hơn nữa chứ? Không chỉ vậy, Trác Du Hiên mắng Thẩm Quân Dao như vậy, chẳng khác gì đang chửi vào mặt của nhà họ Thẩm cả.
Nhưng Trác Du Hiên lại càng cảm thấy giận giữ hơn thế nữa.
Bởi vì, Thẩm Quân Dao chính là người đầu tiên dám dùng cái nụ cười như vậy để nhìn Trác Du Hiên hắn đấy.
Hản ta cảm thấy bản thân của mình như là đang bị coi thường, nhất là chuyện đó là từ người phụ nữ này.
"Con điếm này, đừng làm ra cái vẻ mặt như thế với tôi! Cô không có quyền dùng cái nụ cười này nhìn tôi! Ai cũng được, riêng thứ dòng đĩ điểm như cô thì không xứng.
Cô làm như mình bị oan lắm sao? Cho dù cô có bị oan thật đi chăng nữa, cô cũng phải chấp hành lời của tôi, coi như lời của tôi là sự thật!"
Trác Du Hiên nhếch môi một cái, trên gương mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Giọng nói phát ra từ miệng của hản mang đầy sự giễu cợt.
"Cô có biết vì sao không? Bởi vì cô chỉ là một con điểm! Mà một con điểm như cô không có quyền lên tiếng thanh minh! Tôi nói cô như thế nào, cô không có quyền cãi lại, chỉ được phép chấp nhận!"
Trác Du Hiên hất mạnh tay một cái, suýt chút nữa khiến cho phần cổ của Thẩm Quân Dao bị vẹo.
Nhưng rất may, cô không sao cả.
Trái lại, cơn đau lại càng thêm dữ dội hơn.
Cả người của Thẩm Quân Dao đau đớn vô cùng, thể xác đau, trái tim còn đau hơn.
Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu, cô không muốn Trác Du Hiên cho rằng bản thân của cô chẳng khác gì một con điểm như vậy.
Khoé môi của người con gái hơi mấp máy, khó khăn lắm mới phát ra thành tiếng.
"Em không có! Xin anh hãy tin em! Em thật sự không có diễn kịch! Em thật sự đang rất mệt!"
Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu phủ nhận lời nói của Trác Du Hiên.
Thật sự cô không có mà, tại sao Trác Du Hiên lại cứ nói cô như vậy chứ? Khuôn mặt của Trác Du I liên lộ ra tia khinh bỉ một cách rõ ràng.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, cơn giận dữ đã bao trùm toàn bộ lý trí của hẳn.
"Không có sao? Thẩm Quân Dao, mặt của cô dày thật đây! Còn không chịu thira nhận hay sao? Đúng là thi dòng nhị nữ đĩ điếm, kém sang mà!"
Trác Du Hiên liên tục dùng những lời nói vô cùng tàn nhẫn, khiển cho trái tim cúa Thẩm Quân Dao bị tổn thương một cách nặng nề.
Đau! Thật sự là rất đau! Người mình yêu lại làm như vậy với mình, còn gì đau hơn nữa chứ? "Không phải cô muốn dành lấy sự chú ý của tôi hay sao? Được, để tôi thành toàn cho cô!"
Vừa dứt lời, Trác Du Hiên dùng sức xé ranh một phát, khiển cho bộ quần áo trên người của Thẩm Quân Dao rách tả tơi, rơi khắp nơi ở trên sàn nhà.
Thẩm Quân Dao nhanh chóng che đi thân thể của mình, ánh mắt của cô ngập tràn sự sợ hãi, gương mặt trắng bệch nhìn về phía của Trác Du Hiên.
"Trác Du Hiên, anh muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì? Không phải cô muốn như vậy hay sao? Tôi chỉ là đáp ứng nguyện vọng của một con điểm như cô mà thôi, không thích hay sao?"
Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu, khuôn mặt của cô co rúm lại vì sợ hãi.
Thẩm Quân Dao đang kinh hãi đến tột độ, cô dùng hết lực mới bật ra được thành tiếng.
Giọng nói phát ra từ miệng của người con gái như đang nức nở cầu xin.
"Trác Du Hiên, em cầu xin anh, xin anh dừng lại đi! Em thật sự đang rất mệt, không thể!"
Trác Du Hiên gần như không quan tâm đến những lời nức nở cầu xin của Thẩm Quân Dao.
Hắn đưa tay giãng mạnh hai cánh tay của Thẩm Quân Dao ra, giọng nói đầy cảnh cáo.
"Không phải cô nói mình là vợ của tôi hay sao? Đã là vợ tôi, thì phải phục vụ tôi cho tốt, cấm có quyền lên tiếng! Thẩm Quân Dao, tôi đã muốn, thì cô phải cho!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.