Tác giả: Công Tử Như Lan
Chỉnh sửa: Lỗi Lỗi
Biên tập: Goblin
Trợn tròn mắt nhìn bản thân trọng thương nằm đó không ngừng đổ máu, khóe miệng Lộ Dương co rút, không ai bảo cậu thăm tù còn có thể bị chém a!!! Đây không phải là lừa tình sao!!
Từ dưới đất ngồi dậy, Lộ Dương ăn hai viên bổ huyết, lui về sau, tìm một gốc cây tương đối an toàn tĩnh toạ điều tức, xác định đã cách ly nơi xảy ra án mạng một khoảng nhất định mới dám nhắn tin cho Quân Lâm.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi bị chém
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ai?
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Theo quần áo hình như là quan binh coi ngục, tôi vừa chạy tới cửa liền bị chém, cơ mà lạ lùng, bọn nó không giết tôi, chỉ đánh tôi trọng thương thôi.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Nghe giọng điệu cậu giống như rất muốn chết nhỉ
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Làm gì có!! Tại sao lừa tình như vậy, tôi cũng sắp vào được bên trong rồi! Còn nữa, cái này, là thái độ anh đối với ân nhân nghìn dặm xa xôi tới gặp anh à?!! Không phải nên cảm kích không nguôi lấy thân báo đáp sao?!!
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: A, ân nhân?
Lộ Dương sờ sờ mũi, nhẹ giọng ho khan, không cẩn thận lại diễn sâu nữa rồi.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Khụ, sư huynh cái đò không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi làm sao đi vào? Tôi cũng đã chạy tới đây rồi, không thể cứ vậy mà về, vả lại ban nãy đánh tôi là ai, chẳng nói năng chi xông lên liền đánh, đánh xong liền đi, tôi còn chưa kịp hô cứu mạng
Trâu Kỳ đối với bản lĩnh chơi xấu đánh trống lãng sang chuyện khác của Lộ Dương, thật sự thấy nhưng không thể trách.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Kêu cũng vô ích, đó là ngục tốt trong coi ngục giam, thiết định nhằm đề phòng người chơi cướp ngục
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: … Đùa à, anh từng gặp qua tân thủ nào cấp 50 đến cướp ngục chưa, tôi có bao nhiêu nghĩ quẩn mới từ Thanh Châu chạy qua đây đâm đầu vào chỗ chết a!!
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Từng gặp tân thủ chém mãn cấp rồi
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần chúng ta là hảo hán không nhắc chuyện cũ, để chuyện cũ theo gió cuốn bay đi ∼
Nhớ đến chuyện hồi ấy bản thân muốn tập kích Quân Lâm, Lộ Dương thay mình lau dòng lệ chua xót, may mắn con người Quân Lâm thiện lương, không một đao chém chết mình.
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Bây giờ tôi vào bằng cách nào? Chúng ta cũng không thể giống Hứa Tiên và Bạch Nương Tử anh trong tháp tôi ngoài tháp được.
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Có thời gian thăm tù, cách ba mươi phút sẽ có mười lăm phút, 20J một lần
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: …Cái thiết định này nhân tính quá ha, mở cửa để kiếm tiền phải không?
[Hảo hữu] [Quân Lâm]: Ừa, kiếm tiền của cậu đấy
[Hảo hữu] [Nhất Lộ Du Dương]: Được thôi! Không phải 20j sao?! Ok! Sư huynh anh phải nhớ kỹ, tôi trèo non lội suối cũng là vì anh cả đấy
Trâu Kỳ không trả lời, nhưng đường nét lạnh lùng cứng rắn trên gương mặt thoáng dao động, môi mỏng khẽ nhếch, hé ra nụ cười hiếm thấy, chỉ là biến hoá cực nhỏ trên khoé môi nhanh chóng biến mất, trở về vị thần mặt lạnh ngày xưa.
Lộ Dương ngồi chờ dưới gốc cây hơn 10 phút mới tới thời gian thăm tù, trong lúc đó ngoại trừ nói chuyện phiếm cùng Quân Lâm còn đi trang chủ diễn đàn quán hạ thuỷ (?), bài viết giúp người chơi các loại.
Trong thời gian thăm tù ngục tốt không còn ngăn trở nữa, Lộ Dương nộp tiền cho NPC thủ vệ, may mà khi nãy cậu có giữ lại mấy chục J làm vốn, không thì chuyến này thành công cốc rồi.
Bất quá bây giờ cũng không khác mấy người nghèo khổ trước giải phóng là bao.
Bên trong nhà tù cũng được trùng tu đồ sộ như vẻ ngoài, phòng giam không chỉ rộng rãi còn rất an tĩnh, bố trí tuy đơn giản nhưng coi như khá thoải mái, Lộ Dương không nhịn được có chút 囧 囧 với chỗ này, rõ ràng cho cảm giác như đang đi nghỉ phép ấy.
Phòng giam của Quân Lâm tận cùng bên trong, lúc Lộ Dương tìm được anh, thì anh đang ngồi xếp bằng trên giường, hai tay thả lỏng đặt trên đầu gối, tóc dài đen huyền xõa sau lưng, Lộ Dương trong lòng ngứa ngáy, có ham muốn đưa tay bóp bóp mấy cái, đương nhiên trong trò chơi không có chức năng này, cậu chỉ có thể nhìn Quân Lâm chảy nước miếng mà thôi.
Trâu Kỳ thấy cậu không nói lời nào, cứ đứng ở ngoài nhìn mình thì hơi bất ngờ, bình thường người này đơn giản là không có điểm dừng kia mà, sao bây giờ lại im lặng đột xuất thế.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu lại nghĩ gì?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Muốn sờ anh.
[Lân cận] [Quân Lâm]: …
Lộ Dương giật mình tỉnh táo lại, phát hiện mình vậy mà đem chút tâm tư ma chướng trong lòng nói ra, liền đau trứng, nhìn một hàng dấu chấm lửng của Quân Lâm, hàm súc cho biết đại thần không lời gì để nói, nếu không phải là hai người cách một cái cửa lao, khẳng định bản thân sớm trọng thương từ lâu rồi.
Bất quá lại nói, đây là lần đầu tiên đại thần ở trước mặt mình không đớp lại được câu nào, trước đều là mình bị anh ta chận á khẩu không trả lời được, hiếm có lúc hàm ngư phiên thân một lần, không nắm chặt thì thật quá đáng tiếc, nghĩ đến đây Lộ Dương lại ma chướng.
Cậu ở trước cửa tù đi tới đi lui hai bước, sau đó dừng lại nhìn Quân Lâm.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Mỹ nhân, cười một cái ca xem nào ∼
Nếu như Lộ Dương không phải là nữ hào, tình cảnh này thoạt nhìn thật giống như là một gã ăn chơi trác táng đùa giỡn con gái nhà lành.
Sau khi cậu nói xong câu đó, Quân Lâm vốn ngồi trên giường bỗng đứng dậy, chậm rãi tiến tới, đứng đối diện với cậu.
Trong giao diện trò chơi, nữ tử môi đỏ như mực, một thân hồng y, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nam tử tóc xõa dài, tướng mạo tuấn mỹ tuyệt luân, trường bào màu trắng tựa như người trong tranh vẽ.
Hai người mặt đối mặt mà đứng, cách một hàng cột, nữ tử hơi ngửa đầu nhìn nam tử, ánh mắt chuyên chú, mặt mang nhu tình.
Bất luận kẻ nào nhìn đều không khỏi cảm thấy đây là tình chàng ý thiếp, tình cảm nồng nàn bao nhiêu, song, đối thoại lại không giống như vậy.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Mỹ nhân, cưng thật đẹp trai, không nên thẹn thùng, cười một cái ca xem ∼
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu sống đủ rồi sao?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần tôi nhát gan lắm, anh đừng làm tôi sợ, anh tới đây, tới đây, có bản lãnh ra đây đánh tôi nè ∼
Lộ Dương ỷ Quân Lâm bị giam ở bên trong, không có biện pháp bắt mình, đặc biệt bỉ ổi ở bên ngoài xoay một vòng, vậy mà Quân Lâm chỉ nói một câu khiến cậu cứng ngắc đứng tại chỗ.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu cho rằng mấy cây gỗ cỏn con này có thể đỡ nổi tôi?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: … Ưm, sư huynh chúng ta có chuyện hảo hảo nói, đừng manh động, tôi đây không phải là gặp anh nên cao hứng quá độ sao (๑→ܫ←๑)
[Lân cận] [Quân Lâm]: Phải không
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Dạ dạ dạ đúng, tôi sung sướng quá nói nhảm thôi, miệng tiện là bệnh cần được chữa trị.
Trâu Kỳ bị những lời này của cậu chọc cười, tâm tình vốn dĩ không buồn không vui biến thành có chút vui thích.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần à, sao anh bị túm vào đây được hay thế.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Sơ xuất thôi
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Vậy anh phải ngồi chồm hổm tới khi nào?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Xem tâm tình đã
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Lời này thật thiếu đánh, giống như anh tùy thời có thể đi ra ý
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu nhìn thử một chút xem tôi có ra ngoài đánh cậu được hay không
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Anh nói như vậy tôi liền tin, lúc muốn đánh tôi người nào có thể ngăn được.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Khôn ra không ít nhỉ
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Nói như hồi đó tôi ngu lắm vậy, sư huynh chúng ta đổi đề tài đi, đúng rồi, tôi mang cho anh ăn nè.
Lộ Dương chợt nhớ bánh trung thu mình mua, điểm giao dịch với Quân Lâm, đem bánh trung thu đưa cho anh.
Trâu Kỳ tất nhiên biết bánh trung thu có thể giảm giá trị tội ác, chỉ là không ngờ Nhất Lộ Du Dương không chỉ ngàn dặm xa xôi chạy tới mà còn mang bánh trung thu cho anh, nhìn trang bị thô sơ của đối phương, mặc dù đã đổi một bộ quần áo khác, thế nhưng vẫn là trang phục đệ tử môn phái đưa tặng, trang bị đeo trên người cũng chỉ thuộc loại thông thường.
Trong ấn tượng của anh Nhất Lộ Du Dương phải là một học sinh, theo như vài lần tiếp xúc cũng không giống kẻ thích tiêu tiền, chí ít không phải là thích xài tiền bậy bạ, bây giờ nhìn bánh trung thu đối phương giao dịch cho mình, còn có lời cậu ta nói, lần đầu tiên không biết nên nói cái gì cho phải.
Quân Lâm cự tuyệt giao dịch, Lộ Dương trước khi tới cũng đoán được, không quá ngạc nhiên, mà bắt đầu khuyên anh.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh tiền trên người tôi chỉ đủ mua hai cái, bất quá có vẫn hơn không có đúng không, anh không thể bởi vì ít mà ghét bỏ đâu!!
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cậu lấy đâu ra tiền mua mấy thứ này?
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi đem bí tịch trước kia chúng ta đánh phó bản nhặt được bán, còn có cùng Nhị ca đào mỏ kiếm được, có điều bánh trung thu hơi đắt, cũng không biết hai cái này có thể giảm bao nhiêu giá trị tội ác cho anh đây, buồn ghê
Lúc đó Nhất Lộ Du Dương muốn đem hai bản bí tịch giao dịch cho mình, chính mình không muốn, cho cậu giữ lại bán lấy tiền, không nghĩ tới hôm nay tiền bán được hai bản bí tịch cuối cùng vẫn dùng trên người anh, trong nháy mắt đó Trâu Kỳ cảm thấy trong lòng mình thoáng xúc động.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sao anh không nhận, đừng nói là để tôi cầm đi bán nha, thương điếm bán đầy bánh này, tôi mà bán nhất định bị ép giá, không phải lỗ nặng sao? Mau nhận đi!!
Trâu Kỳ nhìn tin nhắn, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, trên mặt không có bất kỳ tâm tình gì, anh quan sát người có chút nóng nảy lượn lờ qua lại trước cửa ngục, lúc cậu ta giao dịch lần nữa mới điểm đồng ý.
[Hệ thống nhắc nhở]: Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái, giao dịch thành công, ngài nhận được hai bánh trung thu từ [Nhất Lộ Du Dương] đưa tặng.
♥
Tác giả:
Sư huynh đã cảm thấy tiện nghi sư đệ này cũng không tệ rồi!! Ngày mai để sư huynh mang sư đệ cùng nhau vượt ngục nha, 23333 ngày mai gặp