- Đa tạ vị nữ hiệp và thiếu hiệp này đã trợ giúp, tiểu nhân tên là Thường Ngộ Xuân xin bái tạ 2 vị ân công.
Sau khi giết sạch đám quan binh kia thì Thường Ngộ Xuân liền mang theo Chu Chỉ Nhược và xác tiểu nam hài nhảy qua bên thuyền bọn họ rồi lập tức muốn quỳ xuống dập đầu.
- Thường đại ca, ta nghe đám cẩu thát tử kia nói ngươi là người của Minh Giáo phải không? - Ân Tố Tố hỏi.
- Đúng vậy, không biết cô nương là…
- Ta là Ân Tố Tố, cha ta là Ân Thiên Chính.
- Thì ra là con gái Bạch Mi Ưng Vương, tiểu nhân Thường Ngộ Xuân xin được bái kiến!
Thường Ngộ Xuân phò tá Chu Tử Vượng khởi nghĩa thì cũng chỉ mới nghe được rằng Ân Tố Tố cùng Trương Thúy Sơn mới trở về Trung Nguyên nhưng do chiến sự căng thẳng nên cũng chưa nghe ngóng được tin tức gì. Nhất là việc Trương Thúy Sơn tự sát chỉ mới xảy ra vài ngày trước nên tin tức vẫn chưa truyền tới nơi này.
Trong khi Ân Tố Tố đang hỏi chuyện Thường Ngộ Xuân thì Phạm Thiên liền đi tới gần Chu Chỉ Nhược đang ngồi ôm chân nức nở. Mặc dù còn nhỏ và ăn mặc quần áo cũ kỹ nhưng diện mạo Chu Chỉ Nhược rất xinh xắn ngũ quan đoan chính khi lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nhân bại hoại.
- Tiểu muội muội, muội tên là gì?
- Muội họ Chu, tên là Chỉ Nhược - Chu Chỉ Nhược ngoan ngoãn đáp lại.
Một tiểu cô nương xinh đẹp lại ngồi khóc lóc buồn rầu ở trước mặt khiến cho Phạm Thiên cũng không nhịn được mà nổi lòng yêu thương.
- Người sẽ không thể sống lại được muội đừng đau buồn nữa. Chỉ Nhược, muội có muốn đi cùng với ta không? Ta sẽ chăm sóc cho muội.
Chu Chỉ Nhược lau nước mắt ngẩng lên nhìn Phạm Thiên sau đó liền nhẹ gật đầu. Cha của Chu Chỉ Nhược đã chết ngay trước mắt khiến cho nàng cực kỳ sợ hãi. Bây giờ Phạm Thiên tỏ ra quan tâm khiến cho Chu Chỉ Nhược bớt lo sợ.
“Ký chủ cứu vớt Chu Chỉ Nhược thành công, tiến độ nhiệm vụ tăng lên: 2”
An ủi Chu Chỉ Nhược một lát thì Phạm Thiên liền nhìn về phía Thường Ngộ Xuân, người này dù tuổi chỉ mới 20 nhưng lại râu ria xồm xoàm trông như một đại hán vậy.
- Thường đại ca, ngươi định đi tới Hồ Điệp Cốc ư - Phạm Thiên nói - chúng ta cũng cần tới đó, ngươi có thể dẫn chúng ta đi cùng không.
Ân Tố Tố đã hơn 10 năm chưa trở lại Trung Nguyên nên không còn nhớ đường tới Hồ Điệp Cốc nữa rồi nên hắn đành phải nhờ tới Thường Ngộ Xuân.
Thường Ngộ Xuân đồng ý dẫn đường cho hắn đi dọc theo các con sông đi tới Hồ Điệp Cốc ở vùng thung lũng thuộc tỉnh An Huy.
- Hình như mình quên mất điều gì đó thì phải?
Ỷ Thiên Đồ Long Ký đối với Phạm Thiên có ấn tượng rất sâu nhưng thực chất hắn chỉ nhớ được một vài tình tiết chính mà thôi. Mục đích của Phạm Thiên lần này tới Hồ Điệp Cốc là để cứu Kỷ Hiểu Phù nhưng mà không hiểu sao trong đầu hắn cứ ngờ ngợ chuyện gì đó.
Ngồi nghĩ mất nửa ngày cuối cùng Phạm Thiên mới nhận ra là mình quên mất điều gì. Thực chất Trương Vô Kỵ phải tới Hồ Điệp Cốc chữa bệnh hơn 2 năm trời thì lúc đó Kỷ Hiểu Phù mới tìm tới đây để xin chữa bệnh.
Hiện giờ còn sớm 2 năm thì Phạm Thiên có đi tới Hồ Điệp Cốc cũng chẳng để làm gì. Y thuật của Hồ Thanh Ngưu cũng rất đáng học nhưng hắn có đan dược dùng tiện lợi hơn nhiều.
Thế là mặc dù đã gần tới Hồ Điệp Cốc rồi nhưng Phạm Thiên đành phải cáo biệt Thường Ngộ Xuân và rời khỏi. Bây giờ hắn đã biết vị trí cụ thể của Hồ Điệp Cốc rồi thì 2 năm nữa hắn sẽ quay lại sau.
Ân Tố Tố và Chu Chỉ Nhược lại cùng hắn lên đường đi ngược lên phía Hồ Bắc và trở lại tỉnh Thiểm Tây. Phạm Thiên muốn tới núi Côn Lôn để tìm kiếm Cửu Dương Chân Kinh.
Tại phó bản này nếu nói có gì hấp dẫn Phạm Thiên thì chính là môn nội công tuyệt học Cửu Dương Thần Công. Mặc dù nếu so về đẳng cấp Phạm Thiên cho rằng Cửu Dương Thần Công cũng không thể bằng được những công pháp ở Thiên Thế đại lục. Nhất là khi nó không có bí pháp vận dụng võ hồn thì đẳng cấp thậm chí có thể bị hạ thấp một bậc.
Nhưng Vô Tự Thiên Thư của Phạm Thiên không nhìn đẳng cấp chỉ xem thuộc tính của công pháp mà thôi. Cửu Dương Thần Công nếu như luyện thành nội lực liên miên bất tuyệt, nội công chí dương có khả năng khắc chế các loại nội lực âm hàn. Người luyện Cửu Dương Thần Công toàn thân nội lực hùng hậu có thể tự động dùng chân khí hộ thể bắn ngược đòn tấn công từ bên ngoài. Không chỉ có vậy luyện Cửu Dương Thần Công còn cải tạo thể chất khiến cho bách độc bất xâm.
Những đặc tính này sau khi được dung hợp vào Vô Tự Thiên Thư thậm chí sẽ còn được tăng phúc lên rất nhiều nhờ vào đẳng cấp ngày càng cao của nó.
Vì lý do này nên Phạm Thiên liền quyết tâm lấy được Cửu Dương Chân Kinh.
- Chỉ Nhược, muội có mệt không? - Phạm Thiên quay qua hỏi Chu Chỉ Nhược.
Mặc dù là con nhà nghèo cùng cha lênh đênh trên thuyền từ nhỏ nhưng dù sao Chu Chỉ Nhược cũng chỉ mới tám chín tuổi mà thôi. Nàng đã phải theo Phạm Thiên và Ân Tố Tố đi từ sông Hán Thủy tới gần Hồ Điệp Cốc sau đó lại đi ngược lên núi Côn Lôn thì với thể chất của một đứa bé khó mà chịu nổi.
- Muội không mệt!
Chu Chỉ Nhược tỏ ra hết sức ngoan ngoãn đáp.
Phạm Thiên có cho Chu Chỉ Nhược dùng một chút Kim Sang Dược vì nó có khả năng hồi phục thể lực nhưng biện pháp này cũng chỉ giải quyết được phần ngọn mà thôi.
- Chỉ Nhược, muội có muốn học võ không?
Nếu Chu Chỉ Nhược học luyện võ thì thể chất sẽ được nâng cao hơn và cũng sẽ có bản lĩnh tự bảo vệ mình.
Chu Chỉ Nhược lập tức chớp chớp mắt nhìn Phạm Thiên sau đó vội vàng gật đầu.
- Muội sẽ học võ cho thật giỏi sau đó sẽ giúp Thiên ca ca đánh người xấu.
Thấy Chu Chỉ Nhược hăng hái như vậy thì Phạm Thiên bắt đầu dạy cho nàng phương pháp luyện thể của Thiên Thế đại lục. Hiện tại hắn không có môn nội công tâm pháp nào thích hợp cho Chu Chỉ Nhược cả.
Công pháp của Thiên Thế đại lục thì quá bá đạo nếu không luyện thể thì không thể chịu đựng được nội kình vốn được tu luyện để kích thích võ hồn nên tính bạo phát rất lớn.
- Thân nữ nhi ai lại đi luyện ngoại công, Chỉ Nhược mau tới đây để a di dạy cho ngươi nội công.
Thấy Ân Tố Tố kéo Chu Chỉ Nhược lại gần mình thì Phạm Thiên mới nhớ ra nàng cũng là người học võ.
Ân Tố Tố
Đẳng cấp: 16
Đẳng cấp chỉ tương đương lục tinh Võ Sĩ nhưng Ân Tố Tố chuyên sử dụng ám khí độc nên tại thế giới này nếu không cẩn thận sẽ dễ bị trúng chiêu.
……
Từ Hồ Điệp Cốc tới núi Côn Lôn không phải là gần, thuê xe ngựa cũng phải mất tới vài ngày. Dọc theo con đường Phạm Thiên thấy khắp nơi đều là cảnh tượng nghèo khó, ruộng đồng bỏ hoang mọc đầy cỏ dại.
Thời đại này quả thật là quá loạn, nạn dân thổ phỉ đẫy rẫy. Trên đường đi bọn họ đã gặp không dưới 3 toán sơn tặc muốn giết người cướp của rồi.
Có điều đám sơn tặc đó cũng chỉ là người thường đói quá hóa liều nên chỉ biết cầm đao vung vẩy mà thôi. Bị Ân Tố Tố tặng cho vài cái độc châm là liền mất mạng.
Mấy ngày này Phạm Thiên cũng đã giết người tới mức quen tay rồi. Lúc trước hắn mặc dù đã tự mang theo giác ngộ phải ra tay giết người thì mới có thể sinh tồn được nhưng sống tại xã hội hiện đại hơn 25 năm thì tâm lý vẫn có chút khúc mắc.
Khi còn ở Thiên Thế đại lục thì Phạm Thiên vẫn có thể nói là sống trong nhung lụa và hòa bình chỉ cho tới khi tới thế giới này hắn mới bắt buộc phải thay đổi.
Vạn dặm đường tới dãy Côn Lôn, trên khuôn mặt của Phạm Thiên đã có thêm vẻ âm trầm.
- Ta vẫn luôn than vãn dị thế giới không có gì vui nhưng xem ra ở đó còn tốt hơn gấp vạn lần nơi này.
Thiên Thế đại lục võ phong thịnh hành nên quyền lực nằm trong tay kẻ mạnh nhưng không vì thế mà nó lại trở nên hỗn loạn. Có các quốc gia nắm giữ vũ lực tuyệt đối đứng đầu nên mọi chuyện trên đại lục cực kỳ quy củ. Chuyện giữa đường xuất hiện thổ phỉ sơn tặc không phải là không có nhưng phải hành sự kín đáo không được để lộ ra.
Nếu không không cần đến quốc gia ra tay những thế lực “bảo kê” vùng đó cũng sẽ không tha cho chúng. Sự ước thúc của cường giả còn mạnh hơn cả sự ước thúc của luật pháp.
- Công tử, tiểu thư, ở phía trước chính là Chu gia trang rồi - xa phu quay vào trong xe ngựa nói.
Phạm Thiên nhảy xuống khỏi xe ngựa và ném cho xa phu vài viên bạc vụn. Gặp phải đám thổ phỉ trên đường đi thì hắn cũng tiện tay vơ vét tài sản của chúng cũng được vài trăm lượng bạc. Tại thời đại này thì đây đã là số tiền không nhỏ rồi.
- Tố Tố, nàng và Chỉ Nhược đi tới thị trấn bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi - Phạm Thiên nói.
Mặc dù thấy hắn không gọi mình là mẹ nhưng Ân Tố Tố vẫn gật đầu và dắt tay Chỉ Nhược cùng xa phu rời đi.
Trên tay của Phạm Thiên lập tức xuất hiện cây Linh Nhi Côn và bắt đầu leo lên núi.
- ------☆☆☆☆-------