Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 82:




Edit: Yan
——
Tiểu Nhậm cũng là bị ma xui quỷ khiến, gã mua thuốc bỏ vào rượu của Chu Quân. Vốn định để người hôn mê rồi mang về không ngờ lúc ý quá lo lắng, tay run lên, đáng lẽ là một phần ba lượng biến thành một bao. Đúng lúc Chu Quân khiêu vũ với người khác xong hưng phấn từ sân nhảy trở về.
Mắt thấy Chu Quân uống hết cả một ly cũng không thể ngăn cản. Thuốc này là lần đầu tiên hắn dùng không biết tác dụng lớn bao nhiêu. Mặc dù hoảng hốt nhưng hối hận đã muộn. Chu Quân uống xong lập tức phát hiện không đúng, không may đụng phải người một vị khách. Bọn ông chủ Hứa thấy chuyện không ổn đều lên giúp Chu Quân, rất nhanh hai người đánh nhau thành nhiều người hỗn chiến, Tiểu Nhậm cũng đành vơ lấy chai rượu lên hỗ trợ.
Cho đến khi Chu Quân bị một vị tiểu thư rất có khí chất mang đi tiểu Nhậm mới chột dạ bước lên, nghe thấy muốn đi bệnh viện thì càng không dám đi theo. Trợ lý bên cạnh vị tiểu thư kia gọi một người đàn ông cao lớn đến hỗ trợ, Tiểu Nhậm thấy tình thế không ổn đành phải để người ta mang Chu Quân đi. Sau đó tiểu Nhậm cũng không muốn quan tâm nữa, vị tiểu thư kia biết tên Chu Quân hai người cũng thật sự quen biết hẳn sẽ không có chuyện gì.
Nhỡ đâu vị tiểu thư kia là kẻ thù của Chu Quân thì cũng là Chu Quân tự mình tạo nghiệt. Tất cả đều là chuyện đã định, gã chẳng qua chỉ là góp thêm chút lửa thôi. Nhà tiểu Nhậm là một căn phòng đơn trong một sân lớn. Bên trái là cặp vợ chồng làm bánh bao, bên phải là bà lão nuôi một đứa cháu. Gã kiếm được nhiều tiền nhưng cũng tiêu nhanh nên hoàn cảnh sống cũng không được tốt lắm. Tiền đều bị hắn dùng ăn nhậu chơi bời đánh bạc dù nhiều cũng không giữ được.
Tiểu Nhậm uống đến rạng sáng 4-5 giờ mới về đến nhà, vừa đạp giày ra quần áo cũng chưa cởi đã ngã lên giường. Một giấc ngủ đến trời đất tối sầm, hắn bị tiếng răng rắc răng rắc đánh thức. Con người đều hoặc nhiều hoặc ít có trực giác, loại người vào Nam ra Bắc như tiểu Nhậm lại càng khỏi phải nói.
Hắn mở mắt từng chút một, trong không khí có một cảm giác áp bách quỷ dị, lông tơ trên người dựng ngược gã cẩn thận nhìn về phía đuôi giường. Chỗ đó ngồi một người, đi một đôi giày gót giày đạp lên đuôi giường. Mà âm thanh rắc rắc kia là truyền đến từ tay phải người nọ đang đùa nghịch con dao nhỏ. Con dao kia rất sắc bén thân dao phản xạ ánh mặt trời bên ngoài phòng, đã là chạng vạng rồi.
Chỉ là ánh sáng đỏ au lắc qua lắc lại nhưng ở trong phòng biến thành điểm sáng lóa mắt. Chu Quân yên tĩnh ngồi đó thờ ơ chuyển động dao nhỏ trong tay. Dưới gối đầu tiểu Nhậm có súng, gã nuốt nuốt nước miếng muốn động. Giờ mới muộn màng phát hiện hai tay hai chân đều bị trói. Gã sợ hãi cực kỳ, đành phải nhỏ giọng nói: "Chu...... Anh, anh làm gì vậy?"
Chu Quân nghe thấy giọng gã, dao trong tay ngừng lại. Mũi dao chỉ chỉ về phía gã, Chu Quân cười: "Anh đoán xem tôi muốn làm gì?" Chính là không biết mới khiến người ta sợ, Chu Quân đứng dậy làm chiếc ghế cũ phát ra âm thanh rắc rắc khó nghe. Bóng dáng của hắn bao phủ Tiểu Nhậm làm Tiểu Nhậm càng thêm cẩn thận: "Anh Chu, có chuyện gì từ từ nói, nhất định là anh hiểu lầm cái gì, anh nghe tôi giải thích."
Tay phải Chu Quân đè lưỡi dao lên cổ tiểu Nhậm: "Giải thích?" Tay trái hắn rút ra một tờ giấy: "Tôi cũng rất muốn nghe anh định giải thích cái gì?" Tờ giấy kia hôm qua tiểu Nhậm dùng bọc thuốc bột, sau khi bỏ thuốc thì bị hắn tiện tay nhét vào túi quần, bây giờ xuất hiện trong tay Chu Quân chính là bằng chứng rõ rành rành. Tiểu Nhậm tiếp tục lấy lòng cười nói: "Đây là một tờ giấy thôi, có thể là cái gì được?"
Vừa dứt lời tờ giấy kia đã bị Chu Quân nhét vào miệng gã bắt gã nuốt vào. Người dưới lưỡi dao nào dám nói không. Tiểu Nhậm khó khăn nuốt tờ giấy khô khốc xuống, dao của Chu Quân lướt qua mặt gã khiến cả người tiểu Nhậm đổ mồ hôi lạnh. Gã tiếp tục xin tha: "Anh Chu, anh Chu anh thả tôi ra trước đã, mọi người đều biết nhau lâu như vậy có chuyện gì cởi trói rồi từ từ nói."
Tươi cười trên mặt Chu Quân nhạt dần, ánh mắt hắn hơi lạnh: "Tôi hận nhất là kẻ khác ám toán tôi!" Dứt lời ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trước mắt tiểu Nhậm giây tiếp theo tay phải của gã truyền đến đau đớn, đang định kêu khóc miệng đã bị nhét vào một nắm đồ ngăn lại tiếng thét tê tâm liệt phế của gã. Tiểu Nhậm kêu lên ô ô, mắt nhìn về phía tay phải mình.
Con dao nhỏ xuyên từ lòng bàn tay gã ra đến mu bàn tay. Máu vẫn tiếp tục thấm ra bên ngoài thong thả chảy rất nhanh đã thấm ướt sũng khăn trải giường. Chu Quân rút dao ra, có vệt máu bắn lên mặt hắn làm hắn nhíu mày. Chu Quân lấy khăn tay lịch sự nhã nhặn lau sạch vết máu trên mặt sau đó lại lau sạch con dao lúc này mới cởi dây thừng trên chân tiểu Nhậm ra: "Đừng tiếp tục đến trêu trọc tôi, nếu không lần sau con dao này sẽ không phải dừng trên tay cậu nữa đâu."
Tiểu Nhậm đau muốn chết, ánh mắt vừa sợ vừa lo còn mang nhè nhẹ oán hận. Chu Quân cũng lười nhìn gã xoay người ra khỏi căn phòng. Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng mà thôi. Cất dao đi, Chu Quân đóng cửa lại, lúc đi qua hai vợ chồng bán bánh bao còn khách khí mua một túi bánh bao nhân thịt. Mùi thơm nức mũi, nhân cũng đầy tràn.
Chu Quân vừa bước lên đường cái chợt thấy một chiếc xe ngừng trước mặt. Cửa sổ xe hạ xuống thế mà lại là Mộc Ly Thanh đã lâu không gặp. Mộc Ly Thanh cột mái tóc dài lên mặc một bộ trường bào màu đen thêu rồng vàng, nhìn qua quả thực rất khí phách. Chu Quân khom lưng nhìn Mộc Ly Thanh trong xe: "Đã lâu không gặp Mộc tiên sinh, nhìn cậu rất có tinh thần."
Cằm Mộc Ly Thanh hất nhẹ vào trong xe, mời hắn lên xe. Chu Quân ôm một túi bánh bao, sau khi hắn lên mùi vị bánh bao cũng ngập tràn toàn bộ thùng xe. Chu Quân đóng túi lại, Mộc Ly Thanh nói: "Tôi tới để cảm ơn tin tức lần trước anh cho tôi, quả thực đã tránh được rất nhiều phiền toái." Mắt Chu Quân nhìn phía trước không trả lời. Đâu chỉ tránh được phiền toái, hắn tin rằng Mộc Ly Thanh hẳn đã dùng tin này làm không ít chuyện, ví dụ như tấn công chuyện làm ăn của bên kia chẳng hạn.
Dứt lời Mộc Ly Thanh lấy một cái hộp ở bên cạnh đưa cho Chu Quân. Chu Quân kinh ngạc mở ra hộp nhìn là một tờ chi phiếu tiền mặt lớn. Ngón lay Chu Quân lướt qua chi phiếu: "Đây là phúc lợi thêm vào?" Mộc Ly Thanh gật đầu: "Xem như bồi thường, chúng tôi không bắt được Alan, gã chạy rồi." Những lời này có rất nhiều ý nghĩa nhưng Chu Quân không hi vọng sẽ là loại không tốt nhất.
Quả nhiên, Mộc Ly Thanh nói: "Hẳn là gã biết anh là người để lộ tin tức cho chúng tôi nên trả tiền để mua đầu anh." Chu Quân ngẩn ra, lại nghe Mộc Ly Thanh tiếp tục nói: "Tuy nhiên anh không cần lo lắng, chuyện này tôi đã thay anh xử lý. Chỉ là bây giờ Alan trốn đâu không rõ, gần đây anh nên cẩn thận. Nếu cần, vẫn nên đổi tấm chi phiếu này rồi ra nước ngoài tị nạn đi."
Chu Quân đóng chiếc hộp lại: "Cảm ơn nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." Đại khái cũng đoán được hắn không đi, Mộc Ly Thanh nhịn rồi lại nhịn: "Hiện tại đốc quân rất thất vọng với a Tấn ngài ấy đã biết hai người lại gặp mặt, vốn dĩ cuối tuần này a Tấn sẽ được điều nhiệm trở về nhưng bởi vì việc này a Tấn lại phải ở bên kia thêm hai tháng."
Ngữ khí Mộc Ly Thanh hàm chứa oán hận hiển nhiên là cực kỳ bất mãn với hắn. Chu Quân rủ mi nhìn chiếc hộp thấp giọng nói một câu: "Tôi đã biết." Dứt lời hắn mở cửa xuống xe, thanh âm Mộc Ly Thanh vẫn không dừng: "Anh nên biết như thế nào mới là tốt cho ngài ấy, nếu như đốc quân tước đoạt thân phận người thừa kế của ngài ấy thì hai người có thể yêu bao lâu." Chu Quân dừng chân xoay người nhìn về phía Mộc Ly Thanh: "Đây là chuyện của tôi và anh ấy, nên làm thế nào cũng là tôi và anh ấy quyết định."
Chu Quân tiêu sái rời đi nhưng vừa mới bước vào hẻm nhỏ, tránh khỏi tầm mắt người khác hắn lập tức dừng bước chân, tay không đấm tường, trong lòng hận nói sao trên đời lại có người cha nhẫn tâm như vậy, nơi đó chẳng phải là nơi tốt đẹp gì sao còn để Ung Tấn ở lại đó hai tháng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.