Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 54: Không thể không nói




Sau khi Dư Tử Cường rời khỏi nhà Tạ Thiên Ngưng, tâm trạng hơi nặng trĩu, vẻ mặt lái xe không chút biểu cảm.
Hà Phương Quốc không về cùng, lúc này trên xe chỉ còn hai người bọn họ, Đinh Tiểu Nhiên ngồi ghế cạnh tài xế, thấy sắc mặt Dư Tử Cường khó coi liền chọc anh, “Này, sao mặt anh rầu rĩ như ông già vậy, bộ có ai thiếu tiền anh sao, cười cái đi chứ."
“Phải chi chỉ là chuyện thiếu tiền anh thôi thì tốt rồi, anh không cần rầu rỉ đến vậy." Dư Tử Cường bất lực trả lời, sắc mặt càng ngày càng khó coi. vinhanh.
Cô biết anh rầu rỉ vì chuyện gì, dù lòng mình cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn cố dỗ anh vui, "Được rồi được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, giờ nghĩ nhiều có ích lợi gì không bằng cứ sống vui vẻ, nếu cuối cùng chúng ta không thể ở cùng nhau thì vẫn còn những hạnh phúc kỉ niệm để chúng ta nhớ lại."
Vừa nghe gì mà ‘không thể ở cùng nhau’, trong lòng Dư Tử Cường càng buồn hơn, kịch liệt phản bác: "Ai nói chúng ta không thể ở cùng nhau, trừ phi em không còn yêu anh, bằng không vĩnh viễn chúng ta sẽ mãi bên nhau."
"Anh này, nhiều lúc trông anh rất giống một đứa con nít." Thấy anh phản bác kịch liệt vậy Đinh Tiểu Nhiên cũng không muốn cãi lại, bất quá đột nhiên thấy anh đáng yêu như vậy cũng rất muốn chọc anh một chút.
"Có phải em không thích mẫu đàn ông như thế này không?"
"Tại sao anh lại hỏi vậy?"
“Nguyên nhân em không thích các cậu nhóc, có phải là vì vậy không?"
"Quả thật có một lý do em không thích người nhỏ tuổi hơn mình, nhưng dạo gần đây em mới phát hiện ra kiểu đàn ông này cũng có chỗ đáng yêu, lúc tâm trạng không vui lấy anh ra chọc cười, chẳng phải rất tốt sao?"
"Nói đi, có phải em càng ngày càng yêu anh không?" Dư Tử Cường không còn rầu rỉ, mặt sáp lại gần giả bộ như tên lưu manh, khiến không khí bất ngờ thêm phần sinh động không còn nặng nề.
Thấy Dư Tử Cường còn có tâm tình đùa giỡn, Đinh Tiểu Nhiên cũng thả lỏng tinh thần, chọc lại anh, "Cũng được thôi à."
"Em không nhận cũng không sao, dù sao anh đã biết em yêu anh mất rồi."
"Em đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa có ai tự luyến như anh cả."
"Anh là tự luyến có tư cách, có biết không?"
“Không biết, cũng không muốn biết, tốt nhất anh nên chú tâm lái xe đừng có phân tâm, an toàn là trên hết."
"Tuân lệnh, bà xã." Dư Tử Cường cũng bắt đầu chuyên tâm lái xe. Bất quá vẫn còn muốn giỡn, nên miệng không ngừng lải nhải, "Em yêu, ngày mai có dự định làm gì chưa?"
"Ở nhà ngủ."
"Ngủ thì thật lãng phí, chúng ta hẹn hò đi có được không? Chúng ta đã chính thức quen nhau nhưng vẫn chưa có dịp hẹn hò riêng, e là không tốt lắm đâu."
"Có lý, anh dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn đi."
Lại ăn —— trên trán Dư Tử Cường xuất hiện ba đường hắc tuyến kéo dài trên mặt, bất đắc dĩ hỏi: “Ngoại trừ ăn, em còn nghĩ chuyện gì khác không?"
"Ăn no mới có sức để làm việc khác, ngày mai dẫn em đi một bữa ăn thịnh soạn có được không?" Đinh Tiểu Nhiên không chút xấu hổ, ở trước mặt Dư Tử Cường không chút giả bộ thẳng thắng nói ra suy nghĩ thực trong lòng mình.
Đối với chuyện này, Dư Tử Cường không thấy bài xích, thậm chí còn thích cô thẳng thắng như vậy, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, ném cho cô, "Cho em. Đây là chìa khóa nhà riêng của anh, là chỗ lần trước đó em đến đó, cầm lấy đi."
Nhìn chìa khóa này, Đinh Tiểu Nhiên đột nhiên nhớ đến chuyện say rượu **, mặc dù đã chấp nhận hiện thực nhưng vẫn rất giận, giận dữ nhìn chằm chằm anh hỏi: "Đưa chìa khóa cho em làm gì?"
"Giờ em là nữ chủ nhân của nơi đó, giữ chìa khóa này có gì không đúng?"
"Được, em tạm thời giữ nó."
Nữ chủ nhân —— Cô thích từ này.
Sau khi Dư Tử Cường đưa Đinh Tiểu Nhiên về nhà, mới về lại nhà mình, theo thói quen vừa mở cửa ra liền cởi áo khoác xuống ném lên sofa, sau đó ngồi trên ghế nghỉ ngơi, vậy mà chưa ngồi nóng đít đột nhiên cảm thấy có đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh, làm cả người rợn tóc gáy, ngẩng đầu nhìn sang thấy Chung Mẫn Liên nhìn chằm chằm anh, làm anh không biết phải làm gì oán trách nói: "Mẹ, sao mẹ lại dùng ánh mắt đó nhìn con?"
"Con còn biết mẹ là mẹ của con sao? Gọi điện thoại cho con, chẳng những con không nghe còn khóa máy, con có ý gì đây?" Chung Mẫn Liên giận dữ đi tới, lấy thân phân trưởng bối ra giáo huấn anh.
"Vậy mẹ gọi cho con có chuyện gì?"
"Bớt đổi chủ đề với mẹ đi."
"Con không có đổi chủ đề, không phải bây giờ con đang hỏi mẹ tìm con có chuyện gì sao?"
Chung Mẫn Liên biết nổi giận giáo huấn anh cũng vô dụng, vì vậy ngồi xuống ôn hòa nói, "Tử Cường, không phải mẹ muốn ép con ở cùng Tuyết Phi, nhưng con làm vậy thật sự khiến mẹ mất mặt quá đi, xem như con cho mẹ chút mặt mũi, thử quen Tuyết Phi đi có được không?".
Lại nhắc chuyện này, Dư Tử Cường càng nghe càng phiền, nói hoài cũng chán không muốn lặp lại lần thứ hai, đứng dậy đi về phía phòng mình, vừa đi vừa nói, "Mẹ đừng nói nữa, con muốn về phòng nghỉ ngơi."
"Con đứng lại đó." Chung Mẫn Liên cũng đứng dậy, quát lớn gọi Dư Tử Cường lại.
Dư Tử Cường mệt mỏi thở dài xoay người lại, khẩn cầu nói: “Mẹ, con cầu xin mẹ buông tha cho con đi có được không?"
"Mẹ đâu có ép con, chẳng qua chỉ muốn con thử quen Tuyết Phi thôi, bộ chuyện này rất khó sao? Lúc trước con đâu có từ chối bất kỳ ai đến, sao giờ có người đưa tới cửa lại không chịu, mẹ thật sự không biết trong đầu con đang nghĩ những gì?"
"Mẹ thấy tốt nhưng con thì không, con không thích bị mẹ áp đặt. Con không muốn phải lặp lại câu này lần thứ hai, con và Hà Tuyết Phi là không thể nào mẹ từ bỏ đi." Dư Tử Cường nói xong, tiếp tục đi lên lầu.
Chung Mẫn Liên liền bám theo anh, vừa đi vừa nói: "Tử Cường, không bằng như vậy đi, ngày mai con thử trò chuyện với Tuyết Phi một chút, có khi ——"
"Con và cô ta chẳng có gì để nói. Mẹ, hôm nay con rất mệt con muốn về phòng nghỉ ngơi, bữa tối khỏi cần gọi con, con ăn rồi." Sau khi Dư Tử Cường bước vào phòng mình, tránh cho Chung Mẫn Liên có cơ hội nói nhảm trực tiếp đóng cửa còn khóa trái, vì không muốn nghe tiếng ồn bên ngoài, anh cố ý mở nhạc, vặn âm lượng cao nhất chặn hết âm thanh bên ngoài.
"Tử Cường, Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên không ngừng gõ cửa, nhưng dù bà gõ thế nào Dư Tử Cường vẫn không chịu mở, dù vậy bà vẫn không nổi giận, trực tiếp ở ngoài cửa nói, "Tử Cường, ngày mai mẹ có mời khách đến nhà ăn cơm, con để trống hôm đó cùng mẹ đón khách nha!"
Chung Mẫn Liên nói xong, sau đó mới nghe thấy tiếng nhạc điếc tai nhức óc bên trong truyền đến, cho dù bà la rách cổ họng thì người bên trong cũng không nghe thấy, bà quyết định không nói nữa mà trực tiếp hành động.
Sáng mai bà phải dậy thật sớm để canh chừng, xem nó còn có thể đi đâu?
Dư Tử Cường mở nhạc một hồi sau đó tắt, nghe thấy bên ngoài không còn giọng nói của Chung Mẫn Liên, lúc này mới nhẹ nhõm nằm dài trên giường ngủ, không biết vừa rồi Chung Mẫn Liên nói gì, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Đinh Tiểu Nhiên, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Dư Tử Cường không dậy sớm như hôm qua, đến chín giờ sáng mới thức dậy, ai ngờ sau khi anh dậy lại xuất hiện chuyện anh cực ghét.
Chung Mẫn Liên cố ý sáng sớm gọi Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc đến nhà, ba người ngồi trên sofa phòng khách canh chừng chờ Dư Tử Cường dậy.
Hoắc Thanh Cúc vừa nghe tiếng Tử Cường từ trên lầu đi xuống, lập tức nháy mắt ra hiệu với Hà Tuyết Phi, ra hiệu cô phải tích cực một chút.
Hà Tuyết Phi không còn cách nào, lấy dũng khí nói: “Tử Cường, buổi sáng tốt lành."
Dư Tử Cường không thích kiểu bắt chuyện này, bản mặt nghiêm túc hỏi: "Những lời tôi nói trên chùa, bộ cô nghe không hiểu sao?"
"Em —— em hiểu." Hà Tuyết Phi bị sự nghiêm túc của Dư Tử Cường dọa sợ, khúm núm cúi đầu không dám phản bác.
"Nếu hiểu, sao còn bám theo tôi?"
"Em ——"
Thấy Dư Tử Cường nói vậy với Hà Tuyết Phi, Chung Mẫn Liên không kiên nhẫn, nghiêm nghị la anh, "Tử Cường, sáng sớm con ăn lộn thuốc gì sao lại hung dữ với Tuyết Phi như vậy, nó có chọc gì con đâu chứ?"
"Mẹ, mẹ cũng biết bây giờ là sáng sớm sao còn bắt con gặp những người đáng ghét này chứ?" Dư Tử Cường càng nói càng rất quá đáng, mặc dù biết làm vậy sẽ tổn thương người khác, nhưng lại không muốn bị bám riết mãi nữa không thể không nói,.
"Sao con ăn nói bất lịch sự thế hả?."
"Thấy người mình vừa ghét vừa ghê tởm, cần gì lịch sự. Rốt cuộc mẹ muốn con nói bao nhiêu lần mẹ mới hiểu, con không thích con ghét cô ta, ở cạnh cô ta con đã thấy buồn nôn, mẹ muốn con kết hôn với loại phụ nữ này chẳng thà kêu con chết đi."
"Con câm miệng, trước kia con đâu có như vậy, từ ngày con qua lại với con nhỏ Đinh Tiểu Nhiên kia thì càng trở nên tồi tệ bất lịch sự, mẹ tuyệt đối không cho phép con ở cùng cô ta, tránh cho con không còn thuốc cứu."
"Người không còn thuốc cứu là mẹ đó, thôi đi con không muốn nói nhảm với mẹ nữa đâu." Dư Tử Cường không muốn gây sự với Chung Mẫn Liên, đi tới trước mặt Hà Tuyết Phi, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, châm chọc , "Hà Tuyết Phi, bộ cô không biết xấu hổ là gì, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, bị người ta mắng chửi sỉ nhục mà vẫn bám chặt, chỉ càng khiến tôi cảm thấy cô rất đê tiện đáng ghét hơn thôi. Đừng ép tôi phải dùng những lời khó nghe để chửi cô nữa?"
"Em, em không có, em không phải ——" Hà Tuyết Phi muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào, chỉ biết khóc thút thít đem ủy khuất trong lòng giấu đi.
"Cô có nói gì thì tôi cũng không thích cô đâu, hừm. Mẹ, con ra ngoài hóng mắt, mấy ngày này con sẽ không về nhà, tránh phải gặp những người chướng mắt." Dư Tử Cường không muốn gặp Hà Tuyết Phi, lạnh lùng ném lại một câu rồi đi.
"Tử Cường, con quay lại cho mẹ." Chung Mẫn Liên lớn tiếng gọi Dư Tử Cường, nhưng cuối cùng vẫn không gọi được người trở lại, trong lòng thật sự rất khó chịu, đành chỉ biết thở dài.
Hà Tuyết Phi cũng không chịu đựng nổi, không muốn ở đây nữa khóc lóc chạy ra ngoài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.