Gái Ngành

Chương 27:




Sau đêm đó Mạnh cũng không còn tới biệt thự để gặp Hạnh nữa, Hạnh lúc đầu còn vui vẻ nhưng dần dần cô cảm thấy cô đơn trống trải trong ngôi biệt thự rộng lớn này, Mạnh thuê người giúp việc cho cô nhưng cô từ chối, Hạnh chỉ muốn yên tĩnh một mình không thích có thêm người quấy rầy cô,không hiểu sao Hạnh luôn nhớ đến hình ảnh cô đơn của Mạnh khi hắn ta rời đi đêm hôm đó. Hôm nay,Hạnh vì tâm trạng không được vui cô lại vẽ, mỗi lần chìm vào tác phẩm của mình Hạnh sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Điện thoại Hạnh vang lên,nghe thấy có điện thoại gọi đến Hạnh cứ mong chờ đó là Mạnh gọi cho cô.Cầm điện thoại cô nhìn vào màn hình, một dãy số quen thuộc mà cô tưởng chừng như đã quên.Cũng lâu lắm rồi Hạnh dường như quên đi sự tồn tại của người đàn ông này, Hạnh thấy ngạc nhiên khi Tài gọi cho cô, cũng gần ba tháng này kể từ hôm Tú tự hại mình rồi đổ oan cho cô, Hạnh cũng không còn tình cảm gì với Tài nữa, Hạnh nghe đâu Tú đã tỉnh lại vài hôm sau đó,cô cũng chẳng muốn quan tâm nhiều, chuyện của cô còn lo chưa xong, Mạnh chẳng cho cô được gặp mẹ, chỉ nói với cô mẹ cô hiện giờ rất tốt, đã có thể nhớ được tên ba cô. Hạnh vui mừng vì điều đó mặc dù cô không muốn mẹ mình nhớ đến người đàn ông bội bạc kia nhưng có lẽ ông ấy chính là tâm bệnh của mẹ cô nên bà ấy khó có thể quên ông ta được.Hạnh băng khoăn không biết có nên nghe điện thoại của Tài hay không,thấy Tài cứ gọi liên tiếp nhiều cuộc như vậy Hạnh do dự hồi lâu nhưng rồi cô cũng nghe máy:
- Alo
- Ừ, là anh đây,anh nghĩ là em sẽ không nghe điện thoại anh, em dạo này sao rồi có khỏe không em?
- Cám ơn anh, tôi rất tốt. Sao anh biết số của tôi?
- Em không cần biết sao anh có được,anh chỉ muốn hỏi em sao lại trở thành tình nhân bên cạnh Mạnh?
- Sao anh biết, mà chuyện của tôi không cần anh quan tâm.
- Em buồn anh lắm đúng không, Hạnh cho anh xin lỗi vì đã không tin tưởng em đã nghĩ oan cho em.
- Không sao chuyện cũ qua rồi anh không cần bận tâm, tôi quên rồi.Mà Cẩm Tú,cô ta đã khá hơn chưa?
- Cô ấy đã bình phục rồi, cuối tháng này bọn anh sẽ sang mỹ tổ chức hôn lễ rồi định cư bên đó luôn.
- Chúc mừng anh,nếu không có việc gì nữa tôi cúp máy đây.
- Khoan đã, cuối tuần này cho anh một cuộc hẹn được không, anh... Anh muốn gặp em lần cuối, đừng từ chối anh nha Hạnh.
- Được rồi,có gì tôi sẽ gọi anh sau. Chào anh.
Nói xong Hạnh cúp điện thoại với cảm xúc ngổn ngang, Tài nói anh sẽ cưới Tú rồi sang Mỹ sống bên đó luôn, nói thật vừa nghe xong cô có chút gì đó mất mát, mất đi một người đã từng lo lắng thật lòng quan tâm cô,nhưng Hạnh thầm mong Tài được hạnh phúc bên người con gái anh chọn.Cô thở dài lắc đầu, Hạnh suy nghĩ không biết cuối tuần này có nên gặp Tài hay không?
Về phía Tài sau khi gọi cho Hạnh lòng anh hối hận đau đớn không thôi, sau đêm Tú bị tai nạn té bất tỉnh, Tài đã nghi ngờ Hạnh cố tình xô ngã Tú,anh đã trách móc cô nặng lời. Tú nằm viện khoảng 10 ngày thì xuất viện,Tài vì hiểu lầm Hạnh mà khiến cô rời xa anh, Tài không biết làm sao, anh nhiều lần gọi cho cô nhưng toàn thuê bao, sau đó Tài biết được cô đã trở thành tình nhân của Mạnh, anh biết mình đã không còn cơ hội để có được cô, đêm đó Tài uống say không còn biết gì, lợi dụng cơ hội,Cẩm Tú đã ở bênh cạnh Tài, gợi lên bản năng ham muốn của anh, trong cơn say Tài mơ màng cứ nghĩ Tú là Hạnh,anh đã cùng Tú xảy ra quan hệ thể xác.Mặc dù lúc trước Tú trở về nhưng anh chưa từng động đến người cô ta,chỉ toàn là Tú lả lơi, quyến rũ Tài, nhưng tâm trí Tài đều là hình bóng của Hạnh nên anh không hề chạm vào Tú.
Sau khi xác định được tình cảm với Hạnh,Tài đã đến gặp cô xin cô cho anh cơ hội nhưng lại chứng kiến sự việc kia.Vì hiểu lầm mà anh đã mất Hạnh mãi, sau đêm cùng Tú triền miên,không ngờ ngoài ý muốn Cẩm Tú đã có thai, khỏi phải nói cô ta vui mừng như thế nào, đứa con này đến vô cùng đúng lúc để cô ta giữ chân được Tài, mặc dù không có được trái tim anh nhưng thể xác Tài đã thuộc về Tú. Cô ta chẳng nghĩ nhiều như vậy thôi đối với Tú là quá đủ rồi.
Tài chán chường,trong cơn tuyệt vọng vì không thể nào có cơ hội để được bên Hạnh, một phần vì tình nghĩa đối với Tú nên anh quyết định sẽ cưới Tú và chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng của cô ta.
Hôm nay cuối tuần như đã hẹn,Tài ngồi chờ Hạnh trong quán cà phê Phố Đêm,hôm nay quán khá vắng khách, Tài chọn cho mình một bàn ở góc khuất.Thật sự Tài không cam lòng rời xa Hạnh nhưng anh không Thể làm được gì, tất cả mọi thứ đã quá muộn, Tài muốn gặp Hạnh, chỉ cần được nhìn cô,Tài cũng mãn nguyện.Hạnh do dự hồi lâu cuối cùng cô cũng tới, cô vẫn còn nợ Tài một món nợ ân tình, hôm nay đến gặp anh cũng xem như gặp mặt lần cuối.Tài nãy giờ cứ bồi hồi nhìn ở phía cửa ra vào. Từ xa thấy Hạnh, cô gái ngày đêm mà anh thương nhớ,trái Tim anh bất giác đập liên hồi như ngày đầu được yêu, Tài đứng dậy vẫy tay về phía Hạnh:
- Anh ở đây.
Thấy Tài cô nhanh chóng đi tới chỗ anh:
- Anh đến lâu chưa?
- Anh vừa tới thôi, em ngồi đi. Em uống gì?
Hạnh nhìn ly cà phê trên bàn đã gần hết,đá cũng tan ra chỉ còn nước loãng, cô biết Tài đợi cô cũng khá lâu rồi,nhưng cô cũng không nói gì. Ngồi xuống bàn, cô gọi cho mình ly cam vắt.Hạnh phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trước, cô cất lời:
- Thật ra hôm nay tôi không định đến đây, nhưng tôi vẫn không quên ngày trước anh đã cứu tôi khỏi bọn khốn kia, anh cũng biết đó với thân phận hiện giờ của tôi, tôi không phép được gặp ai đặc biệt lại là người khác giới,nhưng trước giờ tôi không muốn nợ nần gì ai, nên hôm nay tôi đến đây gặp anh,anh nói đi anh muốn gặp có việc gì không?
- Chỉ là anh sắp đi rồi, muốn gặp em một chút thôi, đừng nhắc nợ nần hay ân tình gì trước mặt anh, như vậy anh với em chẳng khác gì người lạ.
- Không phải sao?
Hạnh nheo mắt nhìn Tài hỏi lại.Tài xấu hổ cúi mặt xuống bàn, ai đời đường đường là Đại ca xã hội đen lại đi xấu hổ trước mặt một cô gái nhỏ bé, nếu để đàn em biết được không biết anh chui mặt vào đâu nữa.Nhưng biết sao được ai kêu người ngồi trước mặt anh là cô gái anh vô cùng yêu cơ chứ.Tài ấp úng trả lời cô:
- Anh... Anh xin lỗi, em đừng như vậy được không, đừng xem anh như người lạ, anh sẽ đau lòng lắm.
Vừa nói Tài vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạnh, tay cô mềm mại vô cùng khiến Tài cứ nắm mãi chẳng muốn buông.Bàn tay Tài to lớn, vẫn ấm áp như ngày nào nhưng Hạnh biết cô không yêu anh nên không thể tham lam giữ lại cảm giác thân thuộc này, Tài đã có hạnh phúc của anh,còn cô mãi mãi cũng chỉ là một tình nhân thấp kém.Hạnh vội rút tay về nhưng cô không hề hay biết một màn trước mặt lại không qua được một cặp mắt sắc lạnh như dao đang nhìn chằm chằm về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.