Lộ Dương chạy đến trước mặt Quân Lâm, nhưng không nhặt bao thưởng trên đất, vừa rồi phần thưởng rớt từ tiểu sơn tặc cậu đều nghe lời Quân Lâm nhặt hết, không biết là vật gì nhưng quả thật lượm không ít, mà trong quá trình đánh nhau cậu cơ hồ không nhích một ngón tay, bây giờ boss bạo ra vật phẩm cậu sao có thể không biết ngượng nhặt thêm.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi không cầm đâu, đại thần anh nhặt đi, ban nãy tôi lượm rất nhiều rồi.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Tôi lấy cũng vô dụng
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh có thể cầm đi bán
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ít dài dòng, thời gian nhặt sắp hết
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Hả, còn có giới hạn thời gian á!!
Lộ Dương vừa nghe sợ Quân Lâm không nhặt, thời gian thưởng qua là coi như mất, vội vàng đem bao trên đất hốt sạch, mới vừa nhặt giao diện liền bắn ra một nhắc nhở từ hệ thống.
[Hệ thống nhắc nhở]: Có cố gắng mới có thu hoạch, chúc mừng ngài nhận được một quyển bí tịch khinh công [Đạp Tuyết Tầm Mai], không quy định môn phái, đẳng cấp tu luyện cấp 48.
Nani, thật sự được trang bị Minh Tà! Còn là khinh công bí tịch nữa chứ! Lộ Dương thật vui vẻ, nhanh chóng chia sẻ với Quân Lâm.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, được một cây trâm và một quyển khinh công (o→ܫ←o)
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ừm, thu
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Vậy còn anh?
Lộ Dương cũng đoán được Quân Lâm sẽ cho mình, nhưng cậu thật sự rất ngại, luôn có cảm giác mình chiếm tiện nghi người ta.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Tôi không dùng được, trở về giao nhiệm vụ
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Hì, vậy tôi không khách khí nữa, thật cảm ơn sư huynh, đợi tôi học xong nhưỡng rượu liền đem cho anh uống!! Tôi bảo đảm tặng anh bình rượu cực ngon!!
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Đi
Quân Lâm đối với thề thốt của cậu không nói gì, Lộ Dương cũng không nói thêm nữa, đã hứa thì phải làm, nói nhiều cũng vậy, hay là trước đi về đem nhiệm vụ giao nộp.
Sau khi giao nhiệm vụ xong điểm kinh nghiệm của Lộ Dương thoáng cái tăng vọt, kế tiếp Quân Lâm lại dẫn cậu xoát nhiệm vụ ngẫu nhiên thêm lần nữa, luân một vòng kinh nghiệm lại tăng vùn vụt, sau khi đủ cấp bậc cậu lấy cây trâm vừa nhặt đeo lên, xoay hai vòng trước mặt Quân Lâm.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần anh xem tôi có đẹp không
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Áo gai vải bố, eo thô chân ngắn
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Miệng anh đúng tiện, chắc chắn không có bạn gái!
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: A
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Không phải bị tôi nói trúng rồi chứ!
Thấy Quân Lâm vẫn chưa ừ hử gì, Lộ Dương âm thầm cảm thán, sẽ không thật sự bị mình nói trúng đi, nghe nói có một ít nam nhân trong hiện thực không tìm được bạn gái, chỉ có thể đem tinh lực gửi gắm vào game, tìm kiếm an ủi, chẳng lẽ đại thần cũng như vậy?
Đột nhiên cảm thấy bộ dáng kia hảo đáng thương, thì ra đại thần cũng có loại tịch mịch không muốn người khác biết, mình phải an ủi anh ta thật tốt mới được.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Khụ, thật ra thì không có người yêu cũng không sao, có game là được rồi, giống như Lão Đại tôi nói vợ là tay phải của đàn ông, còn võng du chính là cánh tay phải khác trong đời, cho nên loại chuyện cỏn con có bạn gái hay không hoàn toàn không cần quan tâm đâu
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Nói nhỏ anh biết, tôi cũng chưa có bạn gái, nam tử hán đại trượng phu chúng ta không câu nệ tiểu tiết!
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần sao anh lại lơ tôi rồi? Tôi chỉ là mau miệng nói thôi không phải cố ý chạm vào nỗi đau của anh đâu, đồng cảnh độc thân, hỗ trợ lẫn nhau mà.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh anh yên tâm, anh là người tốt, tôi sẽ không kì thị anh đâu!
Trâu Kỳ không tưởng tượng được bản thân đi uống ly nước, trở về liền thấy một đống ghi chép trò chuyện loằng ngoằng, tên nhị hoá này không chỉ độc thoại một tràng, còn gán cho anh cái mác người tốt to tướng.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Tôi kì thị cậu
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: …
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đúng là hảo tâm không hảo báo.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Dong dài
Lộ Dương sờ sờ mũi, liếc nhìn đống lớn bản thân gửi đi, cũng thấy có chút dong dài.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đúng rồi, đại thần hôm nay cám ơn anh!
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ừ
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Trước đây tôi còn nghĩ anh lạm sát kẻ vô tội không coi ai ra gì hung hăng càn quấy ức hiếp tiểu hào, giờ ngẫm lại mới cảm thấy suy nghĩ đó của tôi sai lầm nghiêm trọng!!
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Muốn chết lần nữa?
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đừng mà sư huynh, có chuyện từ từ nói, không nên manh động
Trâu Kỳ bây giờ mới biết, tên này chính là kết hợp từ nói nhiều miệng tiện ăn vạ, bình thường thì đại thần luôn mồm, lúc yếu thế ăn vạ liền kêu sư huynh, cứ như vậy không điểm dừng, thật đúng là khiến người ta… ngứa tay, muốn xách cậu ta ra luyện tay chân.
Liếc nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã đến 11h, thời điểm không tăng ca Trâu Kỳ không phải là người thích thức khuya, việc xách Lộ Dương luyện tay chân đành tạm thời gác qua một bên, tính toán lần sau rồi luyện, sẵn dịp dạy cậu ta làm sao PK luôn, sắp xếp ổn thoả chuẩn bị logout, lại thấy đối phương gửi một tin nữa.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, anh trong tưởng tượng của tôi không giống vậy.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Trong tưởng tượng là tên lạm sát người vô tội không coi ai ra gì hung hăng càn quấy ức hiếp tiểu hào?
Lộ Dương nhìn trả lời của anh mỉm cười, phát hiện anh còn rất hài hước.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Ha ha ha, đừng ghi hận như vậy, ý tôi không phải thế, tôi muốn nói tôi nghe mấy huynh đệ của tôi chơi game nói anh không thích để ý người.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ừ, không coi cậu là người
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh đúng là miệng tiện…
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Nói thật tôi ngày trước còn nghĩ anh rất khó ở chung nữa, nhưng không ngờ con người anh tốt như vậy, mang tôi hạ bản còn giúp tôi đánh trang bị, anh nói con người anh tốt như vậy thế này cũng chưa có bạn gái chứ.
[Hệ thống nhắc nhở]: [Quân Lâm] đã rời khỏi đội ngũ.
[Hệ thống nhắc nhở]: [Quân Lâm] đã bật cưỡng chế PK với ngài, thời gian bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8….
Lộ Dương thật sự bị trình độ trở mặt của Quân Lâm làm khiếp sợ, mượn câu của Tiểu Thất để hình dung chính là bạt bẽo vô tình công a!! Mắt thấy thời gian đếm ngược sắp hết, Lộ Dương nhanh chóng rút đao nghênh đón.
Cho dù cậu đã cấp 45, nhưng chống lại đại thần mãn cấp cấp 108, Lộ Dương vẫn là thất bại thảm hại, mới hai chiêu đã bị Quân Lâm xẹt xẹt xẹt chém lăn trên đất, cậu dứt khoát vô lại giả chết không đứng lên.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: A, tôi muốn chết!!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đứng lên
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đứng dậy lại bị anh chém chết, tôi không dậy tôi không dậy tôi không dậy!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cho cậu ba giây
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Ba giây?!! Sư huynh anh đừng đùa nữa, một người đàn ông chân chính có ba giây làm sao đủ?!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Miệng không tiện cậu sẽ chết à?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Hắc hắc, được rồi không giỡn nữa.
Lộ Dương điều khiển acc của cậu từ dưới đất ngồi dậy, cùng anh lãnh giáo kỹ xảo PK.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Chỉ nói thì vô dụng, lần sau dạy cậu phương pháp kỹ xảo thực chiến
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Ỵ́ là lần sau lại phải đánh đánh nữa sao?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu có thể không học
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Không không không không, sư huynh cầu đánh tôi nữa đi!
Trâu Kỳ thấy tên nhóc này nhất định rất muốn được người ta mở đồ sát đến thoả mãn cậu ta đi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Tôi out
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Được, đại thần anh ngày mai có onl không?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không nhất định
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: À, tạm biệt đại thần (^◇^)
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừ
Quân Lâm nói xong cũng trực tiếp logout, Lộ Dương ngồi dưới đất hứng gió chút nữa mới đứng lên, cậu mở túi đựng ra xem, mới biết khoảng trống dư lại trong túi rất ít, tối này đi theo Quân Lâm nhặt không ít thứ, một số cậu có thể dùng, các đồ không thể dùng chỉ có thể mang bán.
Sửa sang túi một chút, dự định ngày mai lại đi thương điếm đem đồ không dùng được bán hết, Lộ Dương chuẩn bị logout, một giây trước khi điểm nút thoát cậu đột nhiên ngừng lại, chọn huỷ bỏ, cứ như thế đứng tại chỗ, tiếp đó thao tác acc mình chạy đi, sau khi chạy một đoạn đường không dài không ngắn, dừng lại bờ sông cùng Quân Lâm gặp mặt.
Yên lặng đứng ở hồi lâu, cậu bỗng nhiên nhảy lên tảng đá gần đó, ngồi xếp bằng xuống.
Nếu như ngày mai Quân Lâm login sớm hơn mình, đến đây câu cá, thấy địa bàn của anh bị chiếm sẽ có biểu tình gì nhỉ?
Tưởng tượng cảnh anh ta muốn nhảy lên lại bị mình đánh rớt, đúng là làm người ta sảng khoái.
Não bổ quả nhiên là bệnh. Lộ Dương lén cười trộm, lưu loát rời khỏi trò chơi.
Sau khi tắt máy tính Lộ Dương đánh răng đang chuẩn bị ngủ, cửa phòng túc xá liền mở ra, Chu Minh Sinh xách một hộp cơm đi tới, thấy Lộ Dương chuẩn bị bò lên giường ngủ.
“A? Nhị ca anh sao trễ vậy mới về?” Lộ Dương đứng trên thang lầu giữa tầng trên và tầng dưới, nhìn Chu Minh Sinh, mấy ngày nay Chu Minh Sinh gặp mặt cha mẹ bạn gái, chuyện hai người cũng coi như xác định, dự định tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, cha mẹ Chu Minh Sinh ở C thị cũng đã giúp hai người mua phòng, cho nên Chu Minh Sinh cơ hồ rất ít về đây.
“A Lộ với cha mẹ em ấy đi tỉnh thăm người thân rồi, hai ngày này anh về đây ở, hôm nay bận rộn mua gia cụ, chưa kịp báo cậu biết.” Chu Minh Sinh cười nói, đóng cửa, bước tới, “Dương Dương định ngủ à?”
“Vừa chuẩn bị đi ngủ.”
“Thế sao, như vậy phần sủi cảo chiên và bún thang anh đành giúp cậu giải quyết vậy.” Chu Minh Sinh đem túi trong tay đặt lên bàn.
“Tôi ăn rồi mới ngủ ∼” Lộ Dương nghe có sủi cảo chiên và bún thang, tức khắc từ trên giường leo xuống, đi tới mở hộp đựng thức ăn, mùi thơm sủi cảo chiên lập tức lan toả, khiến Lộ Dương vốn đang vui vẻ càng hạnh phúc.
“Không phải cậu đánh răng rồi sao?” Chu Minh Sinh buồn cười nhìn cậu ta.
“Chút tôi đánh lại lần nữa.” Lộ Dương căn bản không để ý mấy chi tiết bé tẹo này, cậu bưng sủi cảo, “Nhị ca anh ăn không?”
“Ăn, cậu ăn đi, anh đi tắm đã.” Chu Minh Sinh cười vỗ nhẹ vai cậu, Lộ Dương mỗi lần thấy ăn là hai mắt cứ loé sáng khiến anh nhớ tới thằng em học trung học nhà mình.
Chu Minh Sinh tắm xong đi ra Lộ Dương đã đem đồ ăn giải quyết gọn lẹ, đang ngã người lên ghế ợ một cái.
“Gần đây có bận lắm không?” Chu Minh Sinh hỏi.
“Có chút thôi, cuối tuần nhà trường tổ chức thông báo tuyển dụng, còn có một hội giao lưu, mời vài vị giáo sư bên H đại đến.” Lộ Dương đáp, cậu mấy ngày nay vội vàng cũng vì chuyện này, đáng nhẽ những việc như trên đều do hội học sinh đảm nhiệm, có điều nếu thầy đã tìm mình hỗ trợ, cậu cũng ngại từ chối.
“Vất vã rồi.” Chu Minh Sinh gật đầu, trong mấy người bọn họ thành tích của Lộ Dương ưu tú nhất, cũng là học trò cưng của mấy vị giáo sư, về học tập hay những chuyện thế này cũng là hạng nhất, “Được rồi, game chơi thế nào?”
“Rất tốt.” Nhắc game Lộ Dương lại thích thú, “Tôi chơi Minh Tà, thật nhiều thứ không biết, bất quá cảm thấy rất thú vị, hôm nay Quân Lâm còn mang tôi hạ phó bản nữa.”
Chu Minh Sinh, “…” Đối với việc đại thần chợt trở nên gần dân anh vẫn khó tiếp thu.
“Anh hai ngày này rảnh rỗi, mai mang cậu và người trong bang đi hạ bản.” Chu Minh Sinh nói.
“Được.”
“Nghỉ ngơi một chút đánh răng rồi ngủ đi.” Chu Minh Sinh nói xong xoay người lên giường, cả ngày chạy đi chạy lại anh cũng mệt.
“Được, Nhị ca ngủ ngon.” Lộ Dương gật đầu, ánh mắt rơi vào chiếc máy tính bên cạnh, nhớ lại hình ảnh hôm nay cùng Quân Lâm hạ bản cùng nhau làm nhiệm vụ, không khỏi nở nụ cười, có phần chờ mong ngày mai login có thể tiếp tục làm nhiệm vụ cùng đối phương.