Cốm từ trong phòng hớt hải chạy ra, vừa nói vừa mếu máo:
- Không phải cô Lành làm đâu, bố đừng đuổi cô Lành đi...
Dũng nhàn nhạt lên tiếng:
.- Cốm vào phòng đi, để bố nói chuyện riêng với cô Lành...
Cốm không đồng ý, tay nắm chặt áo Lành:
- Là cô Trang đấy, hôm nọ con nghe thấy cô ấy nói chuyện với ai có nhắc đến bùa ngải và máu cuống rốn em bé nữa cơ. Con kể với cô Lành rồi mà, không tin bố hỏi cô ấy xem...
Con gái nói đến đâu, Dũng cau mày đến đấy:
- Cốm...Bố biết con không thích cô Trang, nhưng con không thể tự ý đổ tội lên đầu người khác được. Như vậy là hư, là láo đó con...
Cốm khóc thét lên:
- Con không nói dối....
Lành vỗ nhè nhẹ vào vai Cốm:
- Cốm ngoan lắm, Cốm không nói dối đâu. Cô Lành làm chứng cho Cốm...
- Cô đừng đi đâu nhé, cô hứa tuần sau đưa cháu đi học múa rồi đó...
- Cô nhớ chứ, Cốm cứ yên tâm cô nói chuyện với bố Dũng một lúc nữa rồi cô chiên bánh khoai cho Cốm ăn...
Quay sang Dũng, Lành ngẩng cao đầu:
- Em biết giờ em có nói gì cũng quá muộn rồi, nhưng em không hối hận về việc em làm. Em không bỏ bùa anh, cũng không có lí do gì phải hại con anh. Em đến đây làm anh trả lương rộng rãi, thì cớ sao em phải hại gia đình anh?
- Anh chưa bao giờ nghi ngờ việc em sẽ bỏ bùa anh. Vì anh vốn không tin vào những điều mê tín cực đoan. Hơn nữa nếu muốn bỏ thì em đã bỏ lâu rồi, đâu cần chờ đến hôm nay...Anh hỏi em vì anh đang muốn xác minh một số chuyện, chứ không có ý tra khảo em đâu...
Lành bế Cốm đặt lên ghế, thở phào nhẹ nhõm:
- Em cảm ơn anh đã tin tưởng em, nhưng có chuyện này em không thể giấu anh. Anh đang bị người ta hạ một loại bùa yêu, thường hay được dùng ở dân tộc Tày. Lấy áo của anh để làm nên bùa, về cơ bản sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng. Nhưng càng để lâu thì thần trí và hành vi của anh càng không thể khống chế được...
Dũng đứng đờ người ra, một lúc sau mới phản ứng kịp:
- Quanh đi quẩn lại nhân vật chính vẫn là anh...
Mẹ Dũng mở cửa xe xông xồng xộc vào nhà, chân đá văng túi quần áo của Lành, ném mạnh cái điều khiển ti vi về phía Lành:
- Đồ ác phụ, tao làm gì động đến chân lông gia phả nhà mày, mà mày nhẫn tâm hại chết cháu tao...?
- Cháu nói lại một lần nữa, cháu không đẩy Trang ngã...
- Còn già mồm à? Bố mẹ mày ở quê không dạy dỗ mày đàng hoàng để mày lên đây gây nghiệp khắp nơi. Lần này tao nguyền rủa cả nhà mày chết không yên ổn...
Hai mắt Lành đỏ ngầu, tay nắm chặt lại:
- Bác thôi đi...Cháu luôn tôn trọng bác là người học rộng biết nhiều, nhưng xem ra cháu nhầm rồi...Không ai ăn học đàng hoàng mà cư xử như này đâu...
Mẹ Dũng lao sang túm tóc Lành, Dũng chắn ngay trước mặt:
- Mẹ về đi. Chuyện này để con tự giải quyết, mẹ đừng làm rối lên nữa...
"Bụp...Bụp..."
Chiếc túi xách liên tiếp đập vào người Dũng không thương tiếc:
- Cháu tao vừa chết đấy...Hung thủ lại đang đứng trước mặt tao thế này, mày bảo tao bình tĩnh làm sao?
Cốm thấy bà nội đánh bố, khóc òa lên, tay kéo chặt áo bà lôi ra:
- Bà đừng đánh bố cháu...Bà đừng đánh bố cháu...
Mẹ Dũng đã bực, lại càng bực hơn:
- Mày cút ra...
- Bà làm gì đấy? Có thôi ngay không?
Bố Dũng bất ngờ xuất hiện cùng chất giọng khàn khàn, lạnh lùng...
- Ông đến đúng lúc lắm, mau xem con trai ông làm ra những loại chuyện gì?
- Nó gây ra chuyện gì thì cũng là chuyện của nó. Bà là mẹ nó thật đấy, nhưng quản được nó suốt đời sao? Làm loạn ở bệnh viện chưa đủ à? Còn về đây gióng trống khua chiêng cho cả làng trên xóm dưới nghe nữa...?
Mẹ Dũng bỏ đi trong tức tối...
- Bố nào con đấy, coi như tôi sống uổng công kiếp này.
___
Trong bệnh viện Trâm đến thăm Trang:
- Trâm: Mày thấy thế nào?
- Đỡ hơn rồi, nằm nốt tuần này thứ hai tuần sau tao xuất viện...
- Sao không ở lại thêm vài ngày nữa, cho khỏe hẳn rồi hãy về?
- Không. Tao phải đòi lại công bằng cho con trai tao...
- Chuyện xảy ra nông nỗi này cũng do số trời. Mày đừng oán hận, tạo nghiệp thêm nữa, để con mày ra đi thanh thản. Ở thế giới bên kia nó cũng không trách mày đâu...
- Mày không hiểu đâu Trâm ạ. Trong cuộc sống có những thứ mày phải giành giật mới có được, và tình yêu cũng vậy...
Trâm thở dài ảo não:
- Có thể tao không hiểu thật, nhưng thấy mày càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn như thế tao thấy lo cho mày thôi...
- Không cần lo. Tao đủ thông minh để biết mình đang làm gì? Mày nghĩ con Lành nó đẩy tao ngã được sao? Mày ngây thơ quá Trâm ạ...
Trâm lắp bắp, nói không ra lời:
- Ý mày là gì...Tao không hiểu?
- Mày không cần hiểu, cũng không nên hiểu...
- Có nghĩa là đứa bé mất, cũng nằm trong kế hoạch của mày...
Trang nhếch mép cười đểu giả:
- Cũng không thể gọi là kế hoạch, tao chỉ muốn sự hi sinh của con trai tao xứng đáng hơn thôi...
- Mày thay đổi thật rồi Trang ạ, quay đầu đi con mày sẽ không bao giờ tha thứ cho mày đâu...
- Mày lại nhầm rồi, cứ chờ xem tao sẽ làm gì?
Trâm vừa về Trang gọi điện luôn cho Mỹ:
- Lá bùa cô làm cho tôi bị người ta đốt rồi...
Mỹ bực bội, quát rõ to trong điện thoại:
- Cô điên à? Cô có biết để làm ra lá bùa đó tôi đã tốn bao nhiêu công sức không?
- Tôi vừa bị xảy thai, cô làm ơn bé bé cái mồm lại được không?
- Cô nói gì? Xảy thai á? Vậy máu cuống rốn con cô giờ tôi kiếm ở đâu?
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ trả cô thêm tiền...
- Tôi đã nói với cô ngay từ đầu rằng tôi không cần tiền của cô cơ mà...
- Tôi vẫn muốn cô giúp...
Mỹ lại cười điên dại trong điện thoại:
- Không còn cách nào đâu...Tôi quên nói cho cô biết bùa yêu tôi làm cho cô là loại bùa chỉ làm được 1 lần. Nếu bị phá giữa chừng thì sẽ phản tác dụng, không những mất đi sự linh thiêng vốn có của nó, mà còn ảnh hưởng không tốt đến chủ nhân.
- Sao giờ cô mới nói?
- Tại cô thâm hiểm muốn dính vào trò chơi đầy ma lực này, nên chẳng trách tôi được...
Trang tức nghẹn họng, gầm lên:
- Tao sẽ giết chết mày...