Lộ Dương nhìn lại tên của sư gia, phát hiện đúng là tên Lộ Hải Vân.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi mới coi lại, đúng là Lộ Hải Vân, đại thần anh nhớ dai thật ó
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Có nhiệm vụ liên quan thôi
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: ò, Ra vậy
Nói đến đây lại thấy hơi nhạt, Quân Lâm vốn không phải người nhiều lời, Lộ Dương mặc dù nói nhiều nhưng đó chỉ giới hạn với người quen mà thôi, bảo cậu balabolo trước mặt Quân Lâm mới nói chuyện 2 lần, cậu thật sự ngượng lắm.
Lúc này Lộ Dê Dê của chúng ta hẳn là quên mất sự kiện mình lèm bèm với Quân Lâm ở bên vách núi rồi.
Lộ Hải Vân kể lịch sử khai sáng Minh Tà cốc xong, lại tung hô thành quả các đời Cốc chủ từ lúc thành lập đến nay, tiếp đó mới giới thiệu các loại kỹ năng và vũ khí Minh Tà, blablabla nói một tràng, Lộ Dương ngược lại không có kiên nhẫn, nghe ông ta kể cả buổi liền tua nhanh, chỉ chọn nghe thông tin cơ bản.
Nghe kể lể xong, Lộ Dương chính thức trở thành đệ tử Minh Tà cốc, bên trong danh sách nhiệm vụ cũng nhiều thêm một phần nhiệm vụ môn phái, cậu nhìn sơ một lược, đều là vài cái nhiệm vụ sơ cấp, gần giống lúc cậu làm ở tân thủ thôn, bây giờ đang rảnh cứ làm nhiệm vụ môn phái vậy, nhân tiện biết thêm một chút thông tin của phái.
Mới bắt đầu, nhiệm vụ môn phái đều tiến hành trong cốc, chẳng hạn như tìm kiếm dược liệu cho dược sư trong cốc, trợ giúp sư huynh đồng môn giết quái, hoá giải mâu thuẫn giữa mấy vị sư tỷ các loại, Lộ Dương hạ một vòng nhiệm vụ cống hiến môn phái cũng tăng một chút.
Tác dụng cống hiến môn phái chính là kích hoạt kỹ năng và nâng cao kỹ năng thuộc tính môn phái, cống hiến càng nhiều kỹ năng thuộc tính lại càng mạnh.
Hoàn thành đủ sáu cái nhiệm vụ liên hoàn Lộ Dương nhận được một thanh vũ khí môn phái – Thiết Huyết kiếm, thay thế thanh đao nát cậu lấy được từ tân thủ thôn, Thiết Huyết kiếm mặc dù là vũ khí sơ cấp, thế nhưng so với đao hệ thống tặng tân thủ vẫn còn tốt chán, tay cầm kiếm mới nhận, Lộ Dương chỉnh trang chụp màn hình lại, cất vào máy tính.
Chỉnh hình xong Lộ Dương tiếp tục làm nhiệm vụ, lần này nhiệm vụ yêu cầu đi đến ngọn núi sau cốc giúp dược sư hái một loại dược liệu gọi là Thiên Hương quả, Lộ Dương cứ nghĩ đây là một nhiệm vụ đơn giản, nào ngờ trái cây hái chưa được bản thân đã lòng vòng lên xuống kẹt giữa sườn núi.
Lộ Dương còn chưa thuần thục các phím di chuyển, loay hoay nhiều lần mà vẫn không thoát được, cậu đối với khinh công cũng mù mờ, chỉ biết nhún nhảy thông thường, nhưng đỉnh núi có chút cao, cậu nhảy mấy lần mà không tới.
Vì vậy Lộ Dê Dê rầu rỉ, khi cậu đang chán nản thì Quân Lâm bỗng nhiên gửi tin cho cậu.
Đấy là lần đầu tiên Quân Lâm chủ động gửi tin cho mình a, phiền muộn trong lòng Lộ Dương thoáng cái bay biến, cấp tốc trả lời.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Còn đang nghe?
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Không có ∼ nghe đến phần sau tôi tua nhanh cho lẹ.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: À, không được tua nhanh, nghe xong sẽ có kinh nghiệm và phần thưởng
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: … Sao anh không nói sớm, tôi đã nghe được 2/3 rồi!!! Thật lỗ vốn!!
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Vừa mới nhớ ra
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi có thể nghe lần nữa không
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Có thể, không có kinh nghiệm.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: lkj#adf%… &xhiljhfiauwh
Hàng chữ cuồn cuộn Lộ Dương gõ giống như gãi vào lòng Quân Lâm, anh hiếm khi hỏi một câu.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Đang làm gì?
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Làm nhiệm vụ môn phái, giúp Mộ Dung Tửu hái Thiên Hương quả nhưng bị kẹt trong núi không đi được
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Sao xuẩn như vậy
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Đây chỉ là một sự nhầm lẫn thôi!!
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Nhảy xuống lại đi tới là được
Lộ Dương ngây ra một lúc, tại sao mình không nghĩ ra nhỉ, sườn núi cũng không cao, dùng khinh công nhảy xuống lại đi tới là hái được rồi, đại thần quả nhiên là người tốt!! Sau khi nghĩ xong ngón tay Lộ Dương nhanh chóng động động, nhẹ nhàng bay lên, nhảy xuống.
Sau đó ———
[Hệ thống nhắc nhở]: Ngài đã tử vong, mời chọn phục sinh tại chỗ or phục sinh tại điểm phục sinh.
Lộ Dương: “…”
Má má má má má má!!!! Trong lòng Lộ Dương nhất thời có một vạn con thảo * nê * mã điên cuồng chạy qua! !
*thảo nê mã đọc giống như “thao mịe ngươi”
Chết!! Nhảy xuống là chết!!! Vậy mà mình thật sự tin lời Quân Lâm…
Đột nhiên thật nhớ lúc còn đi lòng vòng, đây quả thực là càng thêm bi thương!!
Sau khi điểm phục sinh tại chỗ, Lộ Dương mở khung trò chuyện Quân Lâm lên.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, tôi nhảy xuống rồi…
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ồ, chết rồi đi
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Chết rồi anh biết rõ sẽ chết còn kêu tôi nhảy xuống anh cũng thật xấu xa tốt xấu gì cũng là đồng môn có thể phúc hậu chút được không mệt tôi gọi anh một tiếng sư huynh anh lại kêu tôi nhảy xuống tìm chết!!
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Đây là cái chết ngu xuẩn nhất, ngã chết!!
Trâu Kỳ nhìn Nhất Lộ Du Dương đùng đùng nói một hơi dài, chấm câu cũng không thèm bỏ, khiến khuôn mặt vạn nam bất biến của anh dần giãn ra, tuy vẫn không thấy được biểu cảm gì, nhưng chí ít trong mắt đã hàm chứa ý cười, bất quá vẫn rất nhanh biến mất.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Trước khi cô chết cũng không tính là rất thông minh
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi tất nhiên không cách nào phản bác…
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Chếch chổ Thiên Hương quả có một cái lõm, lợi dụng tảng đá, điểm thạch mược lực để lên cây, hái xong theo đường cũ đi về
Nhìn tin nhắn Quân Lâm gửi tới, Lộ Dương sửng sốt một chút mới phản ứng được đối phương là đang dạy cậu cách hái trái, điểm thạch mượn lực là một chiêu của khinh công, lợi dụng vật bất kì trên mặt đất mà nhảy, lại dùng mũi chân trái đặt trên chân phải trợ lực nhảy lên không trung. Lộ Dương biết dùng chiêu này, có điều không thuần thục mà thôi.
Thiên Hương quả là loài cây sinh trưởng ở đỉnh núi bên dưới có một sườn núi khác, ban nãy khi Lộ Dương nhảy lên thao tác không tốt, mới trượt xuống giữa sườn núi, kế đó nghe lời Quân Lâm nhảy xuống tìm chết.
Lần này cậu dựa lời Quân Lâm tìm được cái lõm chỗ sườn dốc cây Thiên Hương, nơi đó thực sự như Quân Lâm nói có một tảng đá, theo cách Quân Lâm chỉ Lộ Dương sau khi thử hai lần thì thành công, đến khi nhận được nhắc nhở về giao nhiệm vụ cậu mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức gõ tin cho Quân Lâm.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi làm xong nhiệm vụ rồi, thật cảm ơn sư huynh
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh biết rõ như vậy có phải hồi trước cũng từng nhảy xuống phải không? Ha ha, yên tâm tôi sẽ không cười anh, mọi người đều là người một nhà mà ∼
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Không nên đem chỉ số IQ tất cả mọi người kéo xuống trình của cô
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Chỉ số IQ của tôi rất cao, tôi là học bá đấy
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Học bá tự tìm đường chết
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, tôi suy nghĩ thật lâu, tôi quyết định bắt đầu báo thù anh!
A? Trâu Kỳ nhướng mày, báo thù à, không tệ bù lại có thể giết chút thời gian.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Hoan nghênh tới giết
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi chỉ tuỳ tiện nói thôi, với lại, không giết đồng môn.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Vậy để tôi
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: …
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh chúng ta dù sao cũng là đồng môn tôi cũng không truy cứu chuyện anh giết tôi trước kia vậy mà anh nhẫn tâm mở báo thù tôi lương tâm anh lớn lên làm bằng gì a anh làm người có thể phúc hậu một chút không anh sát hại đồng môn như vậy sẽ làm trái tim sư đệ vừa mới nhập môn kinh hoảng sau này làm thế nào chinh chiến giang hồ nữa!!!
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ồ, sư đệ
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Khụ
Với chuyện Nhất Lộ Du Dương là nam Trâu Kỳ ngược lại không thấy gì làm kỳ quái, Sư Môn Quật từ trước đến nay đều được xưng là nam nhiều nữ thiếu dương thịnh âm suy, hơn nữa tiếp xúc cùng Nhất Lộ Du Dương vài lần, về mặt tính cách thực sự không giống con gái, cho người ta cảm giác hẳn còn là một học sinh tuổi không lớn lắm.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Chơi nhân yêu không có gì mất mặt, dù sao cũng là đặc sản Sư Môn Quật
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Được anh nói như vậy giống như tăng lên một bậc, đúng rồi đại thần anh hôm nay thật nhàn rỗi, trước kia anh đâu thèm phản ứng tôi, anh bị hack nick à
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Nhàn rỗi kết thúc
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Đừng mà, anh đi tôi buồn chán lớm
Lộ Dương nói cũng không sai, quả thật Trâu Kỳ hôm nay rất nhàn, cho nên mới không gì làm cùng cậu chuyện phiếm vài câu.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh nếu anh nhàn như vậy, chúng ta tới làm chút chuyện có ý nghĩa đi!
[Hảo hữu] [Quân Lâm]:?
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi đi tìm anh đánh nhau thế nào, có sợ không?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: À?
Trâu Kỳ lại nhướng mày, đánh nhau, không sợ chết đã thấy qua, nhưng gấp gáp muốn chết thì chỉ có mỗi tiện nghi bạch kiểm sư đệ này thôi.