『Ký sự』【Dae Chil】:
Là một người không có tiếng tăm sống giữa một đám nhân vật nổi tiếng của 419, đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại bị bắt ghi chép ký sự của đôi phu phu được cả trường công nhận là ngọt ngào đến ngấy cả người kia, nhưng để đáp ứng yêu cầu của người xem, tôi sẽ cố gắng hồi tưởng, lần gần đây nhất tôi gặp họ là khi nào nhỉ?
Nhớ không lầm thì đó là một buổi sáng sao khá thưa thớt, quạ bay về phía nam, cây cối… Khụ, thật xấu hổ, gần đây có cuộc thi Ngữ văn nên thần kinh hơi thác loạn. Đó là một buổi sáng âm u, khi đó tôi vừa rời giường chuẩn bị đi ăn mì, Junsu đi hẹn hò còn chưa về (Ồ = =?!), Mập mạp thì kéo giường của mình ghép với giường Junsu mà ngáy o o, kỳ thật tôi vẫn hoài nghi phần mỡ ở eo cậu ta liệu có bị phình ra, kẹt giữa hai giường không, điều kiện tiên quyết là… Cậu ta phải có eo.
Gần đại học T có rất nhiều quán mì, đi một vòng quanh trường chắc phải có đến năm quán, nhưng chỉ có quán này là giá cả vừa phải, nước dùng đậm đà, tuy rằng ẩn sâu trong hẻm nhỏ, mở cửa lại muộn, nhưng vì ăn, hết thảy đều có thể vượt qua.
Chỉ là, tôi không nghĩ tới mình lại gặp được Bạch hyung – bảo bối ký túc xá đã biến mất thật lâu cùng phu quân của hyung ấy ở tiệm mì này, nghe nói hai người này lúc trước mượn cớ đi khảo sát chạy tới Vân Nam du lịch, có trời mới biết sinh viên hệ Y cùng đại thần nghiên cứu sinh hệ Kinh tế ở cùng nhau thì khảo sát được cọng lông gì, chẳng lẽ suy nghĩ cách lấy nhân dân tệ làm dao giải phẫu?! Hay là đọc《Nguyên lý kinh tế học》cho người bệnh nghe?!
“Chú à, cho cháu hai bát mì thịt bò, đừng cho cay, một chút cũng không cho nha.” Giọng Bạch hyung vẫn ngọt ngào như trước, thật giống như thói quen nhất quyết không chịu ăn cay của hyung ấy.
Theo sát phía sau họ, tôi chọn một bát mì thập cẩm, tìm một góc nhỏ mà lặng lẽ ăn, biết sao được, nếu để Tuyền Thủy cùng Không rời không xa biết tôi quấy rầy thế giới riêng của hai người kia, nhất định sẽ đánh cho tôi từ người sang mì sợi.
“Hô ~~~ Thơm quá đi mất, em ăn nha!” Bạch hyung cầm đũa chọc chọc quai hàm, sau đó cười tủm tỉm gắp thịt bò trong bát mình sang bát đại thần, “Em không thích ăn thịt bò, Yunho, anh ăn nhiều một chút, ở Vân Nam cõng em chắc mệt lắm đúng không, em nặng mà!”
Không thích ăn thịt bò?!
Lần trước là ai giấu toàn bộ thịt bò khô của phòng vào trong chăn mình, là ai đến vườn bách thú trông thấy tê giác lại muốn xông lên gặm?!
“Ổn.” Đại thần vẫn bình tĩnh như trước, mặt không chút thay đổi.
“Này, biểu cảm của anh như vậy là muốn nói em rất nặng sao?” Bạch hyung vĩnh viễn không nhận ra được trọng tâm câu nói, thật mất mặt cho 419 nha! *Che mặt*
“Ừ.”
“YAAAAAAAA, anh là đồ xấu xa! Em không ăn nữa, em muốn giảm béo!” Vụng trộm nghiêng người ra nhìn, quả nhiên thấy Bạch hyung làm bộ mặt ngạo kiều nhưng vẫn khát vọng nhìn bát mì.
“Vậy anh ăn hết hả?” Đại thần làm bộ vươn tay lấy bát Bạch hyung, nhưng mà tôi dám dùng bát mì của mình đảm bảo, trong mắt đại thần tràn ngập vui vẻ.
Bạch hyung bĩu môi…
Bạch hyung tiếp tục bĩu môi…
“Trả mì em đây.”
Quả nhiên, mấy tên 419 chúng tôi đều không qua được cửa ải “ăn” nha, haizzz ~~~~
“Không giảm béo nữa hả?” Đại thần quả nhiên là đại thần, chỉ một giây đã xử lý xong Bạch hyung biệt nữu. *Sùng bái*
“Không giảm nữa, em muốn ăn cho thành giống Mập mạp vậy, đợi tối đến đè chết anh, hừ!”
Bởi vậy, Bạch hyung à, hai người dạo này đều dùng tư thế cưỡi sao?!
“Jae, đi lấy hộ anh tương ớt.”
“Ớt quả này không đủ sao?”
“Không đủ cay.”
“Dạ~~~~” Bạch hyung ngoan ngoãn đứng lên, đi ra quầy, để lại đại thần ngồi một mình nhìn bóng lưng của hyung ấy một hồi, sau đó… Sau đó chậm rãi gắp toàn bộ thịt bò trong bát mình sang bát Bạch hyung, rồi bình tĩnh lấy mì phủ lên.
Đây là… Làm ảo thuật sao?!
Hai người mua thêm ít thịt bò sẽ chết sao?
Tuy rằng phải công nhận thịt bò của quán này là ngon nhất, không bán lẻ.
“Yunho, tương ớt này.”
“Ừ, nhanh ăn đi.”
“Yunho, thịt bò của anh đâu?”
“Ăn xong rồi.”
Đại thần ưu nhã đổ tương ớt vào bát, ăn bát mì 10 đồng như đang thưởng thức đĩa mì Ý 50 đồng, đối lập hoàn toàn với Bạch hyung ăn như hổ đói.
Haizzz, sự thật chứng minh, Orion dù có cố gắng phát triển thế nào cũng không thể biến thành Ultraman!
“Ủa, sao ở dưới nhiều thịt bò vậy?”
“Chắc cho nhầm.”
Tôi lúc nào mới có thể đến cảnh giới nói dối mà mặt không hề thay đổi như đại thần?!
Nhưng mà, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Bạch hyung, tôi dường như đã hiểu ra vài điều, phải chăng khi yêu một người thì sẽ luôn hành động như vậy, những việc trong mắt người ngoài là không có ý nghĩa, không tài nào hiểu nổi kỳ thật đều là cách họ thể hiện tình yêu của mình?!
“A, trời sắp mưa rồi.” Bên ngoài trời vốn âm u nay càng thêm sầm sì, mây đen kéo đến.
“Đi thôi.” Đại thần đứng dậy trước, rất tự nhiên cầm tay Bạch hyung như những cặp tình nhân bình thường trong trường, gật đầu cảm ơn chủ quán rồi vừa thấp giọng trò chuyện vừa đi ra cửa.
Tôi đứng lên nhìn hai chiếc bát của họ đặt song song trên bàn, lại nhìn bóng hai người dựa sát vào nhau đang đi trong mưa bão…
“Ông chủ, cho thêm một bát mì.”
Tôi, một chàng trai độc thân ngoài hai mươi tuổi, đột nhiên rất muốn biết liệu có người ăn cùng thì mì có ngon hơn không?
『Ký sự』【Changmin】:
Thực ra, việc Jung Yunho không làm sinh viên trao đổi là hoàn toàn nằm trong dự tính của tôi, từ khi hyung ấy thái độ khác thường bảo Park Yoochun ôm toàn bộ tư liệu của sinh viên mới nhập trường về ký túc xá, nô dịch chúng tôi cả buổi tối để tìm cho ra tư liệu về đàn em trắng trẻo đáng yêu kia, tôi đã biết —— Jung Yunho, kẻ tôi quen từ nhỏ, lúc nào cũng như vật cách điện, giờ đây đã thua, triệt để thua, thua một cách cam tâm tình nguyện.
Vì Kim Jaejoong, tôi nghĩ hyung ấy cái gì cũng có thể vứt bỏ, đây là sức mạnh của tình yêu sao?!
Về sau, thực tế đã chứng minh, tôi không hề sai, Jung đại thần bình thường âm hiểm xảo trá (= =?!), làm chuyện gì cũng vòng vo quanh co mười tám khúc nói tới nói lui ngay hôm sau liền dứt khoát ngả bài với gia đình, đấu tranh một hồi mới nhận được sự đồng ý của bố mẹ, sau đó bắt đầu một thân kiêm đủ loại nghề nghiệp đặc công, fan cuồng theo dõi, fan cuồng chụp ảnh chuẩn bị tung lưới bắt đàn em kia, đây là một đoạn lịch sử rất thú vị, đương nhiên, nếu như lịch sử này không có tôi thì còn tốt hơn.
Hiện tại, tôi cùng Jung đại thần đã là nghiên cứu sinh của đại học T, mà bé cải sau nhiều năm làm đàn em nay đã được hầm chín thành đàn anh, trừ Yoochun cùng Tuyền Thủy không tiếp tục học lên ra thì những người khác thỉnh thoảng lại tổ chức buổi gặp mặt nho nhỏ, mỗi lần không uống đến đội tất lên đầu thì không dừng.
Mà bé cải đại nhân nổi tiếng hệ Y dưới sự cưng chiều vô điều kiện của vị kia đã có xu thế phát triển thành bá chủ một phương đại học T, may mắn vị này bình thường đều thích ngồi lỳ trong phòng, không thích ra cửa, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ làm cho vài người trúng đạn, chẳng hạn như… Tôi.
Tôi thật sự không hiểu vì sao cặp phu phu Jung đại thần cùng bé cải bình thường suốt ngày ru rú trong nhà lại hạ mình tham gia cuộc thi câu đố nho nhỏ này, với… Năng lực “Xuất sắc” của bé cải mà nói, cuộc thi này với cậu ấy quả thật là quá khó khăn.
“Lão đại, sao hai người lại đến đây?” Tùy tiện tìm một chỗ trong số những người tham gia ngồi xuống, không nghĩ tới vừa quay đầu đã thấy đại thần ngồi yên như lão tăng đang ngồi thiền.
Số tôi là số cứt chó gì vậy?!
Rõ ràng bình thường, tỷ lệ gặp đại thần ở đây còn thấp hơn tỷ lệ gặp Thủy Thủ Mặt Trăng mà!
“Jaejoong muốn phần thưởng kia.”
Đã quên nói, phần thưởng cuộc thi lần này là một con voi bông… Cao như người thật.
“… Muốn cái đó làm gì? Mang về nhà cưỡi à?”
“Có ý kiến?”
“Không có.” Có tôi cũng không dám nói nha, “Nhưng mà, bé cải cưỡi hyung không đủ sao?”
“Em ấy thích gì thì hyung sẽ cố gắng hết sức.”
Chậc chậc, xem kìa, tình cảm sâu đậm thế.
“Vậy nếu cậu ấy thích em thì sao?”
Tuy rằng tôi là Shim Changmin – thiên tài trẻ tuổi, nhưng xin hãy tin tưởng tôi, thiên tài đôi lúc cũng phạm phải sai lầm nho nhỏ, chính bởi câu hỏi không chút suy nghĩ này mà tôi đã khắc cốt ghi tâm câu trả lời của đại thần hôm đó:
—— Đập dẹp làm tiêu bản.
Đập dẹp làm tiêu bản, làm tiêu bản, tiêu bản, bản…
Ủa, nói như vậy thì tôi sẽ thành ảnh chụp trong phòng ngủ hai người sao?!
Lần trước Không rời không xa đến ở nhờ nhà hai người này, chụp lén được mấy bức ảnh, bảo cho tôi xem vậy mà ra giá rất cao, thật là thiếu đạo đức!!
“Yunho, Yunho, đáp án câu này là gì vậy?” Điện thoại lão đại truyền đến giọng nho nhỏ của bé cải.
“Nước Pháp.”
“Số 5, xin hỏi đáp án là gì?” Giọng người dẫn chương trình nghe thật sự rất chói tai.
“Là nước Pháp.” Giọng bé cải mang theo chút hưng phấn.
“Chính xác.”
Cứ thế vài lần, bé cải trở thành người cao điểm nhất hiện giờ, bất luận câu hỏi khó thế nào đều có thể trả lời chính xác, khiến những người khác ghen tức không thôi.
“Lão đại, hyung không chơi à?”
“Hyung không phải người chơi.”
“Vậy sao hyung có thể ngồi đây?”
“Bởi vì hyung là Jung Yunho.”
Tỉnh táo ~! Tỉnh táo ~!!
Tự động xoa dịu lòng mình, người phàm không nên so với siêu nhân, chẳng thể nào mà bì kịp được.
“… Hyung có thể ngồi ở phòng xem, di động Trung Quốc dù có cách xa như vậy vẫn liên lạc tốt mà!!”
“Jaejoong nhìn thấy hyung mới an tâm.”
Lão đại, anh là thuốc an thần à?!
Nhìn là an tâm được sao?!
Trên sân khấu, bé cải với số điểm thứ nhất thuận lợi thông qua vòng đầu, hai tên xui xẻo đấu cùng đã bị loại, giờ cậu đang vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía này, ánh mắt hai người gặp nhau, lão đại bên cạnh tôi cũng cười nhẹ.
Tôi đã quen lão đại ít nhất mười năm, nụ cười của hyung ấy đã ghi nhớ trong lòng như vị trí đặt giấy vệ sinh (= =?!), nhưng nụ cười này khiến tôi cảm nhận được nó xuất phát từ nội tâm, cùng là cử động của khuôn mặt nhưng giờ phút này, mắt lão đại cong lên đầy vui vẻ, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm vào bé cải đang lè lưỡi đắc ý, nụ cười kia là hạnh phúc từ tận đáy lòng.
“Em hỏi tí, bé cải kiêu ngạo cái gì?”
Tên nhóc kia câu hỏi nào cũng không phải động não, sao trên sân khấu lại cười tươi roi rói thế kia?!
“Thay hyung.”
Bé cải thật ra là kiêu ngạo vì lão đại sao?!
Quả nhiên, người ta đã hợp thể tuy hai mà một nha!
Vòng hai rất nhanh trôi qua, bé cải dưới sự trợ giúp tiếp tục dẫn đầu, mà tôi vốn đang nói chuyện với lão đại cũng phải tập trung trả lời, đi được đến chung kết, cùng với một cậu nhóc bên hệ Văn học, tạo thành thế chân vạc, cùng tranh giải nhất.
Nhưng mà, cậu nhóc hệ Văn học kia vì trả lời sai một vấn đề khoa học mà rất nhanh bị loại.
Vì vậy…
“Số 3 Shim Changmin trả lời chính xác.”
“Số 3 Shim Changmin trả lời chính xác.”
…
Câu hỏi đơn giản như vậy đối với tôi mà nói thì dễ như trở bàn tay, nhưng mà lão đại, hyung có thể đừng nhiệt tình nhìn chằm chằm vào em như vậy không, nếu em mà là giấy thì giờ khẳng định đã sớm bị thủng lỗ rồi.
“Số 3 Shim Changmin mời trả lời.”
“Số 3 Shim Changmin mời trả lời.”
“Tôi mắc tiểu, bỏ quyền.”
… Lão đại, vì bảo bối của hyung, em bỏ quyền thi là được chứ gì, dù sao em cũng không có hứng thú với con voi kia!
“Chúc mừng người chơi số 5 Kim Jaejoong đạt được danh hiệu quán quân, mời bạn ra giữa sân khấu để lĩnh thưởng.”
Tôi đứng trong hậu trường mịt mù nghe người dẫn chương trình dùng giọng vịt đực mà chúc mừng, nhìn bé cải ôm con voi còn to hơn mình đứng giữa sân khấu cười tươi roi rói với lão đại đang chậm rãi đi ra.
Lúc này, đèn trên sân khấu sáng chói, hoa tươi, tiếng vỗ tay tràn ngập, nhưng dường như tôi chỉ có thể nhìn thấy hai người kia chậm rãi tới gần nhau, nhìn ánh mắt nồng nàn của họ, nhìn bé cải cõng voi trên lưng vứt bỏ người dẫn chương trình, nhiệt tình chạy về phía lão đại, sau đó…
Uỳnh một tiếng, ngã vào trong ngực lão đại.
Thật sự là một tên nhóc đại não kém phát triển nha, ngay cả voi cũng không dễ ngã như vậy.
Trên sân khấu hình tròn, bé cải mặc áo khoác trắng được đại thần ôm vào trong ngực, con voi bông xanh da trời đặt ở một bên, tôi thật sự không biết hình dung cảnh tượng này như thế nào, nhưng tôi dám chắc một điều, dù tôi có học Ngữ văn đến hết đời cũng không đủ khả năng miêu tả cảm giác hạnh phúc mà hài hòa này.
Jung Yunho, hyung ấy thành công rồi, không tiếc đặt cược hết thảy để đổi lấy người bạn đời vĩnh viễn.
“Này, mọi người đang ở đâu vậy? Không đi offline nữa, đến vườn bách thú ngắm voi đi!!!”
『Ký sự』【Tuyền Thủy】:
Tôi là Tuyền Thủy, chính là Nước suối leng keng trong Phong Vân ấy, đúng đúng đúng, còn là người yêu cũ của Là Kim hoa không phải cúc hoa, về sau lại bị đại thần hành đạo đoạt ái chiếm mất người yêu ấy, cảm ơn.
Được rồi, tôi thừa nhận tôi đã từng thích Jaejoong, trong bữa tiệc sau hôm nhập trường không bao lâu, cậu ấy bị bắt làm người dẫn chương trình tạm thời, trùng hợp sao tôi là người múa mở màn cho bữa tiệc, trong hậu trường, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, mặc vest, chân tay luống cuống thắt cà vạt, mắt to ngập nước, mười ngón tay thon dài, đi tới đi lui trong đám người, bối rối như tên nhóc to xác, hấp dẫn sự chú ý của tôi, tôi liền chủ động giúp cậu ấy thắt cà vạt, nói chuyện với cậu ấy, cuối cùng kết bạn rồi “gắn bó keo sơn”.
Tôi nghĩ mình thích cậu ấy, thích cậu ấy lúc nhàm chán thì đong đưa chân gọi tên tôi, thích cậu ấy lúc đi đường luôn không thành thật đá mấy viên sỏi, thích cậu ấy lúc bối rối thì quăng cho tôi ánh mắt cầu giúp đỡ, tuy vậy, về sau Không rời không xa nói Jaejoong chỉ là khơi dậy bản năng làm mẹ trong tôi mà thôi!!!!
Bản năng làm mẹ cái đầu nhà chị ấy!!!
Đã thấy người nào tóc đuôi ngựa, ăn mặc như con trai lại có bản năng làm mẹ chưa?!
Tôi vẫn cho rằng mình thích Jaejoong, ít nhất là trước khi gặp được đại thần, tôi cho rằng tôi thích cậu ấy, nhưng sau khi gặp được đại thần, tôi mới biết được, hết thảy cảm xúc đó chỉ là một đám mây bồng bềnh trôi nơi chân trời.
Tôi tuyệt đối sẽ không trăm phương ngàn kế lừa gạt Jaejoong chơi game, sẽ không vì gặp cậu ấy một cách tự nhiên mà ép buộc nhiều người như vậy, sẽ không vì cậu ấy mà bỏ lỡ cơ hội du học cùng công việc lương cao ngay sau khi tốt nghiệp, sẽ không vì cậu ấy mà cam chịu ánh mắt của mọi người…
Không rời không xa nói tôi quá yêu bản thân mình, tôi nghĩ kỳ thật, tôi chỉ chưa gặp được người đáng để tôi hy sinh như vậy thôi.
Với tư cách là bại tướng dưới tay đại thần, khi tham dự offline, tôi vẫn thường xuyên tránh tiếp xúc với anh ấy, biết sao được, tiểu quái thú sợ hãi Ultraman là bẩm sinh đã có rồi.
Không rời không xa nói đó là phản ứng tự nhiên khi một chiếc băng cá nhân nhìn thấy BVS!!
Gần đại học T có rất nhiều cửa hàng, là một đóa hoa xinh đẹp của ngành kiến trúc, tôi cũng thường xuyên đi dạo ở đó, nhưng không nghĩ tới, tôi lại gặp được Jung đại thần ở trong quầy trang sức nữ!!
Vì cái gì dù đại thần – một anh đẹp trai trẻ trung đứng giữa ánh mắt nóng bỏng như nhìn con rể của các bà cô trong cửa hàng mà vẫn nhàn nhã như đang đi ngắm đồ Armani là sao?!
Sau khi xoắn xuýt mất 15 phút xem có nên ra ngoài chào hỏi hay không, bản năng của một miếng băng cá nhân thúc đẩy tôi trốn ra đằng sau ghế sôpha, ngồi sụp xuống xem đại thần làm gì, chẳng lẽ, đại thần định ra ngoài tìm người yêu mới ngoài bốn mươi tuổi?!
Tâm hồn bà tám hừng hực thúc đẩy tôi lấy di động ra quay phim, đẹp trai thật là sướng, 360 độ đều hoàn mĩ cả, ủa, sao tự dưng nhiều hơn hai chân vậy?!
Tư thế nằm sấp khiến cho tôi chỉ có thể thấy một đôi chân đi ngang qua mặt tôi, sau đó chắn mất màn ảnh, tôi chậm rãi đưa máy lên thì thấy Jaejoong đưa túi to đang ôm cho đại thần, đại thần nhận lấy, thuận tiện sờ tay của cậu?!
“Quyết định mua cái này à?”
“Ừ, Yunnie, em nghĩ mẹ mặc nhất định sẽ rất đẹp.”
“Mua hai bộ giống nhau à?”
“Không, mẹ là màu xanh lá, mẹ là màu xanh da trời.”
?????????
Hai người này đang nói gì vậy?!
Jaejoong từ lúc nào có hai mẹ vậy?!
“Ừ, tí về ăn cơm thì đưa một bộ cho mẹ, bộ kia đợi khi nào được nghỉ về nhà thì đưa.”
Vậy đôi phu phu thần kỳ này làm thế nào để phân biệt mẹ mình và mẹ người kia, chẳng lẽ dựa vào biểu cảm trên mặt?!
Chẳng lẽ lúc nói mẹ em thì miệng méo, mẹ anh thì mắt lé? Người không biết tưởng rằng bị trúng gió thì sao?!
Mắt thấy hai người sóng vai đi về, tôi lập tức… Đuổi theo, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cầm lấy một bộ quần áo vừa đi vừa che mặt, bám theo một đoạn.
Kỳ thật, tôi đã nhìn thấy không ít cặp đôi dạo phố, có mới quen nhau, có yêu nhau nhiều năm, có người tôi biết, cũng có người không biết, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một đôi đồng tính dạo phố.
Không có ra sức che giấu, không có đặc biệt thân cận hay xa cách, chỉ là hai người sóng vai cùng nhau đi, Jaejoong thỉnh thoảng nghịch ngợm chọc eo đại thần, hoặc là nhảy lên xoa đầu đại thần, sau đó lại bị đuổi chạy suốt mấy gian hàng, cuối cùng cười hì hì cầu xin tha thứ, Jaejoong thấp hơn đại thần không ít lại cố ý khoác vai đại thần, hùng dũng bước đi.
Người khác không nhìn thấy, nhưng tôi lại thấy đại thần cố ý chùng đầu gối xuống, mỉm cười chiều chuộng.
Đôi lúc, hai người cũng vì một bộ trang phục mà tranh luận, đương nhiên bình thường chỉ có mình Jaejoong lải nhải, đại thần chỉ phụ trách gật đầu hoặc lắc đầu, sau đó tinh mắt lấy một bộ trang phục đưa Jaejoong rồi đẩy cậu vào phòng thử đồ, sự thật chứng minh, đại thần vừa ra tay chắc chắn là chọn được đồ tốt.
Có lẽ, yêu một người đến tận xương tủy thì sẽ luôn chọn được thứ thích hợp nhất với người kia, bởi vì trong lòng đại thần, có lẽ đã sớm suy nghĩ lựa chọn ngàn vạn lần rồi.
“YAAA, dây giày tuột.” Jaejoong ôm quần áo phía trước đột nhiên ngồi xổm xuống, tôi sợ tới mức lập tức trốn sau cột, làm mấy bác gái đang chọn quần áo thắc mắc nhìn tôi.
Cháu không phải lúc nào cũng quay lén đâu ạ!
Vụng trộm thò đầu ra, tôi nghĩ rằng mình sẽ thấy đại thần đón cái túi trong tay Jaejoong, không ngờ, cảnh mà tôi nhìn thấy là đại thần ngồi xổm xuống trong lối nhỏ đông người qua lại, không để ý ánh mắt mọi người mà buộc dây giày cho Jaejoong, sau đó chậm rãi đứng lên, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi dạo phố.
Jaejoong kinh ngạc, sau đó cười ngây ngốc, cuối cùng tăng tốc đuổi theo người phía trước, lấy đà nhảy lên lưng anh, tiếng cười quanh quẩn trong phòng.
Tình yêu vô cùng đơn giản nhưng nhìn lại không tệ nha.
Tôi cúi đầu nhìn giày thể thao của mình, sau đó lấy điện thoại bấm dãy số, đứng ở cửa ra vào của cửa hàng mà gào lên: “Không rời không xa, cho chị nửa giờ đến cửa ra vào cửa hàng XX, nếu không tuyệt giao!”
Giương mắt nhìn, dây giày thắt nơ bướm của Jaejoong khẽ đong đưa trong gió như đang nói với tôi: Hãy thử dũng cảm mở rộng trái tim một lần đi.