Dũng về nhà bố mẹ giải quyết chuyện gia đình. Hôm nay Mạnh cũng có mặt, mẹ Dũng tỏ thái độ bực bội ghen ghét ngay từ đầu. Mạnh có chào hỏi cũng coi như điếc. Bố Dũng ngồi nghiêm nghị, nhìn hai người con mỗi người một vẻ. Trong lòng cũng phần nào dâng lên cảm giác tự hào:
- Tuần sau Mạnh bắt đầu đến công ty làm việc. Dũng sắp xếp việc cho em nhé!
Dũng như không quan tâm lời bố nói, lặng lẽ ngửa đầu ra sau ghế:
- Tùy bố thôi...
Mạnh hết nhìn bố rồi lại quay sang nhìn anh trai, không biết phải làm thế nào. Chẳng lẽ lại nói con không thích kinh doanh, con chỉ thích hội họa thôi. Như thế khác nào phí tổn bao nhiêu công sức bố mẹ kì vọng...
Ngay từ khi sinh ra, cậu đã là một sai lầm. Vì mẹ cậu là người thứ ba, là người phá vỡ hạnh phúc của một gia đình đang yên ấm. Cậu biết bố cậu rất giàu, nhưng từ trong suy nghĩ cậu chưa bao giờ mơ tưởng đến tài sản của bố. Mẹ cậu nói đúng, mẹ đã mắc phải sai lầm không thể tha thứ thì cậu cũng không có quyền tranh giành những thứ vốn không thuộc về mình...
- Con không có kinh nghiệm sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh, đến công ty. Nên bố cứ cho con đi làm ở ngoài như bây giờ đi ạ...
Bố Dũng đặt tách trà trên tay xuống bàn:
- Trách nhiệm của con, con không thể thoái thác như thế mãi được. Sớm hay muộn con cũng phải tiếp nhận...
Mẹ Dũng coi Mạnh như cái gai trong mắt, chỉ chờ đến lúc này:
- Nó đã nói thế rồi, thì ông có ép nó cũng coi như không. Mỗi người một chí hướng, một con đường đi cho riêng mình. Sao ông cứ thích người khác phải làm theo ý của mình thế?
Bố Dũng nghe xong nổi giận đùng đùng:.
- Bà biết gì mà nói?
Mẹ Dũng cũng chẳng vừa:
- Phải rồi. Tôi không biết gì nên mới ra nông nỗi này đấy...
Lần nào cũng vậy, hễ cứ nhắc đến chuyện của Mạnh là y như rằng hai ông bà lại cãi nhau suốt mấy ngày...
Dũng thấy bố mẹ càng nói càng hăng, không ai có ý định nhường ai. Lắc đầu thở dài bỏ ra ngoài sân hút thuốc lá...
Khói thuốc nhả ra lan tỏa quanh người cũng chẳng dấu nổi vẻ cô đơn, mệt mỏi trong mắt Dũng...
Chuông điện thoại reo, tin nhắn gửi đến. Dũng giật mình nhìn đi nhìn lại mấy lần. Cốm và Lành đang bị trói dựa vào nhau, áo Lành rách tả tơi, tóc tai rối loạn hết lên. Chưa kip định thần xem chuyện gì đang xảy ra. Chuông điện thoại lại reo lần nữa.
Dũng bắt máy luôn không cần suy nghĩ:
- Các anh là ai? Các anh muốn gì? Sao lại bắt cóc con gái tôi?
Tiếng cười ha hả đểu cáng vang lên mỗi lúc một dài, theo từng lời nói của Dũng.
- Chào anh giám đốc. Chuyện cũng chẳng có gì to tát lắm, hết tiền tiêu định mượn anh chút chơi thôi!
Dũng nghe sốt ruột quá, nói như gầm lên trong điện thoại:
- Ra giá đi...
Như đợi có thế, đầu dây bên kia cũng không mất công dài dòng nữa:
- Tôi muốn 500 triệu đổi lấy con anh và cô giúp việc xinh đẹp kia. Anh là người thông minh chắc biết mình nên làm thế nào rồi chứ? Đừng dở trò, đừng khôn vặt mà báo với ai, người thiệt lớn nhất là con gái anh đấy...
Dũng càng nghe càng mơ hồ, không phải vì số tiền chuộc quá lớn mà vì bọn họ sao lại biết Lành là giúp việc nhà Dũng? Có kẻ thân quen gì đang dở sau lưng sao?
- Tôi giao tiền cho anh thế nào?
Bên kia phấn khích ra mặt, vỗ cái đét vào đùi:
- Thẳng thắn lắm, tôi biết ngay mà 500 triệu so với anh Dũng đây đâu đáng là gì. 11h trưa mai anh mang tới đường Z cho tôi sau đó sẽ có chỉ dẫn thêm...
"Tút...tút..."
Không đợi Dũng trả lời, Lâm tắt máy luôn. Quay sang nhìn Lành và Cốm vẫn đang trong cơn mê. Hắn ta nhếch mép, tay vỗ lên mặt Lành mấy cái:
- Đợi nhé cô em...
Trang mở cửa lao đến hất cả xô nước lạnh lên người hai cô cháu. Lành từ từ tỉnh dậy, trừng mắt khiêu khích:
- Là cô à? Thế giới này nhiều điều bất ngờ thật...
Trang thấy thái độ của Lành càng điên tiết hơn. Vả cho Lành mấy cái đau điếng, Cốm ở bên cũng đã tỉnh vừa khóc vừa kêu la:
- Cô Trang ác thế, cô thả cháu với cô Lành ra đi. Cô đừng đánh cô Lành nữa. Cháu về cháu khoe bố cháu đấy...
Trang cười khanh khách, cầm tóc Cốm giật ngược lên:
- Thả chúng mày á? Đừng có mơ. Mày có giỏi thì mày về mày khoe bố mày đi. Tao thách mày đấy...
Lành thấy Trang đánh Cốm vùng vẫy mạnh hơn:
- Cô có giỏi thì cô đánh tôi đây này. Đi đánh nạn một đứa trẻ con không biết nhục mặt à?
Trang thả tóc Cốm ra, tiến lên trước túm lấy cổ áo Lành:
- Đúng rồi. Tao nhục, tao ngu nên tao mới để mày đi phá bùa của tao. Con khốn kiếp, hôm nay tao phải giết mày...
Sau đó là những cú đạp vào lưng, vào chân Lành không thương tiếc. Lâm đứng bên thấy tình hình không ổn dơ tay kéo Trang lại:
- Em quá tay rồi đấy. Giờ mà nó lăn ra đây thì cả lũ chỉ có nước dẫn nhau đi ăn cám...
Trang dừng lại, nhưng chợt nghĩ ra trò khác hay hơn. Xé toạc chiếc áo đang rách sẵn của Lành, chân dẫm mạnh lên tay Lành lôi điện thoại ra chụp ảnh...
Lành cười khinh bỉ, không chịu khuấp phục:
- Cũng chỉ có thế thôi à? Ngon thì giết tao đi...
"Bốp...bốp..."
Lần này đến lượt Lâm ra tay, hai bên má đỏ ửng của Lành bắt đầu rơm rớm máu...
- Mày khôn hồn thì câm mồm lại. Tao nhận được tiền tự khắc sẽ thả mày ra. Láo toét chọc tức tao, tao không để mày chết yên ổn. Đằng nào tao cũng lâm vào đường cùng rồi. Còn thù giết con tao, tao chưa tính đến đâu đấy...
Lành cố gắng nhịn đau gượng người dậy:
- Tôi giết con anh bao giờ?
Cốm khóc thé lên:
- Chú đừng đánh cô Lành nữa, tí nữa bố cháu mang tiền đến cho chú mà....
Lâm gật gật đầu:
- Phải như con bé này thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn không?