Lộ Dương gấp gáp tìm chết, Trâu Kỳ cũng không khuyên can cậu, gửi tọa độ vị trí sang.
Sau khi đem nhiệm vụ môn phái giao nhận xong Lộ Dương rời khỏi môn phái, truyền tống đến quảng trường Thanh Châu cậu đứng trước đó.
Kế tiếp lại di chuyển bản đồ xem xét một lược, phát hiện quảng trường cách Khô Lâm chỗ Quân Lâm ở còn một quãng rất xa, bèn triệu hồi tọa kỵ, hướng mục tiêu mà chạy.
Nhìn tiểu mã câu lộc cộc chạy, Lộ Dương thầm nghĩ bản thân cũng nên đi bắt một con sủng vật làm tọa kỵ mới được, ngựa hệ thống tặng đến cấp 35 sẽ bị thu lại, cậu hiện tại đã cấp 32, nếu không có tọa kỵ chính mình cũng chỉ có thể dựa vào hai cái chân này mà phiêu bạt giang hồ, tưởng tưởng thôi đã thấy phiền toái.
Lúc chạy tới Khô Lâm, Lộ Dương dựa theo vị trí trong tin nhắn Quân Lâm gửi cậu, vừa đến thì thấy Quân Lâm đang ngồi xếp bằng câu cá trên tảng đá gần bờ hồ, tóc dài cùng vạt áo của anh ta theo gió nhẹ bay bay, trông cực kỳ tiêu sái.
Hôm nay Quân Lâm không mặc khôi giáp, một thân trang phục mốt màu trắng, so với lần trước ít đi vài phần sắc bén và thô bạo, lại nhiều hơn một phần tiêu sái cùng phiêu dật.
Một trời một vực với bộ vải thô hệ thống đưa tặng cậu luôn, tự nhiên trong lòng Lộ Dương có một sự buồn nhẹ, mình phải cố gắng kiếm tiền thôi, trang phục mốt trước không nói, sau này vũ khí với trang bị đều cần tiền cả.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Hè nhô, đại thần tôi đến rồi.
Lộ Dương di chuyển tới bên cạnh Quân Lâm, cảm thấy tảng đá anh ta ngồi kỳ này thật nhỏ, không nhảy lên được, cậu lượn lờ sau lưng Quân Lâm hai vòng, nghĩ xem cách nào có thể đứng trên đó, đang lượn, bỗng Quân Lâm cử động, thu cần câu, đỉnh đầu bốc ra một hàng chữ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu làm gì vậy?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi đang xem xem có thể nhảy lên trên với anh không ấy mà, tảng đá nhỏ quá, cảm giác rất không dễ dàng a.
Lời của cậu khiến Quân Lâm nhớ lại lần ở dã ngoại cậu ta nhảy lên tảng đá mình ngồi, còn cảnh tượng muốn ám toán mình, không khỏi có chút bó tay.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu có bệnh sao?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Ahihi, chơi vui mà ∼
Trâu Kỳ lười phản ứng cậu, từ trên tảng đá nhảy xuống, đứng cạnh cậu ta, mới phát hiện cậu chỉ mới cấp 32.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Làm sao mà mới có cấp này.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Gần đây hơi bận, đến hôm nay mới chơi được.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Tay tàn rồi à
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Này, đại thần không nên nói thế nha, tôi đây là không rãnh thôi, đợi tôi rãnh cấp của tôi sẽ tăng vụt vụt vụt, tốc độ kia tôi còn sợ nữa là!
[Lân cận] [Quân Lâm]: À, cho nên trước tới khiến tôi sợ hãi một chút phải không?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Hắc hắc sư huynh nghìn vạn lần đừng nói như vậy, còn không phải tôi sợ anh rãnh rỗi sinh buồn chán sao, tìm cho anh chút lạc thú ấy mà.
Ừ, rất lạc thú, tiện nghi sư đệ yêu cầu luyện tay, Trâu Kỳ cũng không ngại thỏa mãn cậu đâu.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Thay trang bị
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sao?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Nhiệm vụ môn phái sẽ tặng trang bị, đem thay là có thể sử dụng, không thể bán
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi quên xem, đợi chút tôi xong ngay.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Lộ Dương mở túi phát hiện bên trong thực sự nhiều thêm hai món trang bị, một bao tay, một đôi giày, thuộc tính đều mạnh hơn một chút so với đồ cậu đang mặc trên người, lúc thay Lộ Dương tiện thể sắp xếp túi một thể, không gian túi có phần không đủ dùng, trước làm nhiệm vụ nhặt được một số đồ cậu đều giữ lại, phải tìm thời gian đi bán mới được.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần anh sao biết tôi có trang bị mà không thay vậy?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Tôi cũng là người từng làm nhiệm vụ môn phái
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi dĩ nhiên không lời chống đỡ.
Sau khi trang bị sẵn sàng, Lộ Dương phát luận bàn cho Quân Lâm, luận bàn và quyết đấu không giống nhau, hình thức luận bàn hệ thống thiết định hết giờ thì ngừng, cưỡng ép giết người sẽ bị bắt giam.
[Hệ thống nhắc nhở]: Có giao lưu mới có tiến bộ, ngài đề nghị luận bàn với [Quân Lâm], sắp tiến vào hình thức luận bàn, come on.
Đây là lần thứ hai khiêu chiến với Quân Lâm, cảm giác cùng lần trước hơi khác xíu, tất nhiên đây chỉ là mình Lộ Dương cảm thấy không giống thôi, kết quả lại chẳng gì mới mẻ, đã tăng lên ba cấp nhưng trước mặt Quân Lâm vẫn bị đánh thành cún.
Ba trận luận bàn liên tiếp, Lộ Dương đều lấy thất bại kết thúc, cuối cùng ngay cả Quân Lâm cũng không nỡ nhìn, chấm dứt hành vi đơn phương tình nguyện tự tìm chết của cậu ta.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu không nhìn kỹ năng thời gian làm lạnh và công dụng?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Hả? Tôi thấy cái nào có thể sử dụng liền bấm cái đó, có gì không đúng sao?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu dựa đâu tự tin cảm giác mình làm đúng? Thuần thục nắm chắc chiêu thức môn phái, quen thuộc tất cả kỹ năng thời gian làm lạnh cùng công dụng kỹ năng, mới có thể tuỳ thời sắp xếp phương thức xuất chiêu tương ứng và hợp lý
[Lân cận] [Quân Lâm]: Lần sau chết ở bên ngoài đừng nói là sư đệ tôi, ngóc mặt lên không nổi
Đây là lần đầu tiên Quân Lâm nói nhiều như vậy, hơn nữa còn tự nói ra kỹ xảo ra chiêu với mình, Lộ Dương có chút bất ngờ, nhanh chóng ghi nhớ, thầm hạ quyết tâm đi làm quen một chút kỹ năng thật tốt.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi lần đầu chơi, không hiểu lắm, thật cảm ơn sư huynh, tôi sẽ cẩn thận chú ý!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừ
[Lân cận] [Quân Lâm]: Lên ngựa
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đi đâu ạ?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Thăng cấp, thao tác không thể một lúc luyện thành, cấp bậc có thể thăng trước
Thăng cấp? Lộ Dương ngây ngẫn giây lát, ý là muốn mang mình thăng cấp sao? Cậu lại nhìn tin nhắn lần nữa, cho là mình nhìn lầm rồi, Quân Lâm thấy cậu không phản ứng, phóng người lên ngựa liền rời đi, Lộ Dương vội vàng gọi anh lại.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Ơ, bảo bối cưng đừng đi!! Chờ anh theo với!!!
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ở đâu ra cái thói xấu đó, gọi sư huynh
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Gọi sư phụ cũng không có vấn đề gì, tôi lập tức đi sư huynh chớ chạy a
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Không thu, cậu quá ngu xuẩn
Lộ Dương bây giờ nghe lời ác độc từ Quân Lâm tuyệt không để bụng, ở trong lòng từ lâu đã gắn mác trong nóng ngoài lạnh cho anh rồi, triệu hồi tọa kỵ lên ngựa theo đuôi.
Quân Lâm phát tới một cửa sổ tổ đội, Lộ Dương điểm xác nhận tiến đội.
Tọa kỵ Quân Lâm vẫn là con ngựa trắng Lộ Dương gặp lần trước, màu sắc rất đẹp, uy phong lẫm lẫm đi trước dẫn đường, tiểu mã câu Lộ Dương theo ở phía sau lại có cảm giác giống tiểu tức phụ, rõ là người so với người đáng chết, hàng so sánh với hàng nên ném.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Đi theo
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: A được, đại thần mình đi đâu đây?
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Thạch Gia Trang
Thạch Gia Trang là tiểu phó bản trong Khô Lâm, hình thức xoát cái này tương tự như phá quán, không giới hạn cấp bậc người chơi, độ khó phó bản cũng phù hợp với tân thủ tổ đội đi đánh.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Lát nữa trốn xa một chút, chết một lần thì giải tán
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi sẽ cố gắng hết sức! Anh sống tôi sống anh chết… tôi vẫn sống!
Cảm giác được cao thủ mang đúng là có khác, Lộ Dương hoàn toàn thể nghiệm cái gọi là nhanh như tên bắn, Quân Lâm đi đầu mở đường cậu ở phía sau đi theo, thời điểm đánh nhau chỉ cần đứng ở khoảng cách vừa phải cọ kinh nghiệm, tất nhiên thời cơ thích hợp cậu cũng xuất thủ giúp một tay đánh hai cái gì đó, bất quá với tốc độ một chiêu chết một vùng của Quân Lâm, cậu thật đúng là không có nhiều cơ giúp đỡ lắm.
Phó bản Thạch Gia Trang công lược đơn giản, tăng kinh nghiệm cũng mau, rất thích hợp với người mới, chỉ có điều khen thưởng không mấy hấp dẫn, luân vài vòng Lộ Dương cũng chỉ mò được vài vật nhỏ, thuộc tính đối với Minh Tà không có bao nhiêu tác dụng, tương đối khá chính là nhặt được hai bản bí tịch, mặc dù không dùng được cũng có thể cầm bán.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Đổi chỗ khác, lên ngựa
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần ngựa của tôi mất rồi, tôi dùng chân chạy được không?
Nhờ Quân Lâm nâng đỡ Lộ Dương đã đạt cấp 35, chỉ kém một chút kinh nghiệm là có thể lên cấp 36, tọa kỵ hệ thống đưa tặng đến cấp 35 sẽ bị hệ thống thu hồi, cho nên bây giờ cậu chỉ còn mỗi cặp chân này.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cần tôi cho một sợi dây không?
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Thế thì không cần
Lộ Dương tưởng tượng cảnh chính mình bị dây trói trên người được Quân Lâm cưỡi ngựa lôi phía sau, hình ảnh kia thật đẹp làm sao.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Cơ mà đại thần chúng ta có thể đổi vị trí nha, tôi lôi anh chạy ∼
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Chỉ cần cậu dám
Bốn chữ chứa đầy sát khí làm Lộ Dương lập tức mềm nhũn, cậu còn không to gan như vậy đâu.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Khụ, vẫn là tôi chạy đi, đại thần kế tiếp chúng ta đi đâu.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Đuổi kịp
Quân Lâm bỏ lại hai chữ này, liền cưỡi ngựa chạy về phía trước, Lộ Dương rên rỉ một tiếng, nhận mệnh theo sát.