Cuộc hôn nhân giữa tôi và Cường cứ thế kết thúc nhanh hơn dự đoán. Tôi biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng trong lòng vẫn bứt rứt không yên. Ngày tôi chuyển đi Cường dấm dúi nhét vào tay tôi 20 triệu:
- Tôi xin lỗi vì đã làm cô liên lụy...
- Tôi không trách anh, nên anh cũng đừng áy náy nữa...
- Cô định đi đâu, có về quê luôn không...?
- Không. Tôi sẽ ở lại Hà Nội. Anh đừng vội nói chuyện này với bố tôi, tôi sợ ông không chịu nổi...
- Cô cứ yên tâm..Mà cô tìm được chỗ ở mới chưa...?
- Tạm thời tôi sẽ ở cùng bà chị họ. Sau đó kiếm một công việc, tích góp dần mở một quán hoa tươi. Thực hiện ước mơ từ nhỏ của tôi...
- Chúc cô may mắn...
Tôi quay đầu bước đi mạnh mẽ. Tương lai còn dài, hãy để quá khứ ngủ yên. Mọi người hỏi tôi có buồn không...?
Có chứ. Tôi với Cường tuy không yêu nhau, nhưng dù sao cũng ở chung một mái nhà tận 2 năm trời. Đùng một cái, từ nay không còn gặp lại nhau nữa. Con người có chứ con phải con vật đâu mà vô tri vô giác thế...
___
Nhà chị họ tôi là một căn phòng thuê ở chung cư, nhìn rộng rãi và sạch sẽ lắm:
- Ở đây chắc đắt lắm chị nhỉ...?
- Cũng bình thường thôi, mỗi tháng gần 10 triệu.
- Ui nhiều thế, em không dám ở đâu...
- Điên vừa thôi, chị có lấy tiền phòng của em đâu. Nhà còn 2 phòng trống, em cứ thoải mái chọn...
- Mai em sẽ đi xin việc...
- Em k bằng cấp, k kinh nghiệm muốn xin được việc ngon ngon ở Hà Nội này hơi khó đấy...
- Biết là thế, nhưng em sẽ cố gắng...
- Hay chị có thằng bạn thân mới li hôn vk được 1 năm, đang tìm bảo mẫu cho con gái hơn 6 tuổi. Em có làm không chị bảo nó cho...
- Vậy thì tốt quá, em cảm ơn chị...
- Ơn huệ gì...Muộn rồi chị đi làm đây, trong tủ lạnh còn ít thịt lợn đấy trưa em ở nhà mang ra nấu mà ăn, không phải tiết kiệm đâu...
Tôi gật gật đầu cho chị yên tâm, dọn dẹp nốt đống quần áo bẩn, rồi ra ngân hàng gửi về quê cho bố 4 triệu. Sang đầu năm học mới chắc bọn thằng Tuấn, cái Ly phải đóng nhiều tiền lắm. Ngang qua đống quần áo thanh lý ven đường, tôi dừng lại mua hai bộ để dành cuối tuần về quê cho các em...
___
Ba ngày sau, chị Hoa dẫn tôi tới nhà bạn chị ấy. Anh chủ nhà tên Dũng, nhìn cũng cao ráo, đẹp trai lắm:
- Em ngồi đi, anh nói sơ lược về công việc cho em nhé. Hiện tại cô bảo mẫu của con gái anh mới về quê, anh chưa tìm được người thay thế. Cũng may cái Hoa giới thiệu em. Công việc chủ yếu là chăm bé Cốm, và dọn dẹp nhà cửa. Có điều con bé hơi bướng bỉnh, anh mong em cố gắng kiên nhẫn với nó nhiều hơn...
- Em sẽ cố gắng...
- Tháng đầu tiên thử việc anh trả em 5 triệu rưỡi, từ tháng sau trở đi lương sẽ là 7 triệu rưỡi. Ăn ở tại nhà anh, em yên tâm anh đi tối ngày mới về, không phải ngại đâu...
- Vậy bé Cốm đâu ạ...?
- Nó đang chơi trên lầu, để anh gọi con bé xuống...
10" sau Dũng bế một bé gái xuống:
- Con chào cô đi. Từ nay cô sẽ ở nhà mình với con...
- ...(im lặng)
- Cốm nghe bố nói gì không???
- ...(im lặng lần nữa)
- Cốm, không được hư, chào cô đi...
Lúc này bé gái mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Khuôn mặt tròn xoe ửng hồng, đôi mắt to đen láy. Mặt xụ ra, tỏ vẻ miễn cưỡng:
- Chào cô...
Tôi mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy:
- Cô chào Cốm, Cốm cho cô chơi với nhé...
- Không, con đợi bà Tư cơ...
Dũng kéo con gái về phía mình:
- Bà Tư về quê với anh Tí rồi, khi nào có thời gian bà mới lên thăm Cốm...
Nói đến đây tự nhiên con bé khóc òa lên:
- Bố đưa Cốm về với bà Tư đi...
- Cốm còn phải đi học nữa cơ mà. Không đi học sau này Cốm làm sao làm bác sĩ được...
Tôi ngồi lặng lẽ nhìn hai bố con, lần đầu tiên trong đời tôi cảm phục một người đàn ông khác ngoài bố tôi...
___
Tôi đưa bé Cốm đến trường, suốt cả đoạn đường con bé chẳng nói với tôi câu gì. Tôi mà có hỏi thì nó cũng chỉ gật mới lắc. Trẻ con bây giờ khó chiều thế sao...?
Gần trưa rảnh rỗi tôi mới có thời gian gọi cho bố:
- Bố ơi nhà mình đã gặt xong chưa...?
- Còn 2 sào nữa, mai bố mượn bác Hà gặt nốt...
- Không thì bố cứ thuê đi, con gửi thêm tiền về...
- Không cần đâu con ơi, hôm kia 4 triệu con gửi về bố để dành đóng học cho hai em vẫn còn thừa gần 1 triệu nài...
- Bố đừng tiết kiệm quá, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe. Con mới xin được việc, lương tháng hơn 7 triệu cơ bố ạ..
- Thật hả...? Gia đình thằng Cường có đồng ý cho con đi làm không...?
- Bố cứ yên tâm, mẹ ck con hơi khó tí thôi chứ thương con lắm...
Tôi nghe mãi, đầu dây bên kia chẳng có tiếng trả lời...
- Bố ơi, bố còn đó không...?
- Con không cần dấu bố nữa đâu. Bố biết hết rồi...
Tôi giật nảy mình, hoang mang cực độ:
- Bố biết gì cơ...?
- Chuyện con với thằng Cường ý. Sao con không nói cho bố biết...
- Con xin lỗi bố, con sai rồi...
- Đúng hay sai giờ đâu quan trọng, chỉ cần biết con vẫn sống tốt là bố yên tâm rồi. Khi nào thành phố mệt mỏi quá về đây với bố, với các em cũng được...
- Cuối tuần con về, bố đừng lo...