Tăng ca cả một đêm khiến Trâu Kỳ có chút mệt mỏi, khó được sáng sớm không đi làm đúng giờ, ngủ thẳng đến 8h mới rời giường.
Lúc xuống lầu không thấy thím Chu đâu, bữa sáng để trong nồi giữ nhiệt ở phòng bếp, Trâu Kỳ ăn sáng xong liền ra ngoài.
Thời điểm chờ đèn xanh thì nhận được điện thoại của Hồng Úy, nói linh kiện máy tính mới đã về, hẹn anh buổi chiều qua xem. Trâu Kỳ đáp ứng bảo đang lái xe rồi cúp máy.
Xe cộ chờ ở chốt đèn giao thông rất nhiều, từ cột đèn kéo dài thành một hàng về sau, Trâu Kỳ đứng tại hàng đầu tiên bên tay phải, trước mặt anh là một chiếc xe buýt đang dừng trạm, cửa vừa mở liền có một nhóm lớn hàng khách chen chúc đi lên.
Hồng Úy nói thế này: Người ngày thường nhìn nhã nhặn bình tĩnh lúc chen xe buýt phần lớn đều biến thành cao thủ võ lâm, thể lực mạnh mẽ có thể nâng cả nghìn cân.
Trâu Kỳ hiện tại tràn đầy đồng cảm, khách xuống xe buýt phía trước chẳng mấy người, nhưng lên lại một sóng lớn, trẻ tuổi hay không tuổi trẻ chen nhau như chẳng muốn sống, rất sợ trễ một giây xe sẽ chạy mất.
Tầm mắt quan sát chuẩn bị thu hồi lại thấy một bà cụ vịn tay cầm muốn đi lên nhưng bị một thanh niên phía sau lao vào đụng trúng, cả người loạng choạng như sắp ngã, bỗng hình ảnh tương tự xẹt qua trí nhớ khiến hai đồng tử anh co rút, vô thức muốn đẩy cửa bước xuống xe, lúc để tay lên chốt mở chuyện phát sinh kế tiếp làm anh dừng lại.
Chỉ thấy một trong hai người đứng sau lưng tại thời điểm chỉ mành treo chuông vươn tay đỡ bà cụ sắp ngã, tay còn lại nhanh như chớp tóm lấy cổ áo thanh niên bước lên xe nọ, kéo giật lại, đem người lôi xuống, thanh niên bị cậu kéo vấp chân suýt nữa ngã sấp.
Chuyện phát sinh trong trí nhớ không xảy ra, Trâu Kỳ thầm thở phào trong lòng, buông tay nắm chốt cửa, nhìn nhóm người đang đứng ở trạm xe.
Người ra tay đỡ bà lão mặc chiếc áo sơ mi trắng quần tây đen, quần áo thoạt nhìn rất chính quy, chính là trên đầu đội một cái mũ có vẻ không mấy phù hợp, khoảng cách không quá xa, Trâu Kỳ nhìn sườn mặt tuổi trẻ của cậu, hình như là một sinh viên mới ra xã hội.
Chỉ thấy cậu một tay đỡ bà cụ giúp bà lên xe, tay còn lại vẫn nắm cổ áo thanh niên, thanh niên muốn gỡ tay cậu xuống, lại bị cậu dễ dàng bắt cổ tay ngoặc ra sau lưng.
Tiếp đó đèn xanh bật sáng, xe buýt chậm rãi lăn bánh, hai người ở lại trạm xe.
Sau khi xe buýt chạy, Trâu Kỳ cũng di chuyển, lái xe lướt qua hai người, lúc đi ngang anh nghiêng đầu, từ cửa sổ liếc nhìn bọn họ, thấy người trẻ tuổi đội nón thả người thanh niên ra, vỗ vỗ bả vai tên nọ, trông điệu bộ cậu như đáng nói gì đó, tiếc rằng anh ngồi trong xe không nghe được.
Khoảng cách càng ngày càng xa, Trâu Kỳ theo kính chiếu hậu thấy người trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đón một chiếc xe buýt khác, trước khi đi còn vẫy vẫy tay với thanh niên nọ, lưu lại thanh niên giậm chân tại chỗ.
Ha. Trâu Kỳ cười khẽ, trong lòng không khỏi vui vẻ, hơi tăng tốc chạy về hướng công ty.
Bên kia Lộ Dương giải quyết xong tên thanh niên chen lấn xe buýt liền bắt chuyến khác, không để ý tên đó vẫn đang giậm chân mắng chữi, tốt tính phất phất tay tạm biệt thanh niên.
Tìm một chổ không chật chội cuối xe đứng, lấy mũ trên đỉnh đầu xuống, thuận tay sửa sang mái tóc lại một chút.
Cậu mặt ngoài rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút kích động nho nhỏ, vì hôm này ra ngoài là đi công ty “Gia Đạt” phỏng vấn, nếu như phỏng vấn thành công, cậu xem như là một thành viên bước vào xã hội, mặc dù chỉ là tạm thời.
Nghĩ thế thôi khoé miệng Lộ Dương đã cong cong lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cảm giác được đi làm so với nhàn rỗi trong KTX thích hơn nhiều.
Xe buýt ngừng tại trạm trước cửa cao ốc Vân Phong, Lộ Dương xuống xe bước vào, lúc đi đến đại sảnh đúng lúc thấy cửa thang máy sắp đóng, nhanh chóng chạy tới, hô lên, “Thang máy xin chờ một chút.”
Nghe được giọng cậu, người trong thang máy đưa tay đè xuống nút mở cửa, cánh cửa từ từ mở ra, Lộ Dương đi vào, nói tiếng cám ơn với người nọ.
Đối phương khẽ ừ, thả tay xuống, cửa thang máy dần đóng lại.
Toàn bộ thang máy chỉ có hai người bọn họ, Lộ Dương đứng ở vị trí phía sau hơi chếch sau đối phương, len lén đánh giá.
Cậu gấp gáp đi vào nên chỉ nhìn thoáng qua, không thấy rõ mặt đối phương, nhưng cảm thấy có chút quen mắt, nhất thời vẫn chưa nhớ rõ đã gặp qua ở nơi nào, nếu chạy lên quan sát quả thật bất lịch sự, đánh rướn cổ lên trước một chút, nhìn cho rõ. Kiếm Hiệp Hay
Lộ Dương cứ tưởng hành động của mình rất kín đáo, đối phương sẽ không phát hiện mình quan sát y, nhưng cậu không biết, động tác của cậu tất cả đều phản chiếu lên mặt kiếng chổ nút ấn thang máy, đồng thời cũng rơi vào mắt Trâu Kỳ.
Trâu Kỳ không ngờ ở chỗ này gặp được người thanh niên giúp người làm niềm vui ở trạm xe buýt ban nãy, lúc đối phương vào thang máy anh liền nhận ra ngay, trên tay vẫn cầm cái mũ đen trắng vừa đội.
Thang máy dần lên cao, nửa đường lại lục đục vào vài người nữa, nhiều người không gian trở nên nhỏ hẹp, Trâu Kỳ không thích cùng người tiếp xúc, lui về phía sau hai bước, vừa vặn đứng trước mặt Lộ Dương, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng hai nắm tay.
Ở cự ly gần như vậy Lộ Dương phát hiện đối phương vô cùng cao lớn, ước chừng cũng phải 1m85 trở lên, bởi vì cậu thân cao 1m76 so với đối phương thấp không ít, trên người cũng mặc áo sơ mi trắng cộng quần tây đen giống cậu, sống lưng thẳng tấp, trên tay khoác chiếc áo vest đen, toát ra mười phần khí chất tinh anh.
Hôm nay lúc ra cửa Lộ Dương còn tự cảm thấy bản thân ăn mặc như vậy đẹp trai không chịu nổi, bây giờ nhìn người ta mới biết tướng mạo mình cũng chỉ tàm tạm, thiếu chút phong phạm, nếu cậu là tiểu suất thì vị này chính là đại suất!
Thang máy ngừng lại ở tầng 13, Lộ Dương nghe được người đàn ông phía trước thấp giọng nói, “Làm phiền nhường một chút.” Đợi hai người phía trước nép sang bên cạnh, liền đi ra ngoài, Lộ Dương cũng vội vàng theo sau.
Tầng 13 chỉ có hai công ty, một là công ty “Gia Đạt” cậu đi phỏng vần, hai là công ty mạng lưới truyền thông Vân Khởi.
Lộ Dương có phần tò mò đối phương là người công ty nào, bước ra ngoài liền thấy anh ta rẽ hướng trái, bên ấy chính là công ty “Gia Đạt”, phía còn lại là Vân Khởi, xem ra là Gia Đạt, không chừng sau này sẽ là đồng sự?
Lộ Dương mãi nghĩ ngợi, nên chậm hơn vài bước mới vào cửa công ty “Gia Đạt”, ngay sau đó liền nghe mấy cô gái lễ tân chào người đàn ông kia, “Buổi sáng tốt lành Trâu tổng.”
Đối phương gật đầu, đi về phía phòng cuối đẩy cửa vào trong.
“…” Giờ khắc này Lộ Dương cuối cùng cũng biết tại sao cảm thấy đối phương quen mắt, bởi vì trước đó cậu tra tư liệu về “Gia Đạt” có thấy ảnh chụp đối phương.
Trâu Kỳ, người sáng lập “Gia Đạt”.
Hoá ra là boss tương lai của mình. Lộ Dương thấy may mắn khi ở trong thang máy vừa rồi chưa làm chuyện gì mất mặt, không thì cuộc phỏng vấn này cũng chẳng cần đi nữa.
Cậu hiện tại chưa biết đôi mắt hèn mọn lén lút quan sát ông chủ của mình đã bị boss tóm gọn! Xin hãy thắp cho Lộ Dê Dê của chúng ta ít đèn cầy nào.
Sau khi đăng ký, Lộ Dương phiền lễ tân cất mũ giúp mình, rồi cùng một cô gái khác đến phòng khách bên trong.
Bước vào Lộ Dương phát hiện đã có vài người đang ngồi chờ, cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, cách phỏng vấn còn 15 phút, liền đi tới chổ những người khác ngồi xuống.
Đến phỏng vấn tính luôn cậu tổng cộng năm người, ngoại trừ hai người đàn ông thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, ba người còn lại cũng sấp xĩ tuổi cậu.
Lộ Dương chú ý tới nữ sinh ngồi bên cạnh mình lật xem tư liệu, nét mặt có chút hồi hộp, những người khác đều im lặng, an tĩnh chờ bắt đầu phỏng vấn.
Khoảng chừng mười phút sau, một cô gái trẻ đi đến, đọc tên một người trong đây, dẫn người nọ đến phòng họp bên cạnh.
Thời gian phỏng vấn rất ngắn, một người nối tiếp một người, Lộ Dương là người thứ tư, sau khi được gọi tên liền bước vào phòng họp.
Trong phòng có ba người, Lộ Dương nhận ra hai người trong đó, một là Khương Duyệt, cái nữa là cô gái đi cùng Khương Duyệt tham gia buổi tuyển mộ của trường lần trước, còn người nam nhân thì cậu chưa gặp bao giờ.
“Chào các vị giám khảo.” Lộ Dương ngồi trước mặt ba người, lễ phép chào hỏi.
“Lộ Dương, lại gặp mặt rồi.” Khương Duyệt cười nói, cô hôm nay đeo kính mắt viền vàng, so với trước nhìn cơ trí hơn vài phần, “Không nghĩ em thật sự tới, còn tưởng em định hướng tốt cả rồi.”
Khương Duyệt thân thiện làm khẩn trương không rõ dưới đáy lòng Lộ Dương tiêu tán không ít, cậu nở nụ cười, nói, “Không phải vậy ạ, vì học kỳ sau phải học nghiên cứu, cho nên có chút lưỡng lự, sợ đến lúc đó thời gian va chạm.”
Khương Duyệt rất thích tác phong nói chuyện thẳng thắn như Lộ Dương, mà không phải giống những sinh viên khác, muốn ra tìm việc tạm thời lại sợ người tuyển dụng xí nghiệp không nhận, liền nói dối tình hình chỉ có thể làm ngắn hạn, đến ngày khai giảng trực tiếp phủi mông bỏ đi, uổng phí thời gian cùng tinh lực công ty đã bồi dưỡng.
“Không vấn đề gì, thực tập sinh có cách thức làm việc của thực tập sinh, chúng ta có thể sắp xếp hợp lý.” Khương Duyệt nói, theo thông lệ hỏi một vài vấn đề, Lộ Dương đều trả lời rất lưu loát.
Cuối cùng cô cầm lấy hồ sơ Lộ Dương, ánh mắt dừng ở mục đích tìm việc, “Ý cậu là tuân theo sắp xếp của công ty?”
“Vâng.” Lộ Dương gật đầu, ban đầu cậu định xin vào đối ngoại, nhưng bản thân dù sao cũng là làm ngắn hạn, yêu cầu quá nhiều không tốt, có cơ hội rèn luyện là được.
“Vậy vào bộ Trù hoạch chúng ta thế nào?” Khương Duyệt đề nghị.
“…” Bộ trù hoạch, chính là cái mình giao hàng lần trước sao, cả phòng làm việc đều là phụ nữ đó sao?!! Lộ Dương rất muốn hỏi bây giờ đổi ý còn kịp không?
“Chị Duyệt, chị kéo người kéo đến tự nhiên rồi.” Cô gái bên cạnh cười nói, “Em với Lô quản lý còn chưa lên tiếng mà.”
Nam tử gọi là Lô quản lý bất đắc dĩ lắc đầu, Khương Duyệt vô tình cười, “Người vốn chính là chị mướn vào, mấy người đi tim người khác đi. Lộ Dương, chị không nói nhiều cái khác với em, lương thực tập sinh tương đối thấp, phần lớn là làm chân chạy, em nếu không có ý kiến lúc nào mới có thể đi làm?”
Lộ Dương trước khi tới đã chuẩn bị tốt làm một thực tập sinh chân chạy, việc này cậu không để ý, ngày mai là thứ bảy, liền đáp, “Thứ hai có thể đi làm ạ.”
“Vậy được, thứ hai đến bộ Nhân viên ghi tên, sau đó đến bộ Trù hoạch báo cáo.” Khương Duyệt nói.
Chuyện thực tập đã đâu ra đấy Lộ Dương mới thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi cửa bước chân thoải mái không ít, lúc đi ra bàn lễ tân lấy mũ khuôn mặt vẫn mang nụ cười sáng lạng nói cảm ơn với cô gái, lễ tân đem mũ đưa cho cậu, còn cười nói, “Thứ hai gặp.”
“Cám ơn, thứ hai gặp.” Lộ Dương tay làm dấu Ok, bước xuống lầu.
Người có công tác cùng người không có công tác quả thật khác biệt! Công tác đã định khiến bạn học Lộ Dê Dê cảm giác bản thân cao lên những 2m, hình tượng chớp mắt to lớn không ít, ngay cả bước chân cũng mang theo gió, nhìn cái gì cũng thấy yêu đời, thực sự là tràn ngập hy vọng! Mình a ∼, thực sự là tràn đầy nhiệt huyết!!
Tâm tình sung sướng không lời nào có thể tả được, với tính tình hay nói, cậu cảm thấy phải tìm một nơi xả ra một chút mới được, thế là lấy điện thoại gọi cho bạn tốt Sở Tô của mình, “Tiểu quai, tớ có một việc quan trọng muốn kể với cậu, cậu đang ở đâu thế?”
“Ở nhà, chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh nhàn nhạt của Sở Tô.
“Tớ muốn gặp mặt mới nói! Cậu chờ tớ, tớ lập tức tới liền, đúng rồi, cái mũ tớ mượn cậu lần trước cũng trả cậu luôn, tớ lên xe rồi, chút nữa gặp.” Lộ Dương cúp máy, thong thả bước lên xe buýt.
Lúc Lộ Dương đến Sở Tô đang làm ổ trên ghế sa lon trong phòng khách, cả người lười biếng đối diện cái máy tính, trên người mặc bộ đồ ngủ tay dài, sống mũi là chiếc kính gọng đen, mớ tóc xoăn rối bù chỉa ra đủ hướng, thấy cậu đến cũng chỉ quay đầu lại nhìn một cái, nói một câu, “Chờ chút.” rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình.
Lộ Dương đặt cơm trưa mua dưới lầu lên bàn ăn, đi tới, thấy cậu ta đang mở word gõ chữ, “Bản thảo?”
Sở Tô là một tác giả mạng văn học, ngày thường nếu không có lớp toàn bộ thời gian hầu như đều ở nhà gõ chữ, Lộ Dương nhìn quần áo cậu ta cũng biết cậu ấy hôm nay sẽ không ra ngoài.
Sở Tô gật đầu, đem một đoạn cuối cùng viết xong, lưu lại rồi đóng word, lười biếng dựa trên sa lon, nhìn Lộ Dương, “Chuyện gì mà hưng phấn như thế?”
“Ăn no rồi nói cậu nghe, tớ có mua cá thu đao cho cậu này.” Lộ Dương kéo cậu ấy qua ăn cơm, “Là đại sự! Nhân sinh đại sự! Tớ cảm thấy cả người không còn là tớ nữa!”
“A.” Sở Tô mặc cậu bạn lôi kéo ngồi vào bàn cơm, “Cậu kết hôn sớm à?”
“Phụt, đừng giỡn, tớ bạn gái còn chưa có.” Lộ Dương vui vẻ nói, mặt mà cực lỳ nghiêm túc, trịnh trọng thông báo, “Tớ đi làm rồi!”
Sở Tô nhìn cậu vài giây, mở hộp cơm, gật đầu, “Đúng là đại sự.”
“Hey, em trai cậu phản ứng hơi bình thản quá đấy, ca đã đến bước ngoặc cuộc sống, cậu phải vì tớ mà biểu lộ chút vui mừng chứ.”
“Ừm.” Sở Tô nghiêng đầu suy nghĩ, khoé miệng cong lên, “Ừ, thật là vui vẻ.”
“Vẻ mặt thật giả tạo.” Lộ Dương cười mắng, đưa tay vỗ nhẹ lên ót Sở Tô, “Ca ca bây giờ là người đi làm rồi, hờ, nhân sinh a, thực sự là tràn đầy hy vọng cùng nhiệt huyết, chờ tớ lãnh lương sẽ mua cá thu đao cho cậu.”
Toàn thân Lộ Dương lúc này giống như có tầng tầng ánh sáng bao quanh, nhìn ra được cậu rất hạnh phúc, Sở Tô khẽ cười, “Được.”
Sau khi ăn cơm xong hai người bắt đầu chơi game, giống như trước chơi xe tăng đạn đạo, hai huynh đệ phối hợp đem xe tăng quân địch đánh cho thất linh bát lạc, gần đây chơi võng du bị Quân Lâm áp đánh, Lộ Dương lúc này mới cảm nhận lại được cảm giác khoái trá người thắng cuộc, quấn quít lấy Sở Tô chơi một lúc lâu.
Lộ Dương ở nhà Sở Tô ngủ một giấc tới chiều, mới rời đi, công tác ổn định khiến tâm tình cậu tốt vô cùng, mãi đến lúc trở về thì gặp chút phiền toái nhỏ.
Trên đường trở về, Lộ Dương xuống xe tại khu mua sắm điện tửLão Nhai, dự định thay một bàn phím và con chuột mới cho máy tính, con chuột lẫn bàn phím cậu đang dùng đều là tuỳ tiện mua, bình thường xài thì không vần đề gì, gần đây chơi võng du mới phát hiện dùng không tốt lắm.
Lộ Dương mua được chuột và máy tính ra đến cửa cao ốc đã bị người chặn đường, ba gã vây quanh cậu vẻ mặt bất thiện, một người trong đó là thanh niên buổi sáng ở trạm xe buýt thiếu chút nữa đẩy ngã bà cụ sau đó bị cậu chỉnh một trận nho nhỏ, hai gã lớn hơn ước chừng ba mươi tuổi, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, một người khoác tay lên vai Lộ Dương.
“Người anh em, tìm một chỗ nói chuyện thế nào?” Một tên trong đó nói, tăng thêm một ít lực đạo khoát lên trên vai Lộ Dương, mặc dù là câu nói thương lượng, nhưng giọng điệu mang theo ý tứ không cho phản bác.
“A?” Lộ Dương nhướn nhướn mi, liếc nhìn tên thanh niên hồi sáng, thấy tên đó nhìn mình có chút hả hê.
“Biết điều thì theo tụi tao một chuyến, mày cũng không muốn rước lấy phiền toái đúng không?”
“Tất nhiên.” Lộ Dương cười nói, nhìn thanh niên, âm thanh ôn hòa nói, “Cậu dẫn đường đi, huynh, đệ.” Đang nói lại nhấn mạnh hai từ huynh đệ.
Ba người rất hài lòng với phản ứng của cậu, nắm vai cậu đi về một hướng.
Trâu Kỳ xuống xe chuẩn bị bước vào trung tâm mua sắm điện tử khu Lão Nhai bỗng dừng lại, anh chỉ đến gặp một người, không ngờ lại thấy thanh niên nghĩa dũng buổi sáng bị ba người mang đi, cảnh tượng sang nay thoáng hiện ra, anh do dự vài giây, cất bước theo sau.
Trung tâm mua sắm điện tử nằm ở khu Lão Nhai, xung quanh còn một vài ngôi nhà cũ quy hoạch, các chung cư kiến trúc cũ. Ba người kia dẫn Lộ Dương băng qua vài con đường, cuối cùng ngừng lại ở một ngõ nhỏ khuất nẻo.
Lộ Dương chú ý hoàn cảnh chung quanh một cái, phát hiện đây quả là hẻo lánh đến không thể hẻo lánh hơn được nữa, xung quanh yên tĩnh, không một bóng người, cửa sổ chung cư bên trên khép chặt, phỏng chừng cũng không có người ở nhà, lúc bọn họ đi vào hẻm chỉ có một con mèo chẳng biết hoang hay nhà meow meow nhảy ra.
Đúng là một địa phương tốt.
Đi tới đầu hẻm, người khoác vai Lộ Dương thay đổi bộ mặt giả dối vừa rồi, dùng sức đẩy Lộ Dương vào trong, Lộ Dương phản ứng rất nhanh, khi lưng sắp va vào tường thì dùng chân chống vào chân tường, ổn định cơ thể, nhìn về phía ba người, “Các người muốn nói thế nào?”
“Nói thế nào?” Ba người nghe xong lời cậu, liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười, giống như là nghe được chuyện gì thật buồn cười, một người trong đó đến gần Lộ Dương, “Nghe nói mày sáng nay rất phách lối, huynh đệ tao sao lại đắc tội mày? Còn biết mày thiếu chút nữa đem cánh tay nó vặn gãy?”
Lộ Dương không phủ nhận khí lực sáng sớm hôm nay có chút nặng, chủ yếu là muốn cho thanh niên một bài học, nhưng không đến mức vặn gãy tay người, nhiều lắm là làm cho tên đó đau một buổi sáng thôi, khiến cậu kỳ quái là ba người này có thể biết mà đón đường cậu tại trung tâm điện tử, xem ra là có bỏ một chút công phu đây.
Nhìn bàn phím và con chuột ôm trong tay mình, Lộ Dương thở dài, cuộc sống luôn có chuyện cần mình ra tay trừ gian diệt ác mà, nhưng trước không thể phá hư thiết bị mới vất vả chọn tốt được.
“Sao không trả lời? Tiểu tử mày có ý gì?” Người nọ thấy Lộ Dương không lên tiếng, đưa tay đẩy đẩy cậu.
“Chờ một chút.” Lộ Dương chặn tay tên đó lại, nói, “Để tôi tìm chổ cất đồ đã.” Nói rồi đi đến một chổ tương đối sạch sẽ gần đó, khom lưng đem đồ vật để xuống.
“…” Ba người bị phản ứng ngoài dự đoán của cậu sừng sốt, thanh niên buổi sáng bị Lộ Dương vặn tay thấy bộ dáng cậu chẳng gì sốt ruột, liền phát hỏa, ỷ có người chống lưng, xông lên, đưa tay muốn đánh đầu Lộ Dương, “Con mẹ mày đang làm cái…”
Một câu chưa nói hết, tay còn chưa chạm được đã bị Lộ Dương dễ dàng bắt lại, tiếp đó xoay người, lắc một cái, tay tên đó lại bị Lộ Dương chụp ra sau lưng, Lộ Dương dùng mũi chân nhẹ nhàng đá một cái vào vị trí đầu gối, chân tên nọ khuỵ xuống, trong miệng “A” một tiếng.
Động tác Lộ Dương liên tiếp lại rất nhanh, nhanh đến mức thanh niên sau khi bị đè xuống đất hai tên còn lại mới phản ứng, hiển nhiên không nghĩ Lộ Dương còn có món này.
Thật ra thì không chỉ bọn họ, Trâu Kỳ đi theo một đường, đứng ở bên ngoài ngõ nhỏ cũng ngạc nhiên không ít, động tác Lộ Dương xuất thủ vừa chuẩn lại mau, cậu ban nãy đưa lưng về phía thanh niên, nhưng đầu không quay lại vẫn bắt được tay đối phương, thoạt nhìn giống như luyện qua vô số lần, mà lúc này trên mặt Lộ Dương căn bản không có một chút sợ hãi, như thể ba người này với cậu mà nói hoàn toàn không có chút lực uy hiếp nào.
Cũng bởi thế, Trâu Kỳ mới không động, đứng ở nơi ba người không thấy quan sát.
“Thả tao ra!!” Thanh niên quỳ dưới đất vùng vẫy hai cái, muốn thoát khỏi tay Lộ Dương, Lộ Dương hơi dùng lực, tên đó liền hút khí thét lên đau đớn, mà chân Lộ Dương vẫn đang giẫm đầu gối tên đó, nhìn thì như không dùng sức, nhưng làm tên đó không đứng dậy nỗi.
“Buổi sáng dùng tay này đẩy bà cụ đi, đau không?” Lộ Dương cười hì hì hỏi, “Còn dám nữa không? Ân?”
“Mẹ kiếp, thằng nhãi mày muốn chết!!” Hai gã đàn ông thấy Lộ Dương khinh thường bọn hắn, giận điên, vọt qua chổ Lộ Dương.
Thời điểm hai người đến gần Lộ Dương chợt đem thanh niên trên đất lôi kéo, đem người nắm dậy, dùng lực đẩy mạnh, thanh niên liền bổ nhào vào một gã đàn ông trong đó, cả hai lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa té sấp, gã còn lại siết chặt nắm đấm hướng vào mặt Lộ Dương.
Lộ Dương lui về sau hơi ngửa người, tránh né công kích gã đàn ông, cũng không đánh trả, chờ nắm đấm gã một lần nữa vụt tới mới lách mình tránh thoát, gã đàn ông chỉ cảm thấy bên hông một trận đau nhức, nhưng cố nén cầm khúc cây bên góc tường bổ về phía Lộ Dương.
Lộ Dương thoáng nghiêng người, bất ngờ tóm lấy tay gã, nâng gối hung hăng thụi vào bụng, người đàn ông mắt hoa lên, ngã xuống đất.
Lộ Dương một tay kẹp cổ gã, một gối chống đất đem người đè xuống đất, tay hơi siết chặt, hít thở không thông khiến người đàn ông trợn to hai mắt, Lộ Dương tươi cười nhìn gã, nới lỏng tay, sau đó quay đầu đi tránh thoát quả đấm tập kích từ một gã khác, duỗi chân quét ngang làm đối phương lảo đảo, đầu đập lên ván gỗ, kêu gào đau đớn, tiếng kêu rất ngắn, bởi vì giây kế tiếp miệng gã bị Lộ Dương tống một quyền, trên bụng cũng ăn một quả, đau đến nỗi mặt mày gã nhăn nhúm, phun một búng nước ra ngoài.
“Haizz.” Lộ Dương thở dài với gã, “Nơi này đều có một ít cụ ông cụ bà cao tuổi, đừng kêu lớn như vậy, hù doạ người ta, tôi cũng sợ.”
Lời cậu ta khiến ba người bị dập te tua cảm thấy đúng là ngày chó, rõ ràng là bị mày hù chết được không!!
Trâu Kỳ cũng bị loại vẽ vời không giống ai của cậu chọc cười.
Xử lí xong hai người, Lộ Dương chậm rãi đứng dậy, nhìn thanh niên ngây ngốc đứng một bên, vươn một ngón tay ngoắc cậu ta, “Qua đây.”
Thanh niên kinh hãi trước phương thức hung tàn đánh người nháy mắt của cậu, nhìn hai người nằm rên rỉ trên đất, sống lưng phát lạnh, lui hai bước bỏ chạy, tốc độ Lộ Dương nhanh hơn cậu ta, vài bước liền bắt kịp, một tay nắm vai, đem người ép trên tường, chen lên lấy cánh tay chế trụ cổ cậu ta.
“Cậu tính chạy? Bỏ mặc đồng bọn của cậu sao?” Lộ Dương hỏi.
“Tôi tôi… tôi….” Thanh niên tôi nửa ngày cũng tôi không ra lý do, nhìn khuôn mặt Lộ Dương trắng trẻo sạch sẽ, lại giống như nhìn thấy ác ma.
“Sau này còn chen xe buýt không?” Lộ Dương hỏi.
“Không, không chen….”
“Còn lập bè kết phái ức hiếp người nhỏ yếu không?”
Anh tuyệt không nhỏ yếu được chứ!!! Nội tâm thanh niên cơ hồ hỏng mất, cái gì gọi là đánh người không được còn bị người đánh chính là nói hắn hiện tại, cậu ta âm thầm mắng Lộ Dương một trăm lần, nhưng ngoài miệng lại chẳng dám hó hé, chỉ biết dùng sức lắc đầu.
“Vậy thì tốt, cậu đó, phải làm nhiều việc tốt, cống hiến hết mình cho xã hội.” Lộ Dương mỉm cười hài lòng, thả cậu ta ra, lui vài bước, nét cười trên mặt đột nhiên biến mất, lạnh lùng nói, “Ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, mặt nâng lên!”
Thanh niên bị tốc độ trở mặt nhanh hơn cả lật sách của cậu càng thêm sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là nghe theo, sau đó thấy Lộ Dương móc di động từ trong túi ra, tưởng Lộ Dương muốn gọi cớm, vội hét to, “Đừng báo cảnh sát!!! Đại ca anh đừng báo cảnh sát!!”
Lộ Dương phớt lờ cậu ta, mở điện thoại chỉa về phía cậu chụp mấy tấm, theo sau lại quay sang chụp mấy gã vật vã trên đất, “Báo cảnh sát nhỡ người ta không rảnh rỗi để ý mấy người thì sao, nhìn xem, tư thế này không tệ, phỏng chừng có thể để mấy người hot một thời gian đấy.” Vừa nói vừa đem ảnh chụp cho thanh niên nhìn lại còn nói, “Đừng cảm ơn tôi, tôi là Lôi Phong.”
“…”
Lộ Dương cầm đồ đạc dưới đất của mình lên, vu vơ hát rồi bước khỏi hẻm nhỏ.
Hướng cậu đi ngược với chổ Trâu Kỳ đứng, nên không phát hiện ông chủ của mình đứng bên ngoài, nếu như biết cậu nhất định sẽ nhanh chóng về nhà xem Hoàng lịch nhìn xem ngày này có thích hợp đánh lộn không.
Trâu Kỳ nhìn bóng lưng Lộ Dương rời đi, lại nhìn ba người bị thu thập trong ngỏ, đột nhiên có điểm đau thay bọn họ.
Di động trong túi vang lên, Trâu Kỳ mở nghe, thanh âm của Hồng Úy truyền tới, “Lão đại tôi đến rồi anh ở đâu?! Trang bị ông Tiền đã lắp ráp tốt cả rồi, chỉ chờ anh đến!!”
“Lập tức đến.” Trâu Kỳ liếc nhìn ba người kia lần nữa, xoay người đi mất.
♥
Sự việc vừa xảy ra Lộ Dương căn bản không để trong lòng, tâm trí cậu chỉ chờ mong đến ngày đi làm.
Ngày đi làm chính thức cậu dậy thật sớm, so với lúc lên lớp còn sớm hơn, cả người giống như uống máu gà, tâm trạng phơi phới, lúc ăn sáng ở căn tin trường bà chủ còn mấy lần nhìn cậu, hỏi cậu quen bạn gái à, Lộ Dương cười hắc hắc, nói so với bạn gái còn quan trọng hơn.
Lộ Dương dậy sớm ngoại trừ nguyên nhân kích động khó ngủ, còn bởi vì trường học cách chổ đi làm khá xa, giờ làm việc lại ngay lúc cao điểm dễ kẹt xe.
Giờ làm việc chính thức là 8h, khi Lộ Dương đến công ty còn chưa đến 7h30, bác bảo vệ công ty nhận ra cậu, còn cùng cậu chào hỏi, Lộ Dương cùng bác ấy chào buổi sáng mới liếc nhìn cửa, thấy bên trong rất yên tĩnh, hình như chưa có ai đến, bản thân mình người mới tùy tiện đi vào có vẻ không tốt lắm.
Tần ngần ở cửa một phút, cậu trở lại chổ bác bảo vệ ngồi xuống, hai người trò chuyện giết thời gian.
Lộ Dương thuộc loại thế hệ trước nên nói chuyện với đại thúc bác gái đều có thể nói tới hăng say vui vẻ, mấy bác gái ở tiểu khu hồi đó cậu sống, đều biết tiểu hài tử nhà lão Lộ lớn lên không chỉ xinh đẹp, mà còn miệng ngọt, bắt tâ một đám trưởng bối làm tù binh.
Lần này cũng không ngoại lệ, hai bác cháu ngồi xuống liền trò chuyện khí thế ngất trời.
Đang nghe bác bảo vệ kể chuyện lý thú lúc công tác ở đây, bỗng cửa kính công ty bị người từ bên trong đẩy ra, hai người nhìn qua, thấy có người từ bên trong bước ra.
Lộ Dương nhìn người đi ra sửng sốt, bác bảo vệ bên cạnh “vèo” một cái bật dậy, chào nam nhân vừa bước ra, “Chào Trâu tổng!” Nói xong lấy tay đụng Lộ Dương một cái, tỏ ý cậu mau chào.
Lộ Dương mới kịp phản ứng, vội vàng làm theo, hướng nam nhân đang đi tới chổ bọn họ nói, “Buổi sáng tốt lành Trâu tổng.”
Gặp được Lộ Dương Trâu Kỳ có chút bất ngờ, cước bộ ngừng lại, nhìn họ.
“Trâu tổng, đây là thực tập sinh mới tới.” bác bảo vệ có ấn tượng rất tốt với Lộ Dương, sợ Trâu Kỳ thấy cậu cùng mình nói chuyện phiếm lưu lại ấn tượng xấu vội giải thích, “Ngày đầu tiên đi làm đến hơi sớm, nên trước ngồi ở chổ tôi chờ.”
Trâu Kỳ nghe xong nhíu mày, anh biết hôm nay có ba thực tập sinh tới, nhưng không nghĩ tới một trong đó lại là Lộ Dương, trải qua chuyện đánh nhau lần trước, anh đối với Lộ Dương ấn tượng rất sâu sắc.
“Chào Trâu tổng.” Lộ Dương hiểu ỵ́ bác bảo vệ, nhanh chóng tự giới thiệu, “Tôi là thực tập sinh mới tới, hôm nay là ngày đầu tiên đến báo cáo, tôi tên….”
“Tôi biết.” Trâu Kỳ nói, “Lôi Phong.”
“….” Lộ Dương đơ ra.
“Ngõ Lão Nhai, thân thủ không tệ.” Nhìn cậu có chút mờ mịt, Trâu Kỳ nói vài câu nhắc nhở, sau đó cũng không chờ cậu phản ứng, trực tiếp đi vào thang máy trước mặt rời khỏi.
Để lại cho Lộ Dương một mối ngổn ngang, ngõ Lão Nhai, Lôi Phong, thân thủ không tệ.
Ôh đệt! Lộ Dương nhất thời phản ứng lại, chợt nhìn về phía Trâu Kỳ rời đi, nhưng chỉ còn lại cửa thang máy đóng chặt.
Đánh nhau bị ông chủ phát hiện làm sao bây giờ? Có khi nào boss nghỉ mình là một tiểu hỗn đản chỉ thích gây chuyện đánh nhau không? Có khi nào thời gian thực tập một tháng chưa đến đã đem mình đuổi đi không?!!
Trong lòng Lộ Dương xẹt qua vô số giả thiết, tâm tình vốn tốt đẹp vì đi làm nháy mặt tuột dốc, đầy đầu đều là cảnh tượng ông chủ phát hiện mình là một tiểu hỗn đản, sau đó gây khó dễ, tìm cách một tháng đem mình tống cổ khỏi công ty.
Tiền đồ tươi sáng trong chốc lát trở thành tương lai xa vời.
Lộ Dương lúc này thầm nghĩ nếu như gặp lại ba kẻ nọ phải dập thêm lần nữa mới được!!! Cho các người phá hư công việc của người khác!!
Bác bảo vệ không biết suy nghĩ của Lộ Dương, chỉ hướng thang máy thở dài, nói, “Tối hôm qua Trâu tổng lại tăng ca.”
“Sao ạ, Trâu tổng bình thường đều tăng ca ạ?” Lộ Dương hỏi.
“Bây giờ bớt rồi đấy, nghe nói mới đây có hạng mục mới phải mở rộng nên mới bận rộn vậy, lúc công ty mới bắt đầu hoạt động cậu ta hầu như đều ở công ty, nửa đêm tuần tra đều thấy văn phòng cậu ta sáng đèn.” Bác bảo vệ lắc đầu.
Lộ Dương nghe vậy gật gù, nội tâm cảm thán làm ông chủ cũng thật không dễ dàng! Không biết đại thần có bận rộn giống như vậy không, đi kiếm tiền đúng là vất vả, xem ra mình phải đối tốt với anh hơn nữa mới được.
Gần tới 8h người của công ty mới lục đục đến, cô gái bàn lễ tân giúp Lộ Dương cất mũ nhớ rõ cậu, chủ động chào hỏi, còn dẫn cậu và hai thực tập sinh khác đi bộ Nhân viên ghi danh.
Ngoại trừ Lộ Dương, thì có hai người thực tập sinh một nam một nữ, nam tên Lâm Diệp Phương, nữ gọi Ngô Tiệp, Lộ Dương bất ngờ vì người nam là sinh viên trường họ, mặc dù không tính là quen, nhưng cũng biết đôi chút, Lâm Diệp Phương được phân vào bộ Thị trường, mà Ngô Tiệp là bộ Tài vụ.
Lộ Dương không ngạc nhiên khi được sắp đến bộ Trù hoạch. Nhưng cứ nghĩ sau này bản thân làm việc giữa một đám phụ nữ, không khỏi thở dài.
Trong ba người chỉ có mình Lộ Dương là làm thực tập ngắn hạn, bộ Nhân viên nói cậu chốc nữa nộp một bản thời khoá biểu lưu lại, ngày thường nhà trường có việc phải nói trước với người phụ trách ngành đăng ký xin nghỉ, thuận tiện cho bộ Nhân viên kiểm tra, Lộ Dương nhất nhất đáp ứng.
“Dương Dương sao không nghe cậu nói muốn đi thực tập, không phải cậu học nghiên cứu sinh sao?” Ở cửa bộ Nhân viên chờ sắp xếp Lâm Diệp Phong thấp giọng hỏi.
“Hiện tại không có khóa, đi ra rèn luyện một chút.” Lộ Dương đáp.
“Này hoá ra lại hay, tớ còn lo một người không ai quen biết, vừa vặn chúng ta có thể kết bạn, tiếc là khác ngành.” Lâm Diệp Phong nói, “Mà cậu may mắn thật đấy, tớ lần trước đi giao tài liệu có đi ngang qua bộ Trù hoạch, bên kia toàn là mỹ nữ, quả là vạn hoa trong bụi rậm a!”
Lộ Dương cười cười, đáy lòng một trận mồ hôi lạnh, một con dê giữa một đám hoa.
Lộ Dương đi theo một cô gái bộ Nhân viên báo danh, giống như ngày đầu tiên cậu đến giao hàng, toàn bộ văn phòng bộ Trù hoạch đều là cô nương, người nào cũng da dẻ trắng nõn khuôn mặt xinh đẹp, mỗi người mỗi vẻ.
“Chào mọi người, tôi là Lộ Dương, hôm nay ngày đầu tiên đến báo cáo.” Là tay mơ mới vừa đi làm, Lộ Dương rất lễ phép cùng mọi người chào hỏi.
“Hoan nghênh Tiểu Lộ đồng chí.” Mấy cô nương vỗ tay cười nói, “Rốt cuộc cũng có một tiểu ca dễ nhìn tới rồi, thời gian làm việc sẽ tràn ngập sắc màu cho xem.”
“Yêu, vậy là bình thường bộ chúng ta làm việc rất hắc bạch sao.” Sau lưng truyền đến giọng điệu trêu ghẹo, Lộ Dương quay đầu lại liền thấy Khương Duyệt từ bên ngoài đi tới.
“Chào Khương quản lý.” Lộ Dương nói với cô.
“Cùng mọi người gọi chị chị Duyệt đi.” Khương Duyệt cười nói, “Bắt đầu từ hôm nay em chính là một phần tử ngành chúng ta, chào mừng em.”
“Cám ơn chị Duyệt.” Lộ Dương cười gượng.
“Tiểu Trầm, cô dẫn Lộ Dương đến chổ cậu ấy, làm quen một chút tin tức công ty cùng nghiệp vụ ngành đi.” Khương Duyệt phân phó.
“Vâng, chị Duyệt.” Lộ Dương gật đầu, tiếp đó đi tới cô gái gọi Tiểu Trầm nói, “Làm phiền chị, chị Trầm.”
“Thật lễ phép.” Tiểu Trầm cười nói, dẫn cậu đến vị trí sát tường thuỷ tinh, vừa vặn kế sát hành lang.
“Chị Duyệt, hôm nay có bạn học mới đến, chúng ta không phải nên ăn mừng một chút sao, nghe nói đối diện mới mở một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên mùi vị siêu cấp chính tông, em thấy thế nào?” Một cô nàng ngồi đối diện xéo với Lộ Dương lên tiếng, thấy Lộ Dương nhìn sang còn nháy nháy mắt với cậu, Lộ Dương mỉm cười với cô.
“Được, đặt chổ đó đi, buổi tối chị mời khách.” Khương Duyệt nói, “Nhớ giữ bụng ăn một bữa no a.”
“Tuyệt!” Chúng cô nương hoan hô một tiếng, “Chị Duyệt uy vũ nhất.”
“Còn có tôi nữa a!!” Cửa phòng thò vào một cái đầu, Lộ Dương nhận ra đó là thư ký mang cà phê cho Trâu tổng cậu giao hàng lần trước, ngày phỏng vấn cậu nghe người ta gọi cô là Liễu Sa.
“Nhất định có phần cô, không thiếu được.” Khương Duyệt cười nói, “Trâu tổng đang ở phòng làm việc sao?”
“Không ạ, Trâu tổng tối hôm qua tăng ca sáng sớm hôm nay về rồi, ban nãy điện thoại tới bảo em thông báo mọi người 10h họp, nói mọi người chuẩn bị tài liệu hạng mục mới mở khu Cao Tân phía Tây.” Liễu Sa nói, nói xong liền vẫy vẫy tay với Lộ Dương, “Hello, tiểu soái ca.”
“Chào chị Liễu Sa.” Lộ Dương ngoan ngoãn chào hỏi.
“Tiểu Trầm đem tài liệu đã sửa xong đưa cho chị.” Khương Duyệt nói, “Ăn là ăn, công việc là không thể bỏ, làm tốt chuyện được giao đi.”
“Vâng!!” Tiểu Trầm đáp, “Đúng rồi, chị Duyệt không thì buổi tối chúng ta cũng mời Trâu tổng đi, nhiều người thêm náo nhiệt mà.”
“Chị Tiểu Trầm chị giỡn hoài, Trâu tổng đến thì không phải náo nhiệt mà là tẻ ngắt ấy.” Liễu Sa trộm cười.
“Đúng vậy đúng vậy, tuy boss đại nhân anh tuấn tiêu sái, nhưng quá cao lãnh a, không phải người bình thường chúng ta có thể điều khiển đâu.”
“Hoa tuy đẹp, nhưng có gai a.”
Lộ Dương nhớ lại tình cảnh chạm mặt Trâu Kỳ sáng nay, thầm cảm thán, xác thật là cao lãnh.
“Đủ rồi các cô nương, nghị luận sau lưng ông chủ cẩn thận trừ tiền lương, mau mau làm việc..” Khương Duyệt cười khẽ, sau đó nhìn Lộ Dương, “Lộ Dương có cái gì không hiểu thì hỏi, đừng ngại, công tác chính là như vậy, không mở miệng người khác không biết em có làm được hay không.”
Lộ Dương vội vàng đáp ứng.
Tiểu Trầm giúp Lộ Dương mở trang web công ty, trên web có giới thiệu cặn kẽ, để cậu bắt đầu quen dần với bối cảnh công ty.
♥