Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 298: Trở về Đông Vực




Phạm Thiên hiểu được Hồ Minh là có ý gì. Hắn thà để Hồ Lực thằng chột làm vua xứ mù chứ không muốn để đại ca mình phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Phạm Thiên liền nói:
- Minh ca, nếu như ta có thể đảm bảo với ngươi rằng ta có thể giúp Hồ Lực đại ca đột phá Võ Linh cảnh thậm chí là cao hơn thì sao?
Hồ Minh nghe Phạm Thiên nói vậy thì ngạc nhiên nhìn hắn. Phạm Thiên lại nói tiếp:
- Chỉ cần Minh ca chịu hiệu trung với ta thì ta không chỉ có thể giúp Hồ Lực đại ca đột phá Võ Linh mà ngay cả ngươi cũng sẽ được ta tận lực bồi dưỡng.
Hồ Minh trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Đột phá Võ Linh, nói nghe thì dễ, ngay cả ta lúc trước thiên phú không tệ cũng không dám nói mình chắc chắn có thể đột phá Võ Linh. Nếu như không phải gặp được kỳ ngộ thì lúc này ta cao nhất cũng chỉ có thể đột phá Võ Sư cảnh mà thôi.
Phạm Thiên nói:
- Nếu ta có thể làm được thì thế nào?
Hồ Minh liền đáp:
- Nếu như ngươi có thể cưỡng ép đem đại ca ta từ Võ Sư chi cảnh đột phá tới Võ Linh có nghĩa là ngươi là kẻ có thủ đoạn thông thiên, nếu vậy thì cho dù hiệu lực với ngươi cũng là chuyện bình thường.
Võ Linh tại Bắc Vực cũng đã có thể coi là cường giả nổi danh rồi. Giống như Thiên Lang mạo hiểm đoàn của Chu Hông cũng chỉ thuần một màu là Võ Linh sơ kỳ nhưng cũng có danh tiếng không nhỏ. Nếu Hồ Lực có thể đột phá tới Võ Linh thì Hồ Minh cũng liền yên tâm phát triển.
Phạm Thiên liền lấy điều kiện Hồ Lực đột phá Võ Linh để Hồ Minh thuần phục với mình. Hiện hắn tìm được đường tới Bắc Vực thì liền có ý định phát triển ở nơi này, Hồ Minh thiên phú không tệ lại đại nạn không chết gặp được kỳ ngộ nên Phạm Thiên muốn đặt niềm tin vào hắn một lần.
Nếu Hồ Minh thực sự mang khí vận của nhân vật chính thì Phạm Thiên liền có thêm một trợ lực đáng kể còn nếu không phải thì lúc đó hắn có thể từ từ đào thải đối phương mà tìm kiếm kẻ khác có triển vọng hơn.
……
Nửa tháng sau đó Phạm Thiên cùng Hồ Minh liền được mấy người Chu Hồng đưa tiễn tới phía đông của Hoàng Liên Sơn Mạch để chuẩn bị lên đường trở về Đông Vực theo như dự định từ trước của Hồ Minh.
Nếu muốn trở về Đông Vực thì họ chỉ có cách này mà thôi, còn việc mạo hiểm vượt Hoàng Liên Sơn Mạch thì quên đi, càng vào sâu thì yêu thú bên trong càng cường đại, thậm chí trong Hoàng Liên Sơn Mạch còn có cả Yêu Đế nên trừ khi muốn chết còn không thì không kẻ nào tỉnh táo lại lựa chọn vượt qua Hoàng Liên Sơn Mạch cả.
Phạm Thiên không có ý định sử dụng Truyền Tống Phù để trở về vì lúc này hắn còn chưa hoàn toàn tin tưởng Hồ Minh nên không muốn để lộ ra quá nhiều.
Nửa tháng này Phạm Thiên cũng đã để tiểu Xích giết không ít yêu thú, đạt đến tứ giai thì tốc độ thăng cấp của tiểu Xích cũng đã chậm lại rất nhiều nhưng sau nửa tháng nó vẫn đạt tới cấp 46 tức là đạt tới tứ giai trung kỳ đỉnh phong khiến toàn bộ chỉ số của bản thân và chỉ số cộng hưởng cho Phạm Thiên tăng thêm 180 đạt tới 1280 điểm.
Cuối cùng trước khi lên thương thuyền để rời Bắc Vực thì mấy người Chu Hồng liền tới để đưa tiễn hai người.
Chu Hồng nói:
- Hai tên tiểu tử các ngươi nếu có dịp nhớ phải quay lại Bắc Vực tham quan đó nhé, nhất là tiểu Thiên đấy.
Phượng Thanh Nhi cũng một mặt buồn bã nói:
- Đúng vậy, tiểu Thiên đi rồi thì chúng ta liền không còn được uống bia nữa, ta không biết có sống nổi nếu thiếu thứ đó không nữa.
Phượng Thanh Nhi uống bia cũng không nhiều nhưng ngược lại lại trở nên vô cùng yêu thích thứ này.
Không phải là nàng nghiện bia mà là do Triệu Quý sau khi uống bia thì sự hưng phấn và sức chịu đựng liền được gia tăng gấp mấy lần nên vô cùng chăm chỉ hiến lương cho thê tử.
Ba mươi như lang, bốn mươi như hổ. Mất đi bia trợ lực không biết Triệu Quý còn có thể thỏa mãn thê tử mình nữa không.
Phạm Thiên nghe Phượng Thanh Nhi nói vậy thì chỉ biết cười trừ mà không nói gì thầm cầu nguyện cho Triệu Quý có thể sống sót tới khi hắn quay lại.
Sau đó Phạm Thiên cùng Hồ Minh bước lên thương thuyền hướng Nội Hải mà đi.
Nội Hải nằm giữa tứ đại vực và bao vây xung quanh trung vực thì được nhân tộc bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Hải tộc tuyệt đối không có cơ hội bước vào Nội Hải nên bên trong thương thuyền đi lại không lo bị hải tộc phục kích.
Nhưng Nội Hải vẫn có hải quái nên thương hội thường phải cắt cử người bảo vệ thương thuyền. Phạm Thiên cùng Hồ Minh bước lên thương thuyền với tư cách bảo tiêu nên đương nhiên là rất rảnh rỗi. Trừ khi thương thuyền bị hải quái tấn công nếu không bọn họ không cần làm gì hết.
Phạm Thiên nghỉ ngơi trong khoang thuyền của mình. Tiểu Xích tính hỏa vốn không yêu thích nước nên trước khi lên thuyền hắn đã đem nó thu vào trong không gian chiến sủng rồi.
Thương thuyền này khởi hành từ Bắc Vực tới Đông Vực thì lựa chọn cập bến ở Dương Anh hải cảng vì nơi này là hải càng gần với Bắc Vực nhất.
Phạm Thiên biết được thì cũng vui vẻ vì hắn có thể trở về Dương Anh hải cảng một chuyến. Chuyến đi này cần ít nhất là nửa tháng vì quãng đường họ cần vượt qua dài không kém gì khoảng cách phải vượt Hoàng Liên Sơn Mạch. Nhất là khi di chuyển trên biển sẽ chậm hơn nhiều so với trên đất liền.
Thương thuyền một đường hữu kinh vô hiểm đi tới Đông Vực, bọn họ lựa chọn đi gần sát với đất liền nên hải quái xuất hiện cũng chỉ là vài con nhị giai, tam giai yêu thú, cao nhất chỉ có mấy con tứ giai trung kỳ Cự Kình Sa mà thôi.
Trên thương thuyền có không dưới mười tên Võ Linh cùng một Võ Vương cường giả hộ tống nên thậm chí Phạm Thiên còn không cần động thủ thì nguy cơ đã được giải quyết rồi.
Tiền thuê của bảo tiêu ngoại trừ số đã cam kết lúc đầu thì còn tính theo số lần xuất thủ của chúng nên những kẻ này đều tranh nhau ra tay tiêu diệt hải quái. Phạm Thiên không thiếu chút tiền đó và mục đích của hắn chỉ là đi ké tới Đông Vực nên chẳng hề ra tay lần nào.
Mấy tên bảo tiêu khác thấy vậy thì không những không khinh bỉ coi thường Phạm Thiên ngược lại còn âm thầm cảm tạ hắn vì thêm một lần xuất thủ là bọn họ sẽ có thêm tiền thưởng.
……
Mười ngày sau, thương thuyền cuối cùng cũng đã tới Dương Anh hải cảng. Phạm Thiên thấy mình đã trở về tới địa bàn của mình thì cảm thấy một cảm giác quen thuộc truyền về.
- Minh ca, ngươi có thể đi về gặp Hồ Lực đại ca sau đó hãy cùng hắn quay trở về nơi này. Khi ngươi quay lại thì có thể tới Linh Thực Lâu nói là tìm ta là được.
Phạm Thiên đem Hồ Minh đuổi đi sau đó liền đi tới Linh Thực Lâu tìm Triệu Mẫn và cùng nàng trở về Tiêu Dao Đảo.
Trở về tới nơi Phạm Thiên liền thấy một trận oanh oanh yến yến ở trước mặt. Nhìn mấy vị thê thiếp đã hơn một tháng không gặp lại thì Phạm Thiên liền cảm thấy trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp.
- Quả nhiên ở nhà vẫn là tốt nhất.

Cùng chúng nữ ở lại Tiêu Dao Đảo thì Phạm Thiên cũng tạm thời không vội rời đi. Bây giờ Ngưng Thần Đan chỉ còn thiếu một vị chủ dược là Diệp Thần Thảo mà thôi.
Còn mười ngày nữa là qua năm mới, Phạm Thiên tới thế giới này cũng đã được hơn một năm thì xem lại thành tựu của mình hắn vô cùng tự hào.
Sau một năm này Phạm Thiên đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, những ký ức về thế giới trước đây đã dần phai nhạt và bị chôn sâu xuống thật sâu. Cho dù có thể hắn cũng không có ý định quay trở về thế giới của tiền kiếp nữa.
Mười ngày nhanh chóng qua đi, một năm mới đã tới. Phạm Thiên ở lại Tiêu Dao Đảo trong suốt một tháng này. Hắn cũng đã đem toàn bộ thư tịch về luyện đan, luyện khí và trận pháp bên trong Bất Diệt Tháp cất vào trong bảo khố phòng của môn phái để cho chúng nữ có thể thoải mái lấy ra nghiên cứu.
Ngay cả những bộ công pháp bên trong Bất Diệt Tháp cũng được Phạm Thiên cất vào bảo khố phòng và chờ tới khi Ngưng Thần Đan luyện chế hoàn tất là chúng nữ có thể lập tức tu tập.
Công pháp và võ kỹ bên trong Bất Diệt Tháp từ cao đến thấp đều có rất nhiều, thậm chí là Thiên Cấp công pháp cũng có vài bộ. Trong đó cao cấp nhất là Thiên Cấp thượng phẩm Vô Cực Kiếm Quyết thậm chí còn cao cấp hơn cả Vô Tự Thiên Thư của Phạm Thiên lúc này nữa.
Có những công pháp này chúng nữ tuyệt đối có thể phát triển tới một độ cao hoàn toàn mới.
- ------☆☆☆☆-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.