Nằm cả ngày đến trưa Hạnh dậy pha tạm gói mì ăn, thật ra Hạnh nấu ăn rất ngon, vì Hạnh ít có thời gian nấu mà nấu ra thì chỉ có mình cô ăn, Kiều nó đi suốt,thời gian rảnh nó lại lên trường nên dần dần Hạnh lười chả buồn nấu nướng gì.
Ăn xong tô mì Hạnh lại lấy giá vẽ ra vẽ cho đỡ buồn, vẽ cũng là điều cô yêu thích,trong những cuộc thi hội họa Hạnh cũng thường gửi những tác phẩm của mình dự thi,tuy không đạt được thành tích cao nhưng cũng đạt giải được mọi người yêu thích, Hạnh lấy bút danh là Nắng với hi vọng sau này cuộc đời cô sẽ được rực rỡ như ánh nắng.
Vẽ xong bức tranh cũng đã xế chiều,Hạnh nghĩ lâu rồi không nấu ăn,cô chạy vội ra siêu thị gần nhà mua chút gì đó về nấu,Hạnh dự tính sẽ nấu món canh chua cá lóc, thịt kho tàu hủ,món hai người thích ăn cũng là món ăn tủ của Hạnh.
Vừa vào siêu thị,Hạnh thấy người đàn ông hôm trước đụng phải trong quán bar, hắn ta đang đi cùng một cô gái,trông cô gái này rất trẻ lại rất đẹp,một vẻ đẹp thuần khiết không phấn son, không từ ngữ nào diễn tả được nét đẹp của cô ấy, người đàn ông cử chỉ cưng chiều cô gái, trông họ vô cùng hạnh phúc, hai người đó đi về phía cô, chắc đến quầy thu ngân tính tiền vì cô thấy trên tay người đàn ông này cầm không ít đồ.
Hạnh ở nhà nhìn cô cũng rất thuần khiết mộc mạc, trông đúng với cái độ tuổi 18 của cô,có khi mọi người còn nhìn nhầm tưởng cô chỉ 16 tuổi.Hạnh mặc đơn giản quần jean ngố áo thun, nhìn cô như cô nữ sinh trung học nghịch ngợm khác với vẻ lạnh lùng sắc sảo khi cô lên quán làm việc có lẽ vì vậy mà người đàn ông này không nhận ra cô.
Khi lướt ngang qua người Hạnh hắn ta bất giác quay lại nhìn cô, Hạnh cuối đầu tránh ánh mắt của hắn,Hạnh không muốn người khác biết đến đời tư của mình cô định đi thẳng tới hàng thịt cá thì không biết vô tình hay cố ý mà một góc váy làm bằng chất liệu ren của cô gái đó mắc vào bông tai của Hạnh đang đeo.
- A....
vì đi ngược chiều nhau, cô gái cũng không để ý nên cứ đi tiếp, Hạnh đau đớn la lên.Nghe tiếng la của Hạnh hai người đồng thời quay lại nhìn cô.
- Ôi,xin lỗi cô, tôi thật sự xin lỗi.
Cô gái ấy lên tiếng, giọng nói cô gái đó rất ngọt, nghe rất êm tai, đối diện trực tiếp với cô gái có gương mặt như thiên sứ này Hạnh quên cả đau đớn ngây người nhìn cô ta.
- Cô không sao chứ,để tôi xem, không ổn rồi tai cô bị rách một tí.
Người đàn ông cất giọng nói, giọng anh ta trầm ấm nam tính vô cùng, khi tay anh ta đặt lên tai Hạnh, bàn tay anh ta vô cùng ấm áp, một cảm giác xa lạ mà quen thuộc xẹt qua tâm trí cô, bất giác cô rụt người lui lại.
- Đứng im, nếu cô không muốn rách cả trái tai.Trông anh ta có vẻ tức giận lên tiếng nói:
Nghe anh ta nói cô hoảng hốt đứng im không dám nhúc nhích.Cô gái kia cũng vội lên tiếng:
- Tôi vô ý quá thực tình xin lỗi cô,cô đừng động để anh ấy gỡ ra giúp cô.Nghe cô gái mở lời nói Hạnh gật đầu trả lời:
- Dạ, được rồi, phiền anh.
Mặc dù rất đau nhưng Hạnh cố gắng không để phát ra tiếng kêu.Hạnh nhìn kỹ cô gái này có đôi nét giống Hạnh, gương mặt trắng noãn nhìn vô cùng đáng yêu đặc biệt chính là đôi mắt long lanh to tròn,dáng người cô ấy cũng tương đối giống Hạnh. Hạnh đoán cô gái này cũng trạc tuổi Hạnh.Đang ngẩn ngơ quan sát cô gái bỗng cô nghe tiếng người đàn ông cất lên đưa cô trở về hiện thực.
- Xong rồi!Hơi chảy máu cô chịu khó băng bó khử trùng một chút.
Xấu hổ thật hai lần cô thất thố trước cô gái này, mà một cô gái xinh đẹp như thiên sứ vậy,bản thân cô là phụ nữ còn kìm lòng không được nói gì đến bọn đàn ông.
- Cám ơn anh, tôi không sao.
Nói xong cô thấy người đàn ông móc ví lấy ra 2 triệu đưa cô:
- Xin lỗi chúng tôi còn có việc bận không đưa cô đi bệnh viện được, có ít tiền cô cầm lấy đi bệnh viện coi lại vết thương coi chừng nhiễm trùng,con gái không nên để lại sẹo.
Hạnh ngẩn ra 5s,nhìn lại hai người họ,lại nhìn thẳng người đàn ông cô nói:
- Không sao, cám ơn lòng tốt của anh, tôi tự lo được, tôi cũng có việc tôi đi trước, tạm biệt!
Nói rồi Hạnh quay lại mỉm cười chào cô gái xong cô xoay người đi thẳng ra cửa siêu thị để lại hai người với hai suy nghĩ khác nhau.