Gần Thêm Một Chút

Chương 18:




Phó Vân Hành vẫn luôn biết thỉnh thoảng Bác Mộ Trì sẽ nói những lời khiến người khác giật mình, không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng anh không lường được mình cũng có ngày trúng chiêu.
Dựa theo lẽ thường thì đáng lẽ anh nên hiểu ngay ý câu đó của Bác Mộ Trì mới phải.
Nhưng anh lại suy nghĩ nhiều.
Bác Mộ Trì nghe giọng điệu quát mắng của anh mới giật mình nhận ra câu cô vừa nói có nghĩa khác.
Cô im lặng nhìn trời lẩm bẩm: “Có phải anh nghĩ hơi nhiều rồi không?”
“...”
Phó Vân Hành không trả lời.
Bác Mộ Trì sờ mũi, hết sức cạn lời: “Em còn chưa từng thấy bạn cùng phòng của anh bao giờ, chẳng lẽ em lại nói anh đưa em...”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Câu kế tiếp còn chưa nói ra đã bị Phó Vân Hành ngắt lời.
“Em muốn đi thật à?”
Bác Mộ Trì im lặng một thoáng: “Hơi hơi.”
Cô không nói ra được nguyên nhân muốn đi, có thể là thực sự muốn hỏi thử bạn cùng phòng của Phó Vân Hành xem ngoại hình của mình thế nào, họ không muốn khen hay bình luận gì sao? Cũng có thể là... Cô đột nhiên thấy tò mò về bạn cùng phòng của Phó Vân Hành. Muốn biết thường ngày Phó Vân Hành chung đụng với bạn cùng phòng như thế nào, có phải cũng lạnh nhạt, xa cách giống như với họ không.
Sự tò mò này lặng lẽ xuất hiện.
Cô không biết vì sao mình lại thấy tò mò.
Bác Mộ Trì đoán, chắc là do dạo này làm quen lại với Phó Vân Hành một lần nữa.
Cô không biết rằng lòng hiếu kỳ là thứ hầu hết đều bắt nguồn từ sự hứng thú được nhen nhóm trong lòng.
Khi bạn tò mò về một ai đó, thậm chí muốn biết tình trạng người đó tiếp xúc với những người khác, muốn tìm hiểu sâu hơn một bậc thì thường là khởi đầu của đắm chìm.
Nói xong một lúc lâu, Bác Mộ Trì vẫn không thấy Phó Vân Hành trả lời.
Cô ngẫm nghĩ, nói bổ sung: “Nếu anh thấy không tiện thì thôi.”
“Có gì không tiện đâu.” Giọng Phó Vân Hành vẫn lạnh nhạt như cũ: “Sinh nhật của anh ấy là ngày cá tháng tư, em có được nghỉ không?”
“...”
Bác Mộ Trì nghĩ thử, không chắc chắn lắm: “Không chắc.”
Phó Vân Hành không nói gì: “Vậy bao giờ em chắc rồi thì báo anh.”
Mắt Bác Mộ Trì sáng lên, đáp ngay tắp lự: “Được.”
Cô đang định nói vậy em cúp đây thì bỗng nghĩ ra: “Vậy ảnh có chữ ký... Không cần nữa phải không?”
Phó Vân Hành ngẫm nghĩ một chút, tự nhiên đáp: “Nếu như hôm đó em không có thời gian thì sao?”
“Cũng phải.” Bác Mộ Trì suy nghĩ: “Vậy mai em thi đấu xong sẽ đưa cho anh, lỡ như em không đi được thì anh cũng có thể đưa ảnh có chữ ký cho anh ấy.”
Phó Vân Hành ừ một tiếng.
-
Cô cúp điện thoại, Tạ Vãn Thu đi sóng vai cùng cô quay qua hỏi: “Em định đi đâu vậy?”
Đoạn trước cô ấy không để ý, chỉ nghe thấy hai câu cuối.
Bác Mộ Trì: “Đi tham gia tiệc sinh nhật của bạn cùng phòng của bạn em.”
“Ồ?” Tạ Vãn Thu ngạc nhiên: “Bao giờ?”
“Ngày cá tháng tư.” Cô nhìn về phía Tạ Vãn Thu: “Lúc đó chắc là chúng ta sẽ được nghỉ chứ nhỉ?”
Nửa đầu năm họ thường thoải mái hơn một chút vì phần lớn các cuộc thi trượt tuyết đều tập trung vào mùa đông. Mùa xuân, hạ, thu rất hiếm, khoảng thời gian này họ được tự do, không tham gia thi đấu thì thậm chí không bắt buộc phải về trung tâm huấn luyện, tự huấn luyện ở ngoài cũng được.
Hơn nữa, cho dù có huấn luyện ở trung tâm huấn luyện thì cũng có quy định về thời gian được tự do ra ngoài không cần xin phép.
Tạ Vãn Thu gật đầu: “Chắc chắn rồi, tháng ba chúng ta chỉ có mỗi cuộc thi này thôi.”
Từ tháng tư đến tháng bảy, họ không có cuộc thi lớn nào. Hầu hết các vận động viên chỉ cần duy trì luyện tập thường ngày là được.
Tới tháng tám mới bắt đầu lục tục có các giải thế giới của liên đoàn trượt tuyết quốc tế.
Bác Mộ Trì tít mắt: “Tốt rồi.”
Tạ Vãn Thu nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, có phần muốn cười: “Nam hay nữ vậy?”
“Gì ạ?”
Tạ Vãn Thu nhìn cô từ trên xuống dưới: “Ý chị là bữa tiệc em định đi là của nam hay nữ, sao lại vui vậy?”
“Đâu có đâu ạ?” Bác Mộ Trì bất giác sờ mặt, hoàn toàn không ý thức được môi mình đang cong lên.
Tạ Vãn Thu: “Có.”
Bác Mộ Trì giật mình, cười một tiếng.
Tạ Vãn Thu nhìn cô, kéo tay cô hỏi: “Ừm? Vậy câu trả lời là gì?”
Bác Mộ Trì hiểu ra, thật thà đáp: “Nam ạ, trước đó em có kể với chị là em có vài người bạn cùng lớn lên bên nhau ấy, người này là một trong số họ.”
Trong đội trượt tuyết, quan hệ của Bác Mộ Trì và Tạ Vãn Thu khá tốt.
Tạ Vãn Thu vào đội sớm hơn cô hai năm, lúc Bác Mộ Trì mười ba tuổi ngơ ngác vào đội tham gia huấn luyện, Tạ Vãn Thu giống như một người chị cả, quan tâm cô bất kể chuyện lớn hay nhỏ.
Những người bạn khác thân của Bác Mộ Trì, cô ấy đều ít nhiều từng nghe cô nhắc, chỉ có điều chưa từng có cơ hội gặp mặt làm quen.
Nghe vậy, Tạ Vãn Thu hiểu ra: “Thì ra là thế, chính là bạn trúc mã kia phải không?”
Bác Mộ Trì: “Ừm.”
Nói đến đây, cô hỏi Tạ Vãn Thu: “Không phải hồi trước chị nói muốn gặp anh ấy sao? Hiện tại anh ấy đang ở đây xem em thi đấu cùng với cha mẹ em.”
Trước kia Bác Mộ Trì từng nói với Tạ Vãn Thu về Phó Vân Hành, có điều toàn nói chuyện hồi nhỏ.
Hồi nhỏ, Phó Vân Hành rất tốt với cô, quan tâm cô rất nhiều, chiều cô như chiều em gái ruột.
Mỗi lần cô kể, Tạ Vãn Thu đều cảm thán đầy hâm mộ, cô ấy cũng muốn có một người anh trai hoặc là một ông anh trúc mã, như vậy quá trình trưởng thành sẽ không quá cô đơn.
Cô ấy còn từng nhiều lần đùa với Bác Mộ Trì, nói nếu có cơ hội nhất định phải gặp thử trúc mã của cô. Bởi vì Phó Vân Hành hồi nhỏ trong ký ức của Bác Mộ Trì là một cậu bé có ngoại hình rất ưa nhìn.
Tạ Vãn Thu ngẩn người, nhìn cô đầy hoài nghi: “Em nghiêm túc hả?”
“Vâng.” Bác Mộ Trì không hiểu: “Chị nói đùa thôi sao?”
Tạ Vãn Thu dở khóc dở cười: “Đó là chuyện từ hồi em mười mấy tuổi rồi, giờ ấy à...” Cô ấy suy nghĩ một lát: “Đột nhiên đi gặp người ta như vậy không ổn đâu, để lần sau gặp, em hẵng giới thiệu làm quen sau nha.”
Bác Mộ Trì nghĩ lại thấy cũng được.
“Được.”
Hai người thong thả đi dạo xung quanh rồi mới về lại ký túc xá.
Trở về ký túc xá, Bác Mộ Trì nhớ lời dặn dò của bác sĩ Tiểu Phó, uống hai cốc nước ấm thật to. Có điều cô nghĩ, cho dù mình không uống nhiều như vậy thì về lại Bắc Thành là bệnh cảm của cô cũng sẽ tự khỏi.
-
Hôm sau thi đồng đội, màn thể hiện của đội Bác Mộ Trì nhìn chung bình thường, không quá tốt không đến nỗi tệ.
Đồng đội nam được hạng bốn, đồng đội nữ được hạng ba.
So với những năm trước thì thứ hạng năm nay có tiến bộ.
“Mộ Trì.” Sầm Thanh Quân gọi Bác Mộ Trì đang đi chỗ khác quay lại: “Em lại đây một chút.”
Bác Mộ Trì cất bước đi lại đó.
Sầm Thanh Quân nhìn cô một cái, cười nói: “Sao đấy? Buồn vì không được hạng nhất à?”
Bác Mộ Trì: “Không phải ạ.”
Cô ngước mắt nhìn Sầm Thanh Quân, thở dài: “Chúng ta chỉ thua hạng hai một điểm.”
Nếu cô làm tốt hơn một chút thì chưa biết chừng đã giành được hạng hai rồi.
Sầm Thanh Quân an ủi cô: “Các em đã làm tốt lắm rồi, trước đây chúng ta còn không vào được top 5.”
Bác Mộ Trì không nói gì.
Sầm Thanh Quân nói chuyện thi đấu với cô xong thì nói sang chuyện khác: “Cha mẹ em về rồi à?”
“Về rồi ạ.”
Nhóm Trì Lục xem xong trận đồng đội nữ buổi sáng đã về trước. Phó Vân Hành phải trực ca tối, không đi thì không kịp.
Hơn nữa họ vốn chỉ đến để xem Bác Mộ Trì thi đấu, xem cô thi đấu xong rồi thì có ở lại xem những người khác thi đấu hay không cũng không quá quan trọng.
Sầm Thanh Quân gật đầu: “Hai ngày nay em thấy thế nào?”
“Tạm được.” Bác Mộ Trì cười tít: “Có điều đội mình vẫn cần phải cố gắng hơn.”
Sầm Thanh Quân dở khóc dở cười, vỗ đầu cô: “Đây là nhiệm vụ của huấn luyện viên, em chớ tranh việc với bọn cô.”
“Dạ.” Bác Mộ Trì ngoan ngoãn đáp.
“Hai hôm nữa chúng ta sẽ về.” Sầm Thanh Quân hỏi cô: “Em đã lên kế hoạch gì cho việc huấn luyện sắp tới chưa?”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Rồi ạ.”
Trong lòng cô đã có kế hoạch rồi.
“Vậy thì tốt.” Sầm Thanh Quân cũng không hỏi cô ngay: “Vậy chúng ta về rồi trao đổi thêm nhé? Bên phía cô cũng có lên một kế hoạch cho em.”
“Dạ.”
Hai người vừa đi vừa nói, Bác Mộ Trì tiện thể hỏi thử Sầm Thanh Quân chuyện đầu tháng tư mình muốn đi dự tiệc sinh nhật.
Sầm Thanh Quân quản lý cô rất nghiêm nhưng không hạn chế chuyện cô kết bạn.
“Muốn đi thì cứ đi thôi, em có quyền tự do kết bạn nhưng nhớ là không được ăn lung tung đồ ở ngoài.”
Bác Mộ Trì ghi nhớ trong lòng.
-
Nói chuyện với Sầm Thanh Quân xong, Bác Mộ Trì trở lại ký túc xá, nhìn thấy tin nhắn nhóm Trì Lục gửi báo đã về tới nhà.
Bác Mộ Trì: “Dạ.”
Trì Lục: “Vẫn câu nói cũ, có chuyện gì thì gọi cho cả nhà, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Bác Mộ Trì nhắn lại meme ngoan ngoãn tuân lệnh.
Cô kéo xem tin nhắn trong nhóm, phát hiện từ đầu tới cuối, Phó Vân Hành không hề tham gia nói chuyện.
Bác Mộ Trì nhìn giờ hiển thị ở góc trên bên phải, ngẩn người một lát, nhấp vào ảnh đại diện của Phó Vân Hành, gửi cho anh một tin nhắn WeChat.
Cô đoán chắc là Phó Vân Hành chưa về nhà. Anh xuống máy bay xong chắc sẽ chào nhóm Trì Lục, về lại phòng thuê của mình.
Bác Mộ Trì: “Anh tới nơi chưa?”
Lúc nhận được tin nhắn của Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành vừa mới xuống xe, còn đang ở cửa tiểu khu, chưa quẹt thẻ đi vào.
Sân bay ở gần nhà họ hơn một chút.
Anh nhấp vào tin nhắn của cô, nhắn lại: “Vừa về tới.”
Bác Mộ Trì: “Dạ!”
Phó Vân Hành: “Thi xong rồi à?”
Bác Mộ Trì: “Ừm. Đội em làm không tốt lắm, chỉ được hạng ba.”
Phó Vân Hành: “Vậy là tốt lắm rồi.”
Bác Mộ Trì: “Vẫn hơi kém một chút.”
Cô không nói nhiều với Phó Vân Hành về chuyện này, uể oải nằm sấp xuống bàn nghĩ ngợi, cầm điện thoại di động lên gửi voice mes cho anh: “Phải rồi, em vừa hỏi huấn luyện viên rồi, hôm cá tháng tư em không bận gì, có thể tham gia tiệc sinh nhật của bạn cùng phòng của anh.”
Có qua có lại, Phó Vân Hành nhắn voice mes lại cho Bác Mộ Trì: “Tốt.”
Bác Mộ Trì nhìn voice mes dài một giây trong điện thoại di động, chỉ cần động não một chút thôi là biết ngay Phó Vân Hành nói gì.
Cô ngẫm nghĩ, cũng rất cô đọng súc tích nhắn lại một chữ: “Ừm.”
“...”
Cách màn hình, Phó Vân Hành dường như có thể cảm nhận được tin nhắn âm thanh dài một giây này của cô là để đối lại tin nhắn phía trên của anh. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hiểu được ý ấy, Phó Vân Hành cười một tiếng bất đắc dĩ.
Bỗng dưng, một giọng nữ vang lên: “Xin chào.”
Phó Vân Hành liếc nhìn đối phương.
Thấy mặt Phó Vân Hành, cô gái hơi ngượng ngùng, đỏ mặt nói nhỏ với anh: “Em muốn vào trong, anh nhường đường một chút được không?”
Phó Vân Hành gật đầu: “Xin lỗi.”
Cô gái lắc đầu, mấp máy môi nói: “Không sao.”
Phó Vân Hành nghiêng người nhường đường.
Một lát say, anh mới cất điện thoại đi, quét thẻ đi vào.
Anh không ngờ lúc anh đẩy hành lý về phía tòa nhà mình ở, cô gái vừa nói chuyện với anh vẫn còn đang đứng ở đầu đường của tiểu khu.
“Anh đẹp trai.”
Đặng Thải Vy cố lấy dũng khí gọi anh một lần nữa.
Phó Vân Hành cụp mắt nhìn thử, vẻ mặt lạnh lùng: “Có việc gì vậy?”
“...”Thái độ lạnh nhạt của anh hoàn toàn không làm đối phương sợ bỏ chạy, Đặng Thải Vi hít thở sâu, lấy dũng khí nói: “Anh mới chuyển đến đây à? Trước đây em chưa thấy anh bao giờ.”
Phó Vân Hành không trả lời.
Đặng Thải Vi nuốt nước bọt, nhìn gương mặt điển trai đến độ khiến người khác thấy xao xuyến của anh, hỏi thử: “Anh có tiện trao đổi phương thức liên lạc không? Em cũng ở đây.”
Phó Vân Hành không chần chờ chút nào, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, không tiện.”
Nói xong, Phó Vân Hành không để ý thái độ của đối phương, cất bước bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh đi xa, Đặng Thải Vi cắ n môi dưới, lấy điện thoại ra chia sẻ ngay chuyện này với bạn tốt.
Bạn tốt: “Đẹp cỡ nào?”
Đặng Thải Vi: “Rất đẹp, đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh nữa, có nói là nhan sắc thần tiên cũng không quá lời, hơn nữa vóc dáng còn rất đẹp, ăn mặc cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, lạnh nhạt, cực kỳ kiềm chế.”
Bạn tốt: “Mới từ chối một lần có gì phải sợ, cậu xông lên đi cho tớ!”
Bạn tốt: “Nếu như anh ta đúng như cậu miêu tả thì người ta có quyền kiêu mà. Chưa biết chừng người ta đã từng được vô số người khác phái xin phương thức liên hệ rồi, gặp kiểu người này thì cậu phải bám riết vào, cậu ở cùng một tiểu khu với anh ta, có rất nhiều cơ hội tình cờ gặp gỡ!”
Đặng Thải Vi ngẫm nghĩ, cảm thấy bạn tốt nói cực kỳ có lý.
Nghĩ đến đây, cô ấy cất bước đuổi vội theo hướng Phó Vân Hành đi, cô ấy có thể giả vờ là tình cờ gặp gỡ.
-
Sau khi cuộc thi kết thúc, nhóm Bác Mộ Trì cũng trở về Bắc Thành.
Nghỉ ngơi mấy hôm, cô bị kéo đi tham gia cuộc họp do huấn luyện viên tổ chưc. Tháng hai năm sau là tới Thế vận hội Mùa đông bốn năm một lần, tất cả mọi người không được phép lơ là, ai nấy đều phải lên tinh thần cao nhất có thể để chuẩn bị cho nó.
Bác Mộ Trì là vận động viên trượt tuyết mới nổi được mọi người coi trọng nhất, mọi người trông chờ rất nhiều ở cô, đương nhiên cô cũng trở thành đối tượng được “chú ý” số một của các huấn luyện viên.
Sau khi họp xong, lên xong kế hoạch huấn luyện sơ bộ, Bác Mộ Trì nằm sấp xuống bàn nhìn bảng kế hoạch, thở dài.
Sầm Thanh Quân nghe vậy, dở khóc dở cười: “Còn thở dài à?”
Bác Mộ Trì bĩu môi: “Cường độ huấn luyện cao quá.”
“Ừm?” Sầm Thanh Quân nhíu mày: “Em không muốn giành huy chương vàng à?”
“...”
Bác Mộ Trì không nói gì: “Muốn ạ.”
Cô rất thành thật, tham vọng viết rõ trên mặt.
Sầm Thanh Quân cười: “Muốn là tốt rồi, khoảng thời gian sắp tới, cô có thể cho em nghỉ để em ra ngoài chơi một chút nhưng bắt đầu từ tháng sáu...” Cô ấy nhìn Bác Mộ Trì: “Chúng ta phải ra nước ngoài huấn luyện kín, chuẩn bị cho giải trượt tuyết quốc tế.”
Bác Mộ Trì không có ý kiến gì.
Mắt cô sáng lên: “Vậy tháng tư, tháng năm em được nghỉ ngơi thật rồi.”
Thấy cô phấn khởi ra mặt, Sầm Thanh Quân bổ sung: “Huấn luyện cơ bản thường ngày không được nghỉ, cô chỉ cho em được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút mà thôi.”
Nghỉ ngơi tốt, vận động viên mới có thể có trạng thái tốt để tranh tài.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, nói đầy miễn cưỡng: “Dạ.”
Sầm Thanh Quân liếc cô: “Đừng có được hời rồi còn giả vờ thua thiệt.”
Bác Mộ Trì cong môi nhìn cô ấy, ngoan ngoãn nói: “Vâng, thưa chị Thanh.”
Sầm Thanh Quân: “...”
-
Tuy nói cho Bác Mộ Trì thêm thời gian nghỉ ngơi nhưng cô vẫn phải ở lại trung tâm huấn luyện rất nhiều ngày.
Đến cuối tháng ba, Bác Mộ Trì mới rời khỏi đội huấn luyện.
Cô về nhà ở một đêm, Trần Tinh Lạc liên tục gọi điện bảo cô qua chung cư cô ấy ở.
Phim mới của Trần Tinh Lạc sắp bấm máy nhưng rất nhiều kiến thức chuyên môn trong kịch bản vẫn cần phải sửa chữa. Vừa hay Bác Mộ Trì có thời gian rảnh, cô ấy bèn gọi cô qua ở cùng để tiện trao đổi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trì Lục và Bác Duyên không mấy để ý, cô đã trưởng thành rồi, chỉ cần cô an toàn thì cô ở ngoài hay ở nhà với họ đều như nhau.
Trần Tinh Lạc ra ở riêng từ khi đi làm.
Bác Mộ Trì đến chung cư của cô ấy xong mới nhớ ra hình như cô cũng có một căn hộ ở đây.
“Chị Tinh Tinh.” Bác Mộ Trì hỏi: “Có phải em cũng có một căn hộ ở đây không?”
Nhưng cô quên là tầng nào tòa nào rồi.
Trần Tinh Lạc liếc cô: “Ở ngay trên tầng trên của chị, em quên à?”
Bác Mộ Trì: “.”
Trần Tinh Lạc dở khóc dở cười, hất cằm nói: “Có điều em với Phó Vân Hành còn ở gần hơn.”
Bác Mộ Trì sửng sốt một chút, trong đầu lóe lên một suy nghĩ bất ngờ: “Bác Phó bố trí căn của anh ấy ở ngay sát vách căn của em à?”
Các nhà họ thân thiết với nhau, con cái trưởng thành đều muốn có không gian tự do cho nên từ khi họ mười tám tuổi đã mua nhà riêng cho họ. Để họ có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhà hầu như đều mua chung một tầng hay một tòa.
Nhưng vì chỗ này cách xa bệnh viện Phó Vân Hành thực tập cộng thêm nhiều nguyên nhân khác nên anh chưa từng tới đây ở.
Bác Mộ Trì đoán nếu anh thực tập xong không ở lại bệnh viện hiện tại mà tới bệnh viện Thủ Kinh ở gần đây thì chắc anh sẽ chuyển qua đây ở.
Trần Tinh Lạc gật đầu: “Chị gặp anh ấy hai lần.”
“Ồ?” Bác Mộ Trì kinh ngạc: “Anh ấy tới làm gì?”
“Chắc là bố trí đồ đạc gì đó.” Trần Tinh Lạc cũng không hỏi kỹ, dù sao cô ấy biết là căn hộ đó của Phó Vân Hành đã lắp đặt xong các phần cơ bản từ năm ngoái, hiện tại lục tục tới bố trí đồ dùng trong nhà.
Phòng mới nặng mùi, hầu hết những ai không vội cần chỗ ở đều sẽ để phòng thông gió chừng một năm.
Bác Mộ Trì “ồ” một tiếng, cô hiểu.
Cô không để tâm chuyện này lắm, uể oải ngả người vào sô pha: “Chị Tinh Tinh.”
“Ừm?” Trần Tinh Lạc nhìn cô.
Bác Mộ Trì ngoan ngoãn chớp mắt với cô: “Em đói.”
Trần Tinh Lạc: “...”
“Em muốn ăn đồ chị làm hay đồ nhà hàng làm?”
“Nhà hàng làm.” Bác Mộ Trì thành thật trả lời, bởi vì trình độ nấu nướng của Trần Tinh Lạc rất thường.
Bác Mộ Trì trầm ngâm một lát, tràn đầy phấn khởi nói: “Chúng ta cùng nhau làm nhé, chị thấy sao?”
“...” Nói thật, Trần Tinh Lạc cảm thấy đề nghị này chẳng ra sao nhưng thấy Bác Mộ Trì nóng lòng muốn so tài như vậy, cô ấy vẫn đồng ý.
“Nếu vậy thì hay là gọi cả bọn Tiểu Quai tới đi, coi như mở tiệc tẩy trần cho em luôn?”
Mắt Bác Mộ Trì sáng lên: “Được ạ.”
Cô lập tức nhắn tin cho bọn Trình Vãn Chanh, Trình Vãn Chanh nhắn lại sẽ tới ngay.
“Khương Ký Bạch và Hạ Lễ nói có việc bận, một người hẹn chơi bóng với bạn, một người phải đi sinh nhật bạn học.”
Hạ Lễ là con trai của cô của Bác Mộ Trì, cùng tầm tuổi với Trì Ứng nhưng thành tích học tập tốt hơn Trì Ứng nên có thời gian tự do. Khương Ký Bạch là con của bạn cha mẹ Bác Mộ Trì, tuổi tác sàn sàn như họ nên thường xuyên tụ tập chơi với nhau.
Bảy người họ có một nhóm chung, sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Bác Mộ Trì nói lại câu trả lời của từng người cho Trần Tinh Lạc biết.
Trần Tinh Lạc nhíu mày: “Thế Phó Vân Hành thì sao?”
Bác Mộ Trì: “Anh ấy không để ý tới em.”
“Em gọi cho anh ấy xem.” Trần Tinh Lạc nói một mình: “Tài bếp núc của Phó Vân Hành giỏi, để anh ấy tới làm bếp trưởng.”
“...”
Vốn Bác Mộ Trì cũng không muốn ăn đồ Phó Vân Hành nấu lắm nhưng Trần Tinh Lạc nói vậy, cô bắt đầu thấy thèm hương vị tay nghề của Phó Vân Hành.
Cô không mấy do dự bấm gọi cho anh.
“Alo.” Phó Vân Hành còn chưa cởi áo bờ lu ra tan làm thì đã nhận được điện thoại của cô.
Bác Mộ Trì sờ mũi một cái, chột dạ hỏi: “Anh tan làm chưa?”
Phó Vân Hành cởi áo bờ lu ra, lạnh nhạt nói: “Sắp, sao?”
“Thì em về nhà...” Bác Mộ Trì nói không mấy tự tin: “Chị Tinh Tinh nói mở tiệc tẩy trần cho em, rủ mọi người tới nhà chị ấy họp mặt cùng ăn với nhau một bữa.”
Phó Vân Hành nghe cô nói vậy, nhạy cảm phát hiện ra vấn đề. Anh thoáng dừng lời, hờ hững hỏi: “Có chắc là chỉ bảo anh qua ăn thôi không?”
Bác Mộ Trì im lặng ba giây, ăn ngay nói thật: “Nấu cơm trước rồi sau đó ăn cơm.”
Phó Vân Hành: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.