Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất

Chương 23:




Thiên Thiên tức điên.
Sau khi Lâm Hi ngồi xuống, câu nói đầu tiên chính là: “Ai, cũng chỉ có một mình bồ mới được tiền lì xì, mình với Bàn Điểu đều tay không mà về, thật không công bằng mà.”
Thiên Thiên lạnh nhạt nói: “Hừ, ai thèm.”
Lâm Hi không hiểu cho nên hỏi: “Cái bao lì xì đó rất dày, bên trong có bao nhiêu?” ( dĩ nhiên dày rồi, 4 cái bao và 2 tờ tiền mà, không biết anh ấy chuẩn bị hồi nào nữa )
Thiên Thiên sôi gan: “Hai tệ.”
Lâm Hi dừng một chút, nói đúng trọng tâm: “Với tiêu chuẩn ca hát của bồ, hai tệ là đã rất nể tình.”
“…” Thiên Thiên hổn hển nối: “Có ai như bồ “bỏ đá xuống giếng” sao?”
Lâm Hi đưa hai tay lên ra vẻ đầu hàng, kinh nghiệm nói với cô, lúc Thiên Thiên đang giận, tốt nhất là đừng nên chọc vào.
Vì giọng hát của Thẩm Hạo động lòng người nên lại bị mọi người yêu cầu hát thêm một bài, mức độ hâm mộ và chú ý còn vượt cả cô dâu chú rể.
Bởi vì bị tức tới choáng váng, Thiên Thiên nốc hết một ly bia, mà lúc người dẫn chương trình đề nghị một vị khách lên sân khấu song ca với Thẩm Hạo, cô lập tức đứng lên, không đợi người dẫn chương trình mời, chính mình hùng dũng bước lên sân khấu. (haizzz, thấy tác dụng của bia chưa, trẻ nhỏ không nên uống a.)
Nhìn cô kiên quyết vậy, Lâm Hi nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Hi lẩm bẩm nói: “Xem ra lần nay Thiên Thiên thực sự bị chọc giận.”
Bàn Điểu tiếp lời cô nói : “Có kịch hay xem đây.”
Thiên Thiên khí thế rào rạt, giống như muốn cùng ai đó liều mạng.
Thẩm Hạo cười tít mắt nói: “Cô muốn hát bài gì?”
Thiên Thiên mặt mày kiêu căng, hất cằm nói: “Tôi muốn hát bài gì anh cũng hát được chứ?”
“Đương nhiên.” Thẩm Hạo nói.
Thiên Thiên đảo đảo tròng mắt, lần nữa xác nhận, “Thật có thể sao?”
Thẩm Hạo tuy thấy có điểm không đúng nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, hơn nữa anh rất có tự tin, nên gật đầu nói : “Ừ, không sai, chỉ cần cô nói tên.”
Thiên Thiên cười giảo hoạt nói: ” ‘tháp Kim Lăng’, anh biết hát chứ?”
Thẩm Hạo ngơ ngác một chút, “Đây là bài gì?” anh buồn bực nửa buổi, mở miệng hỏi.
“Ca kịch Thượng Hải.” Thiên Thiên tự hào nói
“Cái này cũng tính là hát?”
Thiên Thiên liếc mắt nhìn anh, “Thế nào? Anh kì thị văn hóa truyền thống?”
“…”
“Không biết hát thì nhận đi, tôi sẽ không cười nhạo đâu.” Nếu là bình thường, khẩu khí của Thiên Thiên sẽ không quá đáng vậy, hôm nay bị kích thích, hơn nữa có tác dụng của bia, cô bạo phát triệt để.
“Tôi quả thật không biết hát.” Thẩm Hạo thành thật nói, “Cô biết?” anh không tin, nhưng anh biết đây là nghệ thuật truyền thống, là di sản phi vật thể, nhưng hiện giờ thanh niên biết hát không nhiều.
Thiên Thiên mỉm cười ngọt ngào, may mà cô có một bố già đa tài bác học, từ nhỏ nằm trên đùi ba nghe các loại khúc nghệ, ảnh hưởng hứng thú của cô, khác với lớp trẻ hiện nay, ca hát là món cô dở tệ, nhưng ca kịch Thượng Hải cô tuyệt đối rành, cô cầm micro liền hát.
“…Kim Lăng bảo tháp một tầng lại một tầng, Kim Lăng tháp, thap Kim Lăng,..” ( chỗ này xin lỗi các bạn mình vô phương edit.)
Đây là tác phẩm tiêu biểu của một bậc tiền bối nổi tiếng, chịu ảnh hưởng của ba, cô nghe qua không dưới trăm lần, cũng hứng thú dành thời gian luyện tập, hôm nay hát tới thuận buồm xuôi gió.
Cô dùng tiếng Thượng Hải để hát, bộ mặt biểu tình phong phú, động tác giống như đúc, dù cho không nghe hiểu cũng thấy hay, mọi người vỗ tay rầm rầm.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Hạo có biến đổi, từ không xác định tới kinh ngạc, sau đó là thưởng thức, khóe miệng cười cười, trên mặt có một loại thần thái quái lạ. ( gục rồi *tung hoa*)
Thiên Thiên hát một hơi tới hết bài, giọng điệu rõ ràng, lấy nhịp đúng chỗ, không hề đứt quãng, quả thực có thể đạt tới trình độ chuyên môn, người dẫn chương trình là người giỏi ứng biến, thấy cô gái này vốn không giỏi ca hát lại biểu hiện tốt vậy, dụi mắt mà nhìn, cũng khen không dứt lời.
Thiên Thiên hát xong, không khí rất high, cả sảnh đường tiếng vỗ tay thật lâu chưa dứt, vốn là hát đôi tình ca, bây giờ lại trở thành sân khấu của một mình cô, cô tao nhã khom người cúi chào, để micro xuống, nhìn cũng không nhìn Thẩm Hạo một cái, ngạo nghễ đi xuống. (wow… )
Sau một lúc lâu, Lâm Hi tựa hồ mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, cô đẩy đẩy Thiên Thiên, “Này, quen biết bồ lâu vậy, sao mình trước giờ không biết bồ có tài lẻ này?”
Thiên Thiên cười đến sáng lạn, “Chuyện bồ không biết còn nhiều.”
Bàn Điểu nịnh nọt nói, “Thiên Thiên, bạn thật là giỏi.”
Thiên Thiên thỏa mãn vỗ vỗ đầu Bàn Điểu, “Bổn nữ vương tiếp nhận sùng bái của ngươi.”
“Ọe” Lâm Hi làm động tác nôn mửa.
Tâm tình vui sướng, khẩu vị Thiên Thiên cũng tốt lên, không thèm để ý những ánh mắt của nhiều anh chàng, cô cướp trên đũa của Lâm Hi miếng lưỡi vịt mà cô khoái nhất.
Lúc tiệc cưới gần kết thúc, Thiên Thiên cùng Lâm Hi ăn no nên quyết định về trước.
Hai cô cùng Bàn Điểu, Bất Lực chuyện trò rôm rả, cho QQ, MSN và số điện thoại liên lac, để sau này còn chuyện phiếm với nhau.
Thiên Thiên cùng Lâm Hi đi chào tạm biệt Văn Văn, Văn Văn lén lút kéo cô đến một bên, “Vừa rồi có mấy anh chàng chất lượng tốt kêu mình cho số điện thoại của bồ để liên lạc.”
Thiên Thiên nói dối không ngượng, “Vậy à, mị lực của mình luôn luôn không kể xiết.”
Văn Văn cố nhịn ý muốn thụi Thiên Thiên một cái, “Mình nói là phải hỏi ý kiến của bồ, có thể chứ?”
Vừa nói đến việc chính, Thiên Thiên liền héo queo, “Vẫn là…thôi đi.”
Văn Văn có vẻ tiếc, “Tính bồ thiệt là.”
“Hắc hắc.” Thiên Thiên chỉ cười ngây ngô.
Lúc này người dẫn chương trình hôn lễ đi tới, lưỡi dẻo như kẹo kéo vậy mà lúc này anh chàng có chút khẩn trương, ngại ngùng cười với Thiên Thiên, “Có thể cho anh số điện thoại của em chứ?”
Văn Văn thật có dũng cảm, “Anh Vương, anh cũng để ý Thiên Thiên của em sao?”
Anh chàng mặt càng đỏ hơn, “Phải, à, không phải.”
Anh chàng nói năng lộn xộn, Văn Văn lại không buông tha dễ dàng như vậy, “Rốt cuộc là phải hay không phải?”
Anh nói: “Anh muốn mời cô Thiên Thiên làm một chương trình trên sóng radio của anh.”
“Vậy sao,” Văn Văn không tin, “Em trước giờ chưa nghe qua chương trình của anh mời người khác hợp tác.”
“…” rơi vào đường cùng, hết nói.
Văn Văn cười như không cười, “Em nói thật là, anh làm việc ở Bắc Kinh, anh muốn theo đuổi Thiên Thiên không phải là việc dễ dàng a.”
Anh ta thành khẩn nói: “Anh sẽ cố hết sức.”
“Lấy ví dụ, Thiên Thiên tăng ca buổi tối đột nhiên đói bụng, anh định làm sao?” Văn Văn nhìn sang Thiên Thiên, “Thiên Thiên, bồ thích ăn nhất là gì?”
“Đương nhiên là canh hầm tình yêu.” Lâm Hi không biết lúc nào đã qua bên này chen miệng nói.
Thiên Thiên mở miệng cũng không tốt, nín thanh cũng không hay, rõ ràng mình mới là đương sự, mấy người này làm như cô là không khí.
“Anh sẽ làm canh trứng và cà chua, đến lúc đó cho vào cà mên giữ ấm bay qua đây.” Vương lão huynh bị bức nóng nảy, thiếu chút muốn thề độc với ba người.
Văn Văn cười thành tiếng, “Anh cũng thật biết đùa.”
Anh chàng vò đầu bức tai, vẻ mặt lúng túng.
Thiên Thiên khoác tay Lâm Hi, ra hiệu chuồn đi.
Một âm thanh không nhanh không chậm bay tới, “Nhớ mua cà mên to nhất, nếu cô ấy ăn không no còn đòi nữa, vậy cậu thảm rồi.”
Người nói chính là Thẩm Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.