Game Online 33 ngày

Chương 40: Extra 7 Chào mọi người, tớ là Jung gấu nhỏ




“Được rồi, các em, buổi học hôm nay kết thúc ở đây, bài tập về nhà hôm nay là “Em hãy về viết một bài văn về ba mẹ của mình”, nghe rõ chưa?”
“Rõ ạ.”
“Chưa rõ ạ.”
Cả lớp thống nhất như hô khẩu hiệu đột nhiên lại vang lên câu nói khác biệt, như vậy sẽ khiến cho người ta đặc biệt chú ý.
Bạn hỏi vì sao ư?
Nói nhảm! Giữa một đám Pikachu có một con gà vàng, cho dù cùng một màu nhưng liệu có ai không nhận ra không?!
“Ai có vấn đề vậy?”
“Cô ơi, đề bài là Ba mẹ của em, vậy tóm lại là viết về ba của em hay là mẹ của em ạ?” Người nói chính là một cậu nhóc mặc trang phục hải quân, khuôn mặt đáng yêu vô cùng, cánh tay trắng nõn giơ cao, vẻ mặt chân thành hỏi.
“Jung JiYul, em không hiểu cô nói gì sao?”
“Đương nhiên hiểu, cô bảo đề bài là về Ba mẹ của em, cho nên em mới hỏi viết về ba của em hay mẹ của em ạ?”
Vì sao mấy lời này nghe kỳ quái vậy?
“Đương nhiên là viết về cả hai, còn có vấn đề gì không?”
“… Tạm thời không có ạ, nhưng mà cô ơi, sao cô lại ra đề bài mà trẻ con cũng viết đến phát chán này ạ?”
“Bạn Jung JiYul à, em mới lớp năm thôi được không?”
“Được ạ.”
Chuông tan học đúng giờ vang lên, các bạn nhỏ nhao nhao tạm biệt bạn bên cạnh, chỉ còn có bạn nhỏ ngôn từ súc tích, tư duy linh hoạt, khả năng logic tốt, có can đảm khiêu chiến với cô giáo (Ồ?!) có cái tên khoa học là Jung JiYul đang chống cằm, làm biểu cảm như người đang… táo bón, tựa hồ đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.
Này, đương nhiên không phải vấn đề tối nay cậu ăn gà hay ăn trứng gà nha!!
Nếu thật sự viết về ba mẹ của em, tức là ba mẹ cậu, vậy cậu nên làm sao bây giờ?
Hừ (ˉ(∞)ˉ)
Đứa trẻ đến từ gia đình đặc biệt thật đáng thương!
Vì vậy, Jung JiYul tự xưng là di truyền vẻ đẹp của papa, chỉ số thông minh của ba múa bút thành văn, viết một bài như sau:
Phiên bản một:
Chào mọi người, tớ tên là Jung gấu nhỏ.
Ba mẹ tớ kết hôn rất nhiều năm rồi, nếu tính cụ thể thì tớ nghĩ “Mẹ” tớ dùng cả tay lẫn chân vẫn không đếm hết, đương nhiên, điều kiện bắt buộc là “Mẹ” tớ sẽ không vì tớ cười nhạo chỉ số thông minh của của mình mà chạy đi mách ba tớ.
Ba tớ là biên tập viên đấy, chính là người ở trên TV mặc quần lót đen, xin lỗi, tớ nói nhầm, là đồ vest đen, nói dài dòng lan man không ngừng, tớ nhìn hai lần là chán ngấy rồi. Nhưng mà “Mẹ” tớ lại có thể mấy chục năm như một, sét đánh cũng không chịu động, kiên trì ngồi xem TV, còn thiếu nước cố định mình vào ghế salon luôn, tớ thật sự không hiểu, ba tớ tuy rằng cũng được coi là đẹp trai, nhưng cái mặt lúc nào cũng lạnh lùng kia thật sự nhìn vài lần là chán nha.
Về phần “Mẹ” tớ, rõ ràng đã ngoài 30, gần 40 vậy mà trông như mới 20 tuổi vậy, vừa ra khỏi cửa, người ta đã hỏi, Gấu nhỏ à, đây là anh cháu sao, đẹp nhỉ, đẹp hơn cả anh trai cao cao hôm nọ của cháu nữa.
Nếu như không phải tớ chưa đủ cao, tớ nhất định sẽ nhảy dựng lên mà hét vào mặt người kia.
Cái người anh trai cao cao mặt cứng đơ hôm nọ là ba của cháu đấy ạ!
Còn có, người cắt đầu nấm, mặc quần yếm in hình ô mai này là “Mẹ” của cháu được không?
Tớ nghe chú tớ nói, lúc tớ còn bé, có một lần chảy nước mũi cộng thêm nước miếng, “Mẹ” tớ đã từng ném cả tớ cùng quần áo vào trong máy giặt, lúc cho tớ ăn thì ngồi xem phim hoạt hình, kết quả ăn sạch bát cháo của tớ, lúc cùng ba dẫn tớ đi dạo phố thì thành công dẫn theo tớ lạc đường đứng giữa đám đông, chờ ba tớ tới tìm người, nhưng mà, tớ không thể không thừa nhận, đó đích thực là người nhà họ Jung chúng tớ.
Về phần những điều khác cũng tương tự như vậy, muốn khen cũng chẳng có gì khen, vậy nên xin tỉnh lược.
Bên trên là toàn bộ về ba mẹ tớ.
“JiYul à.”
“Dạ.”
“Em rất không thích ba mẹ mình sao?”
“Không ạ, tuy rằng hai người rất không đứng đắn nhưng em vẫn rất quý hai người ạ.”
“Vậy bài văn này em viết mà chẳng thấy ba mẹ em vĩ đại gì là sao?”
“Không phải cô bảo phải viết thật sao?”
“A, đúng vậy, nhưng mà, JiYul à, trong bài viết phải ca ngợi ba mẹ, chẳng hạn như ba kiếm tiền nuôi gia đình rất vất vả, mẹ chịu đựng đau đớn để sinh ra em, mà JiYul à, sao em viết văn lại thêm dấu ngoặc kép vào chữ mẹ vậy, hơn nữa, sao người ta lại nói trông mẹ như anh trai em?”
“Cô giáo à, ba em một tuần có bảy ngày thì năm ngày nhàn rỗi ở nhà, mà mẹ em cũng không phải mẹ ruột sinh ra em.”
Nếu như papa Jaejoong của cậu có thể sinh con thì có lẽ nhà cậu giờ chẳng khác gì nhà trẻ đúng không?
Mấy lời này là chú Mập mạp nói nha, không phải cậu. (Này!)
Lời đính chính —— Mập mạp: WTF! Sao lại dính đến chú?! Chẳng lẽ cháu không biết đại thần là người có thù tất báo sao?!
“JiYul, em…” Cô giáo trẻ tuổi che miệng, như bị kinh hãi gì đó, ánh mắt nhìn Jung JiYul tràn ngập thông cảm, thậm chí còn vươn tay xoa đầu cậu, “Thật xin lỗi, cô không biết là em được nhận nuôi.”
Nhìn đi, nhìn đi!
Đây mới là phụ nữ bình thường!
Jung JiYul trong lòng rên rỉ, so với cô giáo, cô Tuyền Thủy nhà cậu chẳng khác nào đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính thất bại, chỉ thay đổi tính tình, không thay đổi thể xác.
Nhưng mà, ánh mắt kia khiến cho cậu nổi da gà nha.
“Cô à, em nghĩ em cần đính chính một việc.” JiYul tỉnh bơ né tránh tay cô giáo, đặt bài văn lên mặt bàn, sau đó bắt chước ba cậu dù bị hắt nước sôi lên người vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói, “Mẹ của em thật ra là đàn ông, điều này không thể giả được.”
Jung JiYul thấy trong văn phòng có người ngã, có người phun nước trong miệng, có người làm rơi cốc, hỗn loạn hệt như chợ bán thức ăn, vì vậy liền thỏa mãn rời khỏi phòng.
Haizz, thật là, lại bị Changmin làm hư mất rồi!
Quả nhiên gần heo thì mập, gần mực thì đen nha.
Nhưng mà, bây giờ, cậu vẫn phải suy nghĩ xem bài văn này nên sửa thế nào đây.
Phiên bản hai:
Tên tớ là Jung JiYul, nhưng biệt danh là Jung bé gấu, biệt danh này là papa tớ đặt đấy, nguyên nhân là vào ngày papa nhận nuôi tớ, ba tớ đã tặng papa một con gấu bông, papa cảm thấy tớ rất giống với con gấu giờ đã rụng hết lông phải dùng keo 502 để gắn kia nên đặt biệt danh cho tớ là Jung gấu nhỏ, mà ba tớ lại là người bị vợ quản nghiêm, không phải, chồng quản nghiêm, đừng nhìn ba tớ lúc nào mặt cũng lạnh băng kia, thực tế, chỉ cần papa tớ làm nũng, nguyên tắc gì cũng vất đi hết, dù có bắt ba đội quần lót trên đầu, tớ đoán ba vẫn có thể bình thản để nguyên như vậy mà ra ngoài tản bộ.
Các bạn liệu có thể tưởng tượng được, mỗi khi ba mẹ thân yêu của bạn, ah, thật ngại, nhà tớ là ba x 2 dẫn bạn ra ngoài chơi, lúc bạn đang chơi đùa với các bạn khác lại có một giọng cao vút gọi bạn như đang chiêu hồn:
“Gấu nhỏ ơi, gấu nhỏ à, con ở đâu? Mau về ăn cơm thôi.”
Tớ cũng đã từng kháng nghĩ mãnh liệt với cái biệt danh mang tên con vật trong vườn thú to chẳng kém chú Mập mạp này, thậm chí đã từng trốn nhà sang nhà chú Junsu cùng chú Yoochun ở phía đối diện, nhưng một giờ sau liền bị ba tớ xách lỗ tai tóm về nhà, rồi còn phạt viết 500 lần cái tên Jung gấu nhỏ, cuối cùng chú Dae Chil cùng chú Mập mạp đến chơi đã cứu vớt tớ, tuy rằng chữ chú Mập mạp còn không đẹp bằng chữ tớ viết bằng chân.
Nhưng mà, cũng vào ngày hôm đó, tớ học được một từ mới: Ngạo kiều thụ.
Chú Mập mạp nói, đây là từ miêu tả chuẩn xác nhất dành cho papa tớ, ngạo kiều thụ.
Tuy tớ không hiểu rõ nghĩa của từ này nhưng tớ thấy nó rất hay nha.
Được rồi, nếu bạn đã đọc hết đoạn nói nhảm bên trên, vậy bạn hẳn đã rõ hai điều:
Đầu tiên, tớ có hai ba, giới tính nam, bởi vậy có thể khẳng định một điều, tớ không phải con ruột.
Tuy vậy, bác Không rời không xa nói tớ không phải con ruột nhưng sao lại phúc hắc, giảo hoạt giống hệt ba đại thần của tớ.
Nhưng mà, phúc hắc là cái gì?
Lúc tắm, tớ có nhìn, bụng ba tớ trắng, bụng tớ cũng vậy.
Rất nhiều người thấy gia đình tớ đặc biệt, nhưng trên thực tế, nhà tớ cũng không khác gì nhiều so với nhà các bạn đâu.
Tình cảm của ba tớ và papa ngốc của tớ rất tốt, tuy rằng hai người cũng có cãi nhau, nhưng phần lớn đều là do papa ngốc làm viện trưởng kia của tớ cố tình gây sự, cách giải quyết tranh cãi bình thường của hai người căn bản là theo quá trình sau:
Papa ngốc đưa ra yêu cầu vô lý —— Ba không quan tâm —— Papa ngốc kháng nghị —— Ba không quan tâm —— Papa ngốc một khóc hai nháo ba thắt cổ —— Ba không quan tâm —— Papa ngốc trốn nhà đi —— Ba không quan tâm —— Papa ngốc quên mang đồ gì đó, tự quay lại —— Ba dũng mãnh bắt người về phòng —— Cửa phòng đóng chặt, tớ đói bụng —— Hai người lại vui vẻ.
Đây chính là nhà của tớ.
Tớ yêu gia đình mình.
“JiYul à, không được viết văn như vậy.”
“Vậy phải viết thế nào ạ?”
“Chúng ta phải kể thật.”
“Em kể rất thật ạ, không bịa một chi tiết nào.”
“Cô biết, nhưng mà, đôi khi, chúng ta cũng phải thêm thắt một chút cho hay.”
“Vậy có phải dù ba em rất ít nói, lúc nào cũng lạnh lùng nhưng em phải viết thành ba cười như thằng dở người, miệng mở rộng như đóa hoa cúc nở rộ sao?”
“A, đương nhiên không, nhưng mà, JiYul, ba em thật sự là Tổng biên tập phần tin tức kia sao?”
“… Vâng ạ.”
“Vậy cô có thể hỏi số điện thoại của ba em…”
“Cô à, em phải đi sửa lại bài văn.”
Phiên bản ba:
Tớ là Jung JiYul.
Tớ có một người ba tên là Jung Yunho, nam, đã kết hôn, làm việc tại đài truyền hình.
Tớ còn có một người ba khác tên là Kim Jaejoong, nam, đã kết hôn, làm việc tại bệnh viện.
Trong nhà còn có một số cô chú siêu nhí nhố, tạm không nhắc tới.
“JiYul à.”
“Vẫn chưa được ạ?”
“Em bảo phụ huynh em đến trường đi, cô nghĩ cô cần phải nói chuyện với ba em.”
“Vâng ạ, nhưng em không chắc ba em có thời gian để tới đâu ạ.”
Lúc Kim Jaejoong nhận được điện thoại của con trai, biết được cô chủ nhiệm của cậu nhóc mời cậu đến uống trà, cậu đang ngồi trong nhà xem phim, trên TV nữ chính đang vì nam chính rời đi mà khóc đứt ruột đứt gan, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, cậu vốn đang muốn cười to xem tiếp, nghe điện thoại xong, cậu lại muốn khóc lớn hơn cả nữ chính kia!
Đây đã là lần thứ ba trong tháng Gấu nhỏ nhà cậu bị mời phụ huynh đến rồi đó!
Hơn nữa, mời phụ huynh đến thì thôi bỏ qua, dù sao bình thường đều là đại thần đi, không cần cậu phải quan tâm, nhưng mà lần này lại khác!
Đại thần nhà cậu đi công tác chưa về, chẳng lẽ cậu phải tự mình đến trường một chuyến sao?!
Vậy cậu phải nói với chủ nhiệm lớp rằng, cậu là mẹ của Jung gấu nhỏ, giới tính nam, yêu thích đàn ông, có một con trai sinh từ cúc hoa sao!
o(>﹏<)o Không muốn đâu.
“Gấu gấu, papa không đi có được không?”
“Papa, đầu tiên, con không phải chồng papa, vậy nên làm ơn đừng dùng cái tên buồn nôn như vậy gọi con, tiếp theo, cô giáo nói hi vọng papa tới ngay lập tức, nếu papa không đến, con sẽ gọi cho chú Mập mạp.”
“Papa đi!”
Cậu đi là được chứ gì!
Cùng lắm thì đến đấy ngồi yên nghe cô giáo nói, dù thế nào cũng tốt hơn để tên Mập mạp kia đi, tên đó mà đi thì đoán chừng, lúc cậu ta ra khỏi trường, chuyện cậu và đại thần đã bị biến thể thành hai người sống nương tựa vào nhau, thu nhận cô nhi để sau nay an dưỡng tuổi già rồi.
Kim Jaejoong mang theo tâm tình nơm nớp lo sợ đến trường, vừa lên tầng hai đã thấy con trai càng ngày càng không đáng yêu nhà mình đang đứng dựa vào cửa văn phòng, bên cạnh là một cô giáo trẻ tuổi vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tuy đứa bé này là hai người nhận nuôi nhưng không biết có phải vì sống cùng nhau không mà JiYul đã mười tuổi càng ngày càng giống đại thần, dù là khuôn mặt đẹp trai hay là giọng điệu khi nói chuyện, tất cả đều y như phiên bản thu nhỏ của Jung Yunho.
Hừ (ˉ(∞)ˉ)
Không công bằng!
Rõ ràng tên nhóc thối này là cậu và đại thần cùng nhau nuôi nấng, vậy sao hiện tại một chút cũng không giống cậu vậy?
Lần trước, cậu phàn nàn với Mập mạp về chuyện này, kết quả tên kia nói đây mới là bình thường, mặc dù Gấu nhỏ là cậu và đại thần cùng nhau nuôi nấng, nhưng không ai có thể chứng minh, xà phòng tuy có chữ “xà” trong tên nhưng lại dài như rắn nha!
Cho nên muốn nói, mặc dù Gấu nhỏ phát triển khỏe mạnh như vậy cũng có một phần công lao của cậu (Cậu chắc chứ?!) nhưng không bắt buộc phải giống cậu?
Không đúng, không phải người ta vẫn nói con trai giống mẹ sao?
Cậu, cậu chính là vú em[1] của Gấu nhỏ đó!
%>_<%
“Papa, cô giáo muốn nói chuyện với papa đó, papa làm ơn tập trung một chút đi.” Jung JiYul đã sớm quen với việc papa mình hơi chút lại mất tập trung, nhưng trước mặt người ngoài, cậu dù ghét bỏ thế nào vẫn không thể không nhắc nhở một chút.
“Ah, cô giáo, xin chào, xin chào, xin chào, chúc mừng năm mới, cung hỉ phát tài.” Từ lúc học đại học, Kim Jaejoong vẫn luôn được mọi người yêu thương bảo vệ, điều này cũng khiến cho cậu càng ngày càng mơ màng, đặc biệt từ lúc đại thần thu về tay, mặc kệ cậu làm loạn thế nào, đại thần đều có thể thay cậu thu thập tàn cuộc, bởi vậy tật này mãi cậu chưa sửa được, “Ah, không, tôi muốn nói là, xin chào, tôi là, là, là anh của Gấu nhỏ, tôi tên là Kim Jaejoong.”
“Đây là ba của em.”
“Không phải, tôi là anh của cậu nhóc, cô giáo, tôi thật là anh của nó nha.”
“Lừa người.”
“Cô giáo, cô hãy tin tưởng tôi.”
“Có quỷ mới tin tưởng papa.”
Jung JiYul đứng bên cạnh câu có câu không trêu chọc, Kim Jaejoong sau một hồi tranh cãi rốt cuộc bộc phát, chống eo rống vào mặt con mình: “YAAAAA, Jung JiYul, có tin papa đánh con không!”
“Không! Tin!”
“Thật đúng là chuột không phát uy thì…”
“Papa, là hổ!”
“Không được bới móc lời ba nói, đợi đại thần về, papa nhất định phải mách tội con!”
“Không mách được đâu, con còn phải nói cho ba biết, lúc ba đi công tác, papa mỗi tối đều xem TV đến sáng, còn ăn thực phẩm rác rưởi, buổi sáng nằm ì, đi làm muộn ba ngày, hôm qua còn đi chơi với cô Tuyền Thủy, lúc khóa cửa rồi mới về, còn có, papa làm vỡ ba cái bát, làm hỏng lò vi sóng…”
Là ai bảo con trai như áo bông nhỏ cho tâm hồn (Làm ơn, người ta bảo con gái mà!)!! Kéo ra ngoài xử bắn!!
Con trai nhà cậu nào có phải áo bông, rõ ràng là áo giáp nha, sờ vào đau chết người!
“Đúng rồi, papa còn ăn vụng đồ ăn vặt của con nữa…”
{{{(>_<)}}}
Đáng ghét!
“Gấu nhỏ à, lát nữa papa mua bánh rán cho con được không?”
“Con không phải mèo máy.” Jung JiYul làm ra vẻ khinh thường nhưng khóe mắt lại tràn ngập vui vẻ.
“Lẩu hải sản được không?”
“Lẩu hải sản với bánh su kem.”
“… Thành giao.”
“Vậy con sẽ nói với đại thần như thế nào?” Kim Jaejoong mắt đầy sao nhìn con trai nhà mình, đại thần mấy năm nay công tác ở đài truyền hình rõ ràng nhiều lên không ít, thỉnh thoảng lại phải đi xa, vì vậy, Kim Jaejoong hiếm lắm với được hưởng thụ cuộc sống độc thân liền vứt toàn bộ gia quy đại thần đặt lên chín tầng mây, thức đêm xem tivi, ăn mì tôm, uống nước ngọt, đêm không ngủ, lại quên mất trong nhà còn có một máy theo dõi hình người.
“Con sẽ nói với ba, papa ở nhà rất nghe lời.”
“Cái này tạm được, đúng rồi, con phải nói với ba…”
“Cái kia, anh Kim à…”  Cô giáo nghe không hiểu gì nhưng vẫn phải cắt ngang, cô sợ mình chỉ chậm chút thôi, hai ba con có mối quan hệ kỳ lạ này sẽ ở ngay trong phòng làm việc của mình mà lên kế hoạch mưu sát “Chồng”, “Anh Kim? Anh Kim Jaejoong?”
“À, cô giáo, cô gọi tôi à?”
Nếu không thì cô gọi ai?
“Anh Kim, tôi muốn nói chuyện với anh về JiYul, liệu anh có thời gian không?”
“Đương nhiên có.”
Cậu thật sự rất muốn nói không, nhưng cậu lại không muốn để Gấu nhỏ nhà cậu chuyển trường đến vườn bách thú nha.
“Là thế này, JiYul đã nói với tôi về tình huống nhà anh…” Lời lúc sau cô giáo nói Kim Jaejoong một chữ cũng không nghe lọt, trong đầu chỉ quanh quẩn mấy chữ tình huống nhà anh, tình huống nhà anh, Jaejoong ngẫm nghĩ cả buổi mới quay đầu, nhìn chằm chằm tên nhóc đứng bên cạnh đang ra vẻ không liên quan tới mình, dùng ánh mắt hỏi:
“Con nói tất cả à?”
“Nói thì sao đâu chứ.”
“Sao có thể làm như vậy!”
Kim Jaejoong mất hứng!
Cậu rất không cao hứng!
Nhiều năm như vậy, quả thật chưa từng có người nào kỳ thị cậu và đại thần, nhưng Gấu nhỏ nhà cậu thì khác, trẻ con ở độ tuổi vẫn chưa thể phân biệt đúng sai, nhỡ đâu lại kì thị tên nhóc thối này thì phải làm sao giờ?
Hơn nữa, hơn nữa…
Cậu muốn thử cảm giác lúc con mình bị bắt nạt rồi đi đòi lại công bằng nha!
Hừ  (ˉ(∞)ˉ)
Nhiều năm như vậy, câu chuyện tình của cậu và đại thần đã lưu truyền rộng rãi trong Phong Vân online, ở đại học và bạn bè thân quen, mức độ nổi tiếng có thể ngang với cái tên Dae Chil hoàng tử mì sợi, chỉ thiếu nước đi xuất bản truyện bán rồi kí tên mà thôi, một chút cảm giác thần bí đều không có, đợi mãi đến khi con trai đi học, tìm được cảm giác bí mật đôi chút thì nay, toàn bộ đều bị hủy rồi.
“Có cái gì không thể?”
“Ba con mà biết nhất định sẽ tức giận.”
“Còn lâu, không phải ba ước gì cả thế giới biết papa là Hoa… Cúc đã có chủ sao?”
“Vậy, vậy thì sao?”
“Con biết mà, con dám dùng kẹo sữa hoa quả của mình để đảm bảo đó, còn có papa, papa có thể vứt cái vẻ mặt thẹn thùng kia đi được không, con nhìn thấy rất buồn nôn.”

“Anh Kim, đại khái là như vậy, tuy rằng từng gia đình có phương pháp giáo dục khác nhau, nhưng dù sao JiYul còn nhỏ, tôi nghĩ phương pháp giáo dục của anh với em ấy có chút…”
“Chút gì?” Bé cải mở to mắt đáng yêu, vẻ mặt chân thành ham học hỏi.
“Cái này…” Cô giáo trẻ tuổi không biết nên nói như thế nào, đành phải cầm quyển vở đưa cho Kim Jaejoong, “Đây là bài văn JiYul viết, anh có thể mang về đọc.”
Con trai cậu viết văn sao!
Kim Jaejoong vui vẻ nhận lấy, từ nhỏ đến giờ, ngữ văn của cậu rất tệ, mỗi lần viết đều chỉ có ba câu:
Hôm nay trời thật đẹp/ Trời mưa/ Trời âm u, chúng ta đi đâu, trò chuyện cái gì, sau đó chúng ta vui vẻ/ mệt mỏi ra về.
Cho nên, lúc cậu thấy bạn Gấu nhỏ nhà Jung viết hết vài trang thì không khỏi vui vẻ khôn cùng.
Họ Kim? Nhầm, họ Jung sắp sửa rạng danh rồi!
Quả nhiên, đời sau của Ultraman cho dù không phải lồi lõm man nhưng ít nhất cũng là trơn nhẵn man[2] nha! (Lồi lõm đi với trơn nhẵn sao?)
Chỉ có điều, lúc Kim Jaejoong đọc hết ba bài văn thì không thể nào bình tĩnh nổi, giống như lúc cho bắp vào chảo rang thì sẽ nổ đùng đùng liên tục:
“Jung JiYul chết tiệt, papa cho con biết tay!”
Lúc Kim Jaejoong dắt Jung JiYul rời trường thì đã là hoàng hôn, trên đường có nhiều xe cộ hơn hẳn, một lớn một nhỏ yên lặng lái xe về nhà, không nói một câu nào, cả đường, Kim viện trưởng đều bày bộ mặt tôi rất tức giận, người lạ chớ lại gần, ngược lại, Jung JiYul rất bình thản đung đưa hai chân, nhìn cảnh vật không ngừng lui ra sau ngoài cửa sổ.
Kim Jaejoong vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí bi thương bị con trai nhà mình ghét bỏ, đỗ xe xong, định cầm chìa khóa mở cửa thì chợt thấy đèn phòng khách sáng, từ cửa sổ không ngừng bay ra mùi thức ăn.
Nhất định là đại thần đã về rồi!
Kim Jaejoong vốn đang sầu não một giây sau liền vui vẻ như thể vừa học được Thuật trở mặt, cởi giầy chạy vào trong nhà, miệng ồn ào: “Yunho, Yunho, anh đã về rồi.”
“Già mà không đứng đắn.” Jung JiYul xoay người cất đôi giày bị người nào đó vứt qua một bên, sau đó từ từ đi đến ghế salon mà ngồi xuống, nhìn papa vừa rồi còn đang bĩu môi cáu kỉnh với cậu giờ thì cả người như treo trên người ba Yunho, cười tít mắt.
“Sao anh trở về sớm vậy?” Kim Jaejoong đứng bên cạnh Jung Yunho, nhìn anh dùng muôi khuấy nồi canh cá, “Không phải nói đi chuyến tối nay sao.”
“Việc xong sớm.” Jung Yunho múc một muôi canh, thổi thổi đưa tới bên miệng Kim Jaejoong, “Nếm thử xem, cẩn thận bị bỏng.”
Kim Jaejoong cười vui vẻ uống một ngụm, sau đó bắt đầu nịnh nọt: “Ngon lắm, canh Yunho nấu là ngon nhất, không mặn không nhạt.”
“Anh chưa bỏ muối mà.” Jung Yunho mặt không biểu tình, nhưng chỉ cần nhìn kỹ vẫn có thể thấy vui vẻ ở dưới đáy mắt anh.
(#‵′) 凸
Đại thần nhất định là cố ý!
Kim Jaejoong 囧!
o(╯□╰)o
“Em ăn nhạt không được sao!”
“Vừa rồi chạy đi đâu?” Jung Yunho khẽ cười, cầm lọ muối đổ một ít vào canh, lại chậm rãi khuấy, “Lúc về không thấy em đâu.”
“Vừa rồi á….” Kim Jaejoong dễ quên lúc này mới nhớ ra vừa rồi cậu bị Jung JiYul ghét bỏ, vội vàng ôm lấy Jung Yunho mách, “Jung gấu nhỏ bắt nạt em!”
Jung Yunho bật cười, người này rõ ràng ngoài 30 rồi mà lại như chưa trưởng thành, đi gây khó dễ cho con trai mới 10 tuổi, hai người suốt ngày cấu véo nhau, mà tên nhóc Jung JiYul kia lại rất giống anh, bé cải đơn thuần liên tiếp chịu thua, sau đó bĩu môi tìm anh khóc lóc kể lể, muốn anh báo thù cho mình.
Mặc dù bé cải tức giận rất đáng yêu, nhưng lúc nào đó cũng phải dạy dỗ lại tên nhóc thối Jung gấu nhỏ kia một chút.
Lúc nào cũng bắt nạt vợ anh, dù là con cũng không tha!
“… Đúng vậy, Jung gấu nhỏ là một tên nhóc hư hỏng! Anh đi dạy dỗ nó đi, đi mà đi mà, không cho nó ăn cơm tối.”
“Vừa rồi QQ em kêu.” Jung Yunho chỉ chỉ laptop trong phòng khách, quả nhiên, bé cải lập tức quay người, gào lên chạy tới phòng khách, vừa chạy vừa la hét:
“Thảm rồi thảm rồi, em quên mất Mập mạp bọn họ bảo em online cày phó bản!”
Thật sự là chưa trưởng thành nha!
Phong Vân online đã nâng cấp đến phiên bản 4, bé cải nhà anh vẫn cứ trẻ con như hồi nào.
Jung Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, tắt bếp, lau lau tay trên tạp dề rồi mới nói với con trai đang ngồi trên ghế salon xem Thế giới động vật: “JiYul ra đây, ba phải nói chuyện với con.”
Jung JiYul đang xem ti vi nghe vậy lập tức rụt cổ, trong lòng kêu rên.
Thảm rồi!
Cậu bây giờ có nên trốn sang nhà chú ở đối diện không?!
Kim Jaejoong ôm máy tính không hề chú ý tới cuộc đối thoại thế kỉ của hai người họ Jung kia, cầm chuột ấn mở QQ đang không ngừng nháy báo có tin nhắn, sau đó mấy chữ QQ Group tên gồm ba chữ cực lớn “Hậu đình hoa” hoa lệ nhảy ra.
Không dám nhìn thẳng tên nhóm nha!
Kim Jaejoong che mặt, lại còn hậu đình hoa nữa, sau không nói thẳng là cúc hoa luôn đi!
..
Béo gia là đóa hoa lạ của khoa phụ sản  (134785982) 16:34:35
F*ck, phó bản hôm nay khó vậy, Béo gia cảm thấy rất khốn khổ nha!
Còn có, mọi người có ai thấy cải già không, thấy thì báo tớ nha!
Mông còn có xu thế phát triển (24618739) 16:35:24
Tớ thấy nhà đối diện bật đèn rồi, nhưng vừa mới bật thôi, đoán chừng là lúc trước đi ra ngoài.
Ue kyang kyang, dù sao hyung tớ online hay không online cũng đâu có khác mấy!
Ngửa mặt lên trời cười to!
Hãy gọi tôi là Shim gọi thú (27597638) 16:35:56
Junsu hyung, nếu như Jaejoong hyung mà nhìn thấy câu kia của hyung, đoán chừng hyung không còn cách nào mà ngửa mặt lên trời cười to đâu. o(╯□╰)o *Cười xấu xa*
Nông phu trên núi là anh đây (46571289) 16:36:27
Gọi thú, sao chị đây cảm thấy em càng ngày càng có khí chất… Đáng khinh.
Hãy gọi tôi là Shim gọi thú (27597638) 16:36:59
Bởi vì đầu bếp làm cơm trứng về nhà kết hôn rồi, em ăn chưa đủ. *Phẫn nộ*
Còn có, nếu như hiện tại bé cải mà online thì Junsu hyung chỉ có một kết cục:
—— Tinh tẫn nhân vong.
Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, bà đây là đóa hoa Không rời không xa (3737819) 16:38:02
Tinh tẫn nhân vong… *Cười xấu xa*
Vì Yoochun làm sao?
Tình địch của bóng đá (24659729) 16:38:552
Không rời không xa, em cảm ơn chị rất nhiều!
Mông còn có xu thế phát triển (24618739) 16:39:24
Má ơi, giờ tớ xóa có kịp không! *Hoảng sợ*
Cải già nhãn hiệu hoa cúc (6572615) 16:39:56
Không còn kịp rồi, hyung nhìn thấy hết đó *Dao phay* *Quả bom*
Kim Jaejoong lật lịch sử chất, quả nhiên phát hiện mình nằm cũng bị trúng đạn, vì vậy tức giận chen ngang vào, lại phát hiện tên mình đã bị sửa từ lúc nào.
WTF! Lại còn Cải già nhãn hiệu hoa cúc nữa!
Sao không dứt khoát là hoa nhà Tức Mặc luôn đi!
Tự sản xuất tự tiêu thụ, f*ck!
Cải già nhãn hiệu hoa cúc (6572615) 16:40:01
Sh*t!
Mấy người các cậu ai sửa tên của tớ!!
Giết không tha!
Đi ra mau, chúng ta solo!!! *Giận dữ*
Hoàng tử mì sợi (5671631) 16:40:43
Bạch hyung dạo gần đây nóng tính vậy! *Đờ người*
Tình địch của bóng đá (24659729) 16:42:51
Ah, anh đã làm em tổn thương, còn cười cho qua ~~
Hãy gọi tôi là ca sĩ.
Hãy gọi tôi là Shim gọi thú (27597638) 16:43:59
Đầu tiên, không được bắt chước tên của em, tiếp theo, em đột nhiên rất muốn hát tiếp với hyung.
Anh cười tham lam, anh cười xấu xa.
XX chảy qua, BVS cũng ướt, phải đổi thôi ~~~~~~
Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, bà đây là đóa hoa Không rời không xa (3737819) 16:44:02
Mấy người có thể bớt bỉ ổi một chút không!! (Online điện thoại)
Cải già nhãn hiệu hoa cúc (6572615) 16:45:02
Không rời không xa, tên của chị liệu có thể ngắn lại chút được không, o(╯□╰)o.
Các cậu là đồ không có nhân tính, buổi chiều tớ đã bị đả kích rất mạnh đấy!!
Các cậu vậy mà không ai chịu an ủi tớ!
Hãy gọi tôi là Shim gọi thú (27597638) 16:46:22
Có lão đại ở đó, hyung còn cần bọn em sao? *Cười gian*
Có việc gì phiền lòng, chỉ cần lên giường lăn ba vòng là xong rồi!
Hoàng tử mì sợi (5671631) 16:47:43
Bạch hyung, hyung bị đả kích gì vậy?
Chẳng lẽ, hyung phát hiện, kỳ thật đại thần là anh ruột của mình? *Đập bàn cười điên cuồng*
Nông phu trên núi là anh đây (46572189) 16:47:57
Tớ tưởng phải là ba ruột chứ *囧*
Cải già nhãn hiệu hoa cúc (6572615) 16:49:32
Buổi chiều tớ bị giáo viên chủ nhiệm của Gấu nhỏ mời đi uống trà, mà đau lòng nhất là đại thần đúng lúc không có ở nhà. *Khóc lớn* *Khóc lớn*
Mông còn có xu thế phát triển (24618739) 16:50:24
Gấu nhỏ bị làm sao à?
Bị ốm ở lớp? Hay là trốn học đi đá bóng?
Tình địch của bóng đá (24659729) 16:50:25
Giật tóc bạn nữ? Vén váy người ta?
Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, bà đây là đóa hoa Không rời không xa (3737819) 16:51:02
Tuyền Thủy ái phi, em nhìn hai vị bên trên kìa, đây là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự khác nhau giữa ngu ngốc cùng dại gái đó.
Mông còn có xu thế phát triển (24618739) 16:52:24
*Phẫn nộ* *Phẫn nộ* *Phẫn nộ*
Em solo với chị!!!
Cải già nhãn hiệu hoa cúc (6572615) 16:53:32
Đây là bài văn nó viết.
Screenshots 1
Screenshots 2
Screenshots 3
Tớ thật không hiểu, trẻ con giờ sao kì lại vậy, nhớ năm đó, tớ mười tuổi chỉ biết nghịch ch*m, giờ các cậu nhìn Gấu nhỏ nhà tớ đi, sao trưởng thành sớm vậy, nhất định là bị đám người bỉ ổi các cậu làm hư!
Mông còn có xu thế phát triển (24618739) 16:54:24
*Hoảng sợ* Nghịch… Cái gì?
Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, bà đây là đóa hoa Không rời không xa (3737819) 16:54:35
Má ơi, đây có thật là bé cải không.
Xét về mặt hèn mọn, chị thật sự thua em rồi.

Tình địch của bóng đá (24659729) 16:55:25
*Bái phục* Không hổ là bé cải, ngay cả đồ chơi cũng không giống với chúng ta.
Tớ thua!
Nông phu trên núi là anh đây 16:55:57

Thật đáng khâm phục.
Béo gia là đóa hoa lạ của khoa phụ sản (134785982) 16:56:35
Này, đám yêu nghiệt kia, xảy ra chuyện gì vậy? Tớ vừa đi rửa táo cho con gái.
Hoàng tử mì sợi (5671631) 16:57:43
Bạch hyung, thật sự rất… Tài năng!
Mập mạp nhìn bên trên đi.
Béo gia là đóa hoa lạ của khoa phụ sản (134785982) 16:59:57
Tớ đọc rồi!
Ồ, Tiểu Bạch Bạch, không nhìn ra nha, hóa ra cậu từ nhỏ đã có chức năng này! *Hoảng sợ*
Cậu đến cùng đã viết cái gì?
Kim Jaejoong vừa nhìn trộm đại thần vừa đánh chữ thấy bạn bè đồng loạt cảm thán vội cuộn thanh trượt lên trên, lật một hồi mới thấy dòng kia, sau đó cậu cũng囧.
OMG! Sao cậu lại viết nhầm thành thế kia!
Cải già nhãn hiệu hoa cúc (6572615) 16:59:32
Tớ muốn nói là…. Nghịch bùn[3] *Suy yếu*
Vừa rồi chỉ là trượt tay.
Béo gia là đóa hoa lạ của khoa phụ sản (134785982) 16:59:57
Trượt tay?
Vì bôi KY nhiều quá sao?
Nông phu trên núi là anh đây (465792189) 17:02:15
Nói tới vấn đề này mới nhớ, Bạch Bạch, nhà cậu dùng KY à?
Mông, nhà cậu dùng dầu gì?
Mông còn có xu thế phát triển (24618739) 17:02:44
Nhà tớ á?
Dầu đậu nành Simply ấy.
O(╯□╰)o                                                   
Kim Jaejoong thấy đám bạn bè tập thể gửi một loạt dấu chấm, nhịn không được ngã ra ghế salon cười lăn lộn.
Ha ha ha ha, dầu đậu nành Simply á!
Sao không nói cả dầu Neptune đi!
Định lấy thứ kia của Yoochun ra để xào nấu sao?!
Bé cải cười điên cuồng trên ghế salon, chẳng may ấn nhầm vào điều khiển, tivi vốn đang oang oang đột nhiên tắt phụt, phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, cuộc đối thoại của đại thần cùng Gấu nhỏ cũng vì vậy mà nghe rất rõ:
“… JiYul, trước kia ba chưa hỏi con, có phải quan hệ của ba cùng papa con tạo cho con áp lực rất lớn đúng không?”
Nào có ai hỏi như vậy?
Kim Jaejoong bĩu môi, JiYul dù có trưởng thành thế nào cũng chỉ là một tên nhóc mười tuổi, vấn đề khó này cậu còn không trả lời được nói gì đến nó?!
“Con từ trước đến giờ cũng chưa nói cho ba biết, kỳ thật rất nhiều bạn của con biết con có hai ba, các bạn ấy cũng đã từng hỏi con không có mẹ thì có gì khác lạ không, cũng có người cảm thấy con đáng thương.” Giọng nói trẻ con của Jung JiYul vang lên, Kim Jaejoong nghiêng tai cẩn thận nghe, “Con nói cho các bạn ấy biết, con không hề cảm thấy mình kỳ quái ở chỗ nào, mà ngược lại, các bạn ấy không thể nào biết có hai người ba thì tuyệt ra sao, chúng ta có thể cùng nhau đá bóng, cùng chơi bóng rổ, cùng nhau tắm rửa, tuy rằng hai người luôn chạy trước, lại còn cùng nhau tung con lên, sau đó nói với con, đàn ông chân chính thì phải luôn dũng cảm mặc dù papa rất hay khóc nhè, con nghĩ, đợi một ngày nào đó, khi con trưởng thành, chúng ta có thể mua ba bộ quần áo giống nhau, đi giày giống nhau, cùng đi xem bóng đá, sau đó khi hai người già sẽ đến lượt con chăm sóc hai người, vậy không phải rất tuyệt sao?”
“Mấy ngày hôm trước, con đến nhà cô Tuyền Thủy, cô nói với con, tất cả tình yêu trên thế giới này đều đáng được tôn trọng, chẳng hạn như cô cùng cô Không rời không xa, chú Junsu cùng chú Yoochun, chú Mập mạp cùng cô Mập mạp, chú Dae Chil cùng cô Dae Chil, còn có, chú Changmin cùng đồ ăn.” Biểu cảm của cậu nhóc có chút cổ quái, tựa hồ còn chưa hiểu được ẩn ý trong đó, nhưng ánh mắt lại liếc qua Jaejoong đang dựng tai lên nghe lén, nhẹ giọng cười, “Cho nên, con không hề chịu bất kì áp lực gì, còn có, Jaejoong papa, papa không cần phải nghe lén nữa đâu, vốn định đến sinh nhật papa sẽ nói cho papa biết, nhưng thấy papa đáng thương thế kia, còn đành phải mở rộng lòng từ bi nói bây giờ vậy.”
“Ba, papa, con rất cảm ơn hai người, hai người đã đưa con đến gia đình này, mang đến cho con cuộc sống hạnh phúc mà vui vẻ.”
“Cảm ơn con.” Jung Yunho gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng nay cũng có chút rung động, càng không nói đến Kim Jaejoong bên cạnh ngốc ngốc mắt đã đỏ ửng, thấy Tổng biên tập Jung gặp nguy không sợ mà giọng nói cũng hơi run rẩy, cậu mím môi nhìn người yêu, lại nhìn cậu nhóc đã cao đến thắt lưng mình, rốt cuộc chậm rãi mở miệng, “Papa cũng cảm ơn hai người, cảm ơn hai người đã xuất hiện trong cuộc đời của papa.”
Cảm ơn mấy chục năm qua của bọn họ.
“Đáng ghét, bụi bay vào mắt rồi.” Kim Jaejoong che mặt chạy vào toilet, hai tay chống trên bồn, nhìn mình trong gương.
Mười ba năm.
Cậu và Jung Yunho đã ở bên nhau mười ba năm.
Năm tháng tựa hồ rất khoan dung với hai người và đám bạn kia, không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt họ, nhưng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn mờ mờ.
Bọn họ đã già rồi.
Bọn họ không còn trẻ nữa, nhưng bọn họ rất hạnh phúc.
Kim Jaejoong cười với tấm gương, đột nhiên nghĩ đến vài ngày trước, cậu xem một cuộc khảo sát trên tivi, câu hỏi là, cả cuộc đời bạn, việc không hối hận nhất mà bạn đã làm là gì?
Đáp án nhận được rất đa dạng, cậu vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc, cậu đã có đáp án?
Cậu cả đời này, việc không hối hận nhất là:
—— Nhiều năm trước, cậu chơi một game gọi là Phong Vân online, từ đó về sau, gắn bó không rời.
Cải già nhãn hiệu hoa cúc (6572615) 18:22:01
Này, lâu rồi không gặp nhau, mai đến nhà tớ ăn thịt nướng đi.
Đám người kia lập tức bùng nổ, đòi ăn đủ thứ, Kim Jaejoong chống cằm nhìn, nhịn không được khẽ cười.
Cảm ơn vận mệnh, đã để cho bọn họ gặp nhau trong game, quen nhau ngoài đời, rồi gắn bó không thể nào chia cắt, vĩnh viễn không rời xa.
————— HOÀN—————


[1] Vú em = Nãi mụ, mụ = mẹ
[2] Ultraman = Áo Đặc Mạn, lồi lõm man – Áo Đột Mạn
[3] Ch*m = jī·ba, bùn = níbā

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.