Buổi tuyển mộ tiến hành thành công tốt đẹp, tối đó trường học ngoại trừ ăn cơm cùng các vị phụ trách xí nghiệp, còn đặc biệt tổ chức buổi liên hoan riêng tại một nhà hàng danh tiếng gần trường, khao các sinh viên công tác phụ trách thông báo tuyển dụng.
Thông thường bữa tiệc cho học sinh thế này, nhóm lãnh đạo trường sẽ không nán lại quá lâu, cũng biết mình ở đây nhiều em bị gò bó, chỉ cùng sinh viên cụng một ly, nói vài lời khích lệ lúc khai tiệc, liền kéo chủ nhiệm và những giáo sư khác đi ghế lô, nhường chổ cho bọn nhỏ tự vui đùa.
Không thể không nói trên phương diện này, lãnh đạo trường làm việc hết sức được lòng người!
Không có mặt lãnh đạo cùng các thầy cô khác, nhóm sinh viên thả lỏng rất nhiều, bầu không khí trên bàn ăn hoà thuận vui vẻ, tất cả mọi người tương đối hài lòng, nên ăn thì ăn nên uống liền uống, bất quá vẫn còn nhớ phải đúng mực, cũng không uống quá say, chút chút vậy thôi.
Ăn cơm đến hơn 8h, mọi người ăn uống no nê ồn ào một trận mới chuẩn bị ra về. Lộ Dương chậm rãi theo sau những người khác rời khỏi ghế lô, thời điểm đi qua đại sảnh lầu hai, bất thình lình một đứa bé chạy tới từ hành lang bên cạnh, ôm chằm đùi cậu, ríu rít gọi, “Anh ơi!”
Lộ Dương theo phản xạ đứng lại, đưa tay đỡ nhóc tránh nó bị mình làm ngã, cúi đầu nhìn hoá ra là cậu bé tên Quả Quả bản thân cứu trong hẻm nhỏ lần trước.
Quả Quả mặc một cái quần yếm, bên trong là T-shirt màu đen, phía ngoài khoác áo sơmi ca-rô nhỏ, hai mắt lóng lánh nhìn cậu, thấy cậu cúi xuống lại kêu, “Anh ơi!”
“Sao em ở chổ này?” Lộ Dương mỉm cười, đưa tay sờ đầu nhóc.
“Em với ba ba còn có chú nhỏ tới đây ăn cơm, ca ca anh ăn cơm chưa?” Quả Quả hỏi.
“Ăn rồi, vậy ba ba em đâu, thế nào lại để một mình em chạy lại đây?” Lộ Dương nắm tay nhóc, nhìn quanh muốn tìm người nhà mà cậu bé nói, vừa quay đầu lại liền thấy một người đàn ông bước tới, Quả Quả kêu một tiếng ba ba với người nọ.
“Chào cậu, tôi là Trâu Trữ, ba ba Quả Quả.” Nam nhân bắt chuyện với Lộ Dương, y mặc một bộ quần áo hàng ngày đơn giản, vóc người hơi cường tráng, ngũ quan đoan chính mang theo nụ cười nhã nhặn, thoạt nhìn khoảng chừng 40 tuổi, làm người khác có cảm giác vô cùng thân thiết.
“Chào ngài, tôi là Lộ Dương.” Lộ Dương lễ phép cười.
“Ba ba, đây là anh trai giúp con đuổi kẻ xấu lần trước đó.” Quả Quả một bên lại nói, “Ca ca thật là đẹp trai, là vô địch tiểu bá vương đó ba!”
“…” Lộ Dương đỡ trán, câu này không nên nói cho ba ba nhóc nghe biết không.
“Tôi đã nghe Quả Quả kể lại, ngày đó thằng bé lén lút chạy đi gặp chuyện xui xẻo, làm phiền cậu rồi.” Trâu Trữ cười nói, sờ sờ đầu Quả Quả, “Tôi và vợ vẫn luôn muốn gặp mặt cám ơn cậu, cậu khi nào có thời gian tôi mời cậu ăn cơm.”
“Không cần đâu ạ, thật ra thì tôi cũng không giúp gì nhiều lắm.” Lộ Dương uyển chuyển từ chối, chuyện này cậu vốn không để ở trong lòng, cậu nghĩ ai rơi vào tình huống đó cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi.
“Xem như cho tôi một cơ hội cảm ơn cậu đi, huống hồ Quả Quả vẫn đòi gặp cậu mãi, đứa nhỏ này thật rất thích cậu đấy.” Trâu Trữ cười ôn hòa, Quả Quả bên cạnh y cũng gật đầu không ngừng phụ hoạ, vẻ mặt tràn trề mong đợi.
“Thực sự không…” Lộ Dương đang tính cự tuyệt, chợt nghe dưới lầu có người đang gọi tên mình, nhìn xuống, thì ra là bạn học phát hiện không thấy cậu đằng sau mới quay lại, kêu cậu một tiếng.
“Tớ qua ngay.” Lộ Dương đáp, xoay người giải thích với Trâu Trữ, “Ngại quá, bạn học đang đợi tôi, xin phép đi trước. Chuyện kia ngài không cần để ý đâu, đó cũng không phải việc lớn lao gì, Trâu tiên sinh gặp lại sau, tạm biệt Quả Quả.” Lộ Dương nói xong sờ đầu Quả Quả, chạy xuống lầu, kẻo bạn học đợi lâu.
“Tạm biệt ca ca.” Quả Quả vẫy vẫy tay, hướng bóng lưng cậu nói.
Cậu chạy rất nhanh, Trâu Trữ không kịp giữ lại, chỉ có thể cười cười nhìn cậu rời đi, vừa xoay mình liền thấy em trai đi tới bên cạnh, hỏi, “Xong rồi à?”
“Vâng, chỉ chào hỏi thôi.” Trâu Kỳ nói, “Quả Quả đang cùng ai nói tạm biệt vậy?”
“Là anh trai!” Quả Quả giành trả lời trước.
“Là cậu trai lần trước ở phụ cận công ty em cứu Quả Quả đấy, trùng hợp gặp mặt, tính mời cậu ta ăn một bữa cơm, ai ngờ cậu ta chạy nhanh như vậy.” Trâu Trữ bất đắc dĩ lắc đầu, thấy hơi đáng tiếc.
Trâu Kỳ nghe vậy nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc thấy bóng lưng rời đi của Lộ Dương, cũng trong lúc đó Lộ Dương giống như là cảm ứng được, ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Sao thế?” Bạn học hỏi Lộ Dương.
“Không có gì.” Lộ Dương thu ánh mắt, ra khỏi nhà hàng.
Trâu Kỳ cũng thu tầm mắt, “Có cơ hội sẽ còn gặp lại, đi thôi.”
Ba người cùng bước xuống lầu, vừa đi vừa trò chuyện, Trâu Trữ nói, “Anh còn nghĩ em phải nán lại một hồi chứ, sao nhanh như vậy? Lâm cục không giữ em lại sao?”
“Chỉ chào hỏi thôi.” Trâu Kỳ bâng quơ đáp.
“Anh nhớ ông ấy vẫn luôn muốn tác hợp em với con gái nhà ổng mà, mẹ hình như còn rất vừa lòng.” Trâu Trữ cười nói.
Trâu Kỳ không nói gì, Trâu Trữ biết em mình không thích nhắc chuyện này, liền nói, “Thật ra thì nếu em có thể tìm được một chổ bình yên cho mình, mẹ đã rất vui rồi, nhiều lần tâm sự với anh đều nói sợ em sau này cô đơn một mình đến cuối đời, nói tính tình em không tốt, lo lắng không ai yêu em, haizz, nói xong anh cũng thấy đau lòng.”
Trâu Kỳ: “…”
Bị mẹ của mình nói tính tình không tốt, trong đầu Trâu Kỳ nhớ lại lời nhận xét của tiện nghi sư đệ nhà mình “Lạm sát kẻ vô tội không coi ai ra gì hung hăng càn quấy ức hiếp tiểu hào”, tự nhiên thấy có chút ngứa tay, muốn trở về đánh cậu một trận.
♥
Lộ Dương đương nhiên không biết mình bị sư huynh nhung nhớ, sau khi trở lại KTX lên game phát hiện Quân Lâm vẫn chưa login, đành đi bang phái chạy thương, chạy một vòng quay về liền thấy Quân Lâm login, cậu gửi tin qua, hai người hẹn gặp ở ngoại thành.
Trâu Kỳ nhìn cảnh Lộ Dương chạy bộ tới, nhíu mày.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh tôi tới rồi, chúng ta đi thôi ∼
[Lân cận] [Quân Lâm]: Đợi lát nữa, mua toạ kỵ cho cậu, chạy bộ bất tiện.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: A, không cần không cần đâu, Tiêu Dao nói mua cho tôi rồi, hôm nay cậu ấy không login mới chưa đưa tôi thôi, sư huynh đừng nên tốn kém.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừ, lên ngựa.
Quân Lâm phát lời mời đồng kỵ, hai người cưỡi ngựa đến truyền tống Cửu Diệu Sơn.
Lộ Dương là người nói nhiều, một giây cũng không rỗi rảnh, líu ríu nói không thôi, Quân Lâm thỉnh thoảng trả lời cậu hai câu, đôi lúc lại ngó lơ sự tồn tại của cậu, Lộ Dương cũng không để ý, tự mình vui vẻ.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Hey, đại thần, anh thấy tôi bắt cái gì đó về làm sủng vật được không, à mà tôi chơi acc nữ, bắt con thỏ có vẻ khá hợp nhỉ, có điều tôi thích bảnh bao một chút, ví dụ như hổ báo các loại ấy.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Lấy tài nghệ của cậu, đều là sủng vật chọn cậu, có thể bắt được chim trĩ đã tốt lắm rồi.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Hắc hắc, đừng nói như vậy chớ, tôi mặc dù không lợi hại thật, nhưng có anh ở đây mà ∼
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Xem tâm tình tôi đã.
Thật ra thì tâm trạng Trâu Kỳ bây giờ không tệ, ngay từ đầu anh chơi game chỉ vì hứng thú, chơi đến thời điểm không còn đối thủ, trò chơi liền trở nên vô vị, chinh chiến tranh đấu gì gì đó cũng biến thành có cũng được không có cũng không sao. Có một khoảng thời gian dài chơi game chỉ để giết thời gian và thả lỏng tâm tình.
Nhưng hiện tại lại khác, anh tìm thấy một chuyện thú vị, đó chính là Nhất Lộ Du Dương. Ngày trước, ở trong game trừ phi hạ bản cần chỉ huy còn lại anh rất lười nói chuyện, huống chi là không việc gì cùng người khác hi hi ha ha tán gẫu.
Mà bây giờ lại câu được câu không với Lộ Dương, vậy mà khiến anh thích thú.
Sau khi đến chân núi Quân Lâm thu tọa kỵ, hai người liền đi bộ.
Phó bản Cửu Diệu Sơn không khó, đa số quái phó bản đều là động vật tu luyện trong núi mà thành, cũng chính bởi vì Cửu Diệu Sơn nhiều thú vật, nên người chơi trong Sư Môn Quật đều tới đây bắt sủng vật để nuôi.
Có hai loại sủng vật trong game, một loại đơn thuần chỉ là sủng vật nuôi dưỡng, không có sức chiến đấu, phụ trách bán manh, một loại khác là chiến sủng, thời điểm hạ bản đánh quái sủng vật có thể gia nhập chiến đấu, vả lại không bị tính là một thành viên tổ đội, nên không bị hạn chế, cấp bậc sủng vật càng cao, năng lực chiến đấu càng mạnh, có không ít người chơi vì nâng cao phần thắng hạ bản, đều sẽ nuôi chiến sủng, đồng thời nỗ lực nâng cấp lực chiến đấu cho bọn nó.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, anh có nuôi sủng vật không, sao tôi chưa từng thấy anh mang.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Có.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Là con gì?
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cậu muốn nhìn?
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Muốn!!
Lộ Dương vừa gõ xong, dưới chân Quân Lâm liền xuất hiện một cục bông màu vàng cam, đang lắc lư cái đầu cạnh chân Quân Lâm, lấy móng vuốt cào cào giày anh, chốc chốc lại dùng đầu cụng cụng lên đó vài cái.
Đây là… Lộ Dương ngốc mất mấy giây, nhìn cục bông tròn tròn lăn lộn trên mặt đất, nhất thời manh đến tâm đều tan chảy.
Oimeoi!! Là sư tử!! Là tiểu sư tử!!!
♥
Tác giả:
Khụ, ca không nuốt lời phải không thật sự là gặp tận mặt nha! Ánh mắt chạm nhau! Bùm chéo bùm chéo! Bắn ra lửa tình! Tình yêu đến nhanh như gió lốc… Được rồi, viết không nổi nữa đừng treo tui lên đánh nha!! Đại khái còn vài chương nữa sẽ đi phỏng vấn xin việc, sau đó bạn trẻ Lộ Dê Dê sẽ gặp boss, lưu lại ấn tượng khó phai với cấp trên! Ngày mai gặp moa moa ta
— nhân tiện giải thích rõ một chút, vì là văn võng du cho nên giai đoạn đầu tình tiết võng du sẽ nhiều một chút, về sau chủ yếu là về công việc, hiện thực võng du đan xen sẽ giảm bớt nha.