Từ khi sư huynh đi công tác trở về login tâm trạng Lộ Dương không ngừng thăng lên theo cấp số nhân, ngày thứ hai đi làm lúc chạm mặt Trâu Kỳ cũng vui tươi hớn hở chào hỏi, cười đến mức loè loè hai chiếc răng nanh, khiến Trâu Kỳ nhìn nhiều hơn vài lần, tưởng rằng nhị hoá này nhặt được tiền.
Đến trưa Lộ Dương vẫn cần mẫn giúp mọi người làm chân chạy việc, ngắn ngủi một tuần cậu đã quen với nghiệp vụ cũng như nội dung qui trình làm việc của bộ Trù hoạch, ngày thường sẽ ghi chú một ít thông tin hữu dụng Tiểu Trầm nói, lúc rảnh rỗi sẽ sắp xếp xem lại.
“Dương Dương, giúp tôi điều chỉnh cách thức hoạt động dự án ngày kia một chút, tài liệu đã gửi đến máy tính cậu rồi đấy.” Tiểu Vũ hai tay gõ bàn phím, nói với Lộ Dương đang chỉnh lý hồ sơ.
“Được.” Lộ Dương đáp, cẩn thận sửa sang sắp tài liệu giúp Tiểu Trầm, rồi trở về chỗ ngồi nhận dự án Tiểu Vũ gửi tới, giúp cô sửa lại cách thức.
Công việc hiện tại của Lộ Dương chính là giúp mọi người đánh văn bản, sắp xếp tài liệu, hoặc chân chạy giao tài liệu đến các ngành khác, do tuần trước Trâu Kỳ đi công tác, nên Lộ Dương không phải đi chuyển đồ này nọ nữa, đối chuyện này cậu cảm thấy vô cùng may mắn.
Không thể phủ nhận bị ông chủ bắt được đuôi sam chi chi đó, thực sự làm cái gì cũng không thoải mái.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Lộ Dương như mọi hôm cùng nhóm Tiểu Trầm đến căn tin dùng bữa, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, đến khi nói tới sở thích Tiểu Trầm bỗng hỏi Lộ Dương, trả lời đầu tiên của Lộ Dương chính là rèn luyện thân thể, thứ hai chính là chơi game.
Cả hai sở thích đều có chút khác biệt, thấy Tiểu Trầm ngạc nhiên, Lộ Dương liền giải thích: “Rèn luyện là thói quen lúc nhỏ, hồi đó còn ở dưới quê mỗi ngày trước khi đi học em đều cùng ba trung bình tấn, cũng khá lâu rồi, còn game thì chỉ mới thích gần đây thôi, cảm thấy rất vui vẻ.”
“Wow, trung bình tấn luôn sao, à đúng rồi, cậu chơi game gì?” Tiểu Vũ hỏi.
“Võng du, tôi vừa mới chơi thôi, mọi người có muốn chơi cùng không?” Lộ Dương hỏi.
Tiểu Trầm và Tiểu Vũ vừa nghe võng du liền không dậy nổi hứng thú, rủ Lộ Dương chơi Trang trại QQ và Noãn noãn hoàn du thế giới*, nói xong hăng hái lấy di động thêm weibo và QQ Lộ Dương.
Mặc dù Lộ Dương không thích chơi hai cái này, nhưng vẫn ngoan ngoãn thêm bạn tốt.
“Chị kéo em vào nhóm chúng ta ở weibo rồi đó, sau này bộ mình có thông báo gì sẽ gửi lên đó.” Tiểu Trầm nói, kéo Lộ Dương vào nhóm, “Ồ, Nhất Lộ Du Dương, nick em cũng thật dễ nhận ra, na ná tên em vậy, còn để ảnh đại diện hình con dê nữa, đáng yêu quá, này là em vẽ à?”
“Không phải ạ, là bạn vẽ.” Lộ Dương cười nói, ảnh đại diện của cậu chính là một cái đầu dê núi chibi, một người bạn bên khoa mỹ thuật vẽ giúp cậu, quả thật nhìn rất dễ thương, cậu vẫn luôn cài hình này làm ảnh đại diện trên QQ và weibo.
“Bạn gái phải không?” Tiểu Vũ một bộ như tôi biết hết rồi nhá.
“Không phải, bạn học thôi.”
“Bạn gái trong trường.” Tiểu Trầm gật gù, như thể chị cũng biết hết rồi nhé, “Không cần giải thích, chị cũng là người từng trải mà.”
“Không phải vậy mà.” Lộ Dương có chút dở khóc dở cười, rốt cục tỷ tỷ chị não bổ tới trình nào rồi.
Các cô nương mỗi người tôi một lời cậu một lời líu ríu rôm rã, không phát hiện Trâu Kỳ ngồi phía sau họ bị bình phong che lại, nội dung trò chuyện toàn bộ lọt vào tai Trâu Kỳ.
Hôm nay Trâu Kỳ không dặn Liễu Sa gọi thức ăn bên ngoài, tuỳ tiện đến căn tin giải quyết một bữa, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, thời điểm nghe Tiểu Trầm nói nick Lộ Dương trong game khiến anh phải buông đũa, kinh ngạc rồi lại có phần trong dự liệu.
Ban đầu Khương Duyệt hỏi ý anh nói cô muốn tuyển một thực tập sinh ngắn hạn, đối phương học nghiên cứu sinh, công tác sẽ không lâu. Chỉ cần người Khương Duyệt chọn, không ảnh hưởng hoạt động của ngành, anh cũng không ý kiến.
Về sau Nhất Lộ Du Dương cũng ở trò chơi nói với anh đã học năm tư đại học, chuẩn bị ra ngoài thực tập, nhưng vì sắp học nghiên cứu nên có hơi lưỡng lự, lúc nhận được phỏng vấn còn ở trong trò chơi hỏi ý kiến anh thế nào, nhưng anh vẫn không liên hệ hai người là một, mãi đến ngày lần đầu tiên nghe được tên Lộ Dương mới hơi hoài nghi, vì vậy lúc Lộ Dương tự giới thiệu có phần thăm dò cậu.
Đương nhiên anh cũng tự cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, trái đất lớn như vậy, lấy đâu nhiều trùng hợp như thế.
Anh cũng định sau chuyến công tác sẽ tìm hiểu xem giữa hai người rốt cục có mối quan hệ gì không, thật không nghĩ hôm nay suy nghĩ của anh được xác định.
Tiện nghi sư đệ phạm nhị trong trò chơi đột nhiên biến thành cấp dưới của mình, Trâu Kỳ khẽ nhíu mày, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng phát triển thế này trái lại rất thú vị.
Cơm nước xong Trâu Kỳ trở lại văn phòng vừa vặn đụng phải Liễu Sa chuẩn bị rời đi, thuận miệng dặn cô, “Buổi chiều đi làm đến bộ Nhân Viên mang hồ sơ thực tập sinh mới tới cho tôi.”
“Vâng.” Liễu Sa đáp, khó hiểu nhìn bóng lưng Trâu Kỳ tiến vào phòng làm việc của anh, chẳng rõ dụng ý anh giao là gì.
Trước kia trừ phi là nhân viên giữ chức vụ quan trọng Trâu Kỳ mới đọc lướt qua thông tin của họ, hoặc đích thân đi phỏng vấn, những chức vụ bình thường khác đều do Bộ nhân viên và bộ Quản lí phụ trách, huống chi là tài liệu thực tập sinh.
Bất quá tâm tư boss lúc nào cũng như mây bay, làm theo làm tốt rồi, không cần xoắn xuýt nhiều như vậy. Liễu Sa gật đầu, rời văn phòng.
Trâu Kỳ ngồi trên ghế da, ngón tay thong thả như có tiết tấu gõ gõ mặt bàn, suy tính chính mình nên chào đón tiện nghi sư đệ thích tìm ngược tự mình dâng tới cửa thế nào.
Nhị hoá đã tìm đến tận nơi, thân làm sư huynh cũng nên chiêu đãi sư đệ mới phải phép.
Nghĩ tới đó Trâu Kỳ giật nhẹ con chuột máy tính, sau khi màn hình bật sáng liền điền mật mã, mở QQ đăng nhập tài khoản.
Bình thường lúc làm việc Trâu Kỳ cơ hồ rất ít dùng QQ cá nhân, lần này login chỉ muốn xem cảm nhận Lộ Dương ra sao thôi.
Anh login tìm kiếm số tài khoản Lộ Dương, biểu thị đối phương đang onl bằng điện thoại, chỉ do dự một chút liền gửi tin nhắn.
Lộ Dương giải quyết xong bữa trưa liền chạy qua bộ Nghiệp vụ nghỉ ngơi, mọi người trong phòng làm việc đang nói chuyện phiếm hoặc lên mạng sau đó mới bắt đầu nghỉ trưa, Lộ Dương cũng không ngoại lệ, nằm trên giường xếp ôm di động đọc truyện tranh.
Lúc QQ báo có tin nhắn mới, Lộ Dương còn đang đọc hăng say, không mấy chú ý, đợi cậu chuẩn bị đánh một giấc mới mở ra xem thì đã là nửa tiếng sau.
— Quân Lâm: Ở trò chơi?
Hai chữ Quân Lâm khiến Lộ Dương lập tức từ trên giường bật dậy, làm Lâm Diệp Phương ngủ cạnh bên giật cả mình, vội hỏi, “Cậu sao vậy?”
Lộ Dương mới ý thức hành động mình có hơn thái quá, vội vàng nói câu xin lỗi, tiếp tục nằm xuống, tâm trạng kích động đọc tin nhắn Quân Lâm gửi qua lần nữa.
Hì, đây là lần đầu tiên sư huynh gửi tin nhắn cho mình!! Lộ Dương sung sướng đều lộ hết trên mặt không hề che giấu, nhanh chóng trả lời Quân Lâm.
Nhất Lộ Du Dương
Không có, sư huynh anh đang ở trò chơi à?
Nhất Lộ Du Dương
Tôi vừa ăn cơm xong, anh ăn chưa?
Tin nhắn gửi được hai phút, năm phút, mười phút, mười lăm phút….
Bên kia vẫn không động tĩnh, biểu thị không onl.
Lộ Dương: “…” Ban nãy đừng mãi mê đọc truyện là tốt rồi, sư huynh đừng đi, anh mau trở lại đi!!
Lộ Dương kêu gào đương nhiên Trâu Kỳ nghe không được, anh gửi tin cho Lộ Dương đợi một lúc thấy cậu không trả lời liền đi nghỉ trưa, rời nhà một tuần anh quả thật có chút mệt mỏi.
Mỗi một công nhân viên nhậm chức đều có hồ sơ thông tin cá nhân bằng điện tử, giờ làm việc buổi chiều Liễu Sa thật năng suất gửi hồ sơ cá nhân nhóm người Lộ Dương vào hộp thư Trâu Kỳ.
Trâu Kỳ mở tập tin Liễu Sa gửi đến, nhấp vào tư liệu của Lộ Dương.
Trên lý lịch rất tỉ mỉ, rành mạch giới thiệu quá trình học tập từ bé đến đại học, bên phải đính kèm ảnh chân dung 3×4.
Lộ Dương trong hình cắt tóc khá ngắn, bật lên được gương mặt xuất chúng của cậu, mày rậm mắt to thoạt nhìn tràn đầy sức sống, khoé miệng hơi nhoẻn, đôi con mắt đặc biệt đen nhánh, khiến người ta mơ hồ cảm giác như cậu đang chăm chú nhìn vào bản thân họ vậy.
“Đừng cảm ơn tôi, tôi là Lôi Phong.”
Nụ cười Lộ Dương ngày đó trong hẻm nhỏ Lão Nhai một lần nữa xông vào tâm trí Trâu Kỳ, giọng điệu cậu có chút mùi vị xấu xa, nhưng trên mặt lại treo nụ cười vô hại, cùng đối phương động tay động chân nhưng chẳng chút nghiêm túc, lại làm đám người đó đến sức phản kháng cũng không có.
Trâu Kỳ chợt phát hiện mình không cách nào đem hình tượng Lộ Dương trong hiện thực liên hệ tới tên sư đệ phạm nhị trong game, nó khác biệt tựa như mặt trời và mặt trăng vậy.
Bất quá hai lần chạm mặt đi làm ngày đó phản ứng của Lộ Dương ngược lại giống như con người trong game của cậu.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt ngày đầu tiên tới làm bị mình nhắc đến hẻm Lão Nhai, tâm tình Trâu Kỳ liền xán lạn, hơi chuyển ghế dựa về phía laptop, đăng nhập QQ liền thấy tin nhắn được gửi vào buổi trưa.
Nhất Lộ Du Dương
Không có, sư huynh anh đang ở trò chơi à?
Nhất Lộ Du Dương
Tôi vừa ăn cơm xong, anh ăn chưa?
Nhất Lộ Du Dương
Sư huynh. anh out rồi sao?
Trâu Kỳ gửi lại một tin nhắn, khoảng mười phút sau mới nhận được trả lời từ Lộ Dương.
Nhất Lộ Du Dương
Chào buổi chiều sư huynh (o→ܫ←o)
Z-L
Ừ, đang bận sao?
Nhất Lộ Du Dương
Đang giờ làm việc mà, vừa làm bảng biểu xong, anh không đi làm sao?
Z-L
Có.
Nhất Lộ Du Dương
Ha ha, anh vậy mà dám bắt cá, cẩn thận bị ông chủ tóm yoyo22
Z-L
Không sao, cậu lo cho mình đi.
Nhất Lộ Du Dương
Tôi không sợ, văn phòng ông chủ đâu gần đây, anh ta mới không bắt được tôi.
Phải không. Trâu Kỳ nhướng nhướng mày đối với vị sư đệ ngây thơ này, rất muốn hỏi cậu ta vậy cậu có biết cậu đang tám chuyện bắt cá cùng ông chủ không, đương nhiên anh sẽ không hỏi như vậy, phải từ từ vạch trần mới vui.
Nhất Lộ Du Dương: Hiện tại không bận tôi mới lén nói chuyện với anh, không thể tám quá lâu được, bị chộp thì ngại lắm, dù sao tôi đi làm chỉ mới vài ngày thôi.
Z-L
Cảm giác đi làm thế nào?
Nhất Lộ Du Dương
Vô cùng tốt, các đồng nghiệp rất thân thiện, người nào người nấy đều là đại mỹ nhân, làm tôi cảm thấy mình như con dê lạc giữa rừng hoa ấy.
Z-L
Nhìn cậu đầy thoả mãn nhỉ.
Nhất Lộ Du Dương
Tàm tạm à, tất cả mọi người đều tốt, chỉ có boss đại nhân nhìn cứ cảm thấy không dễ ở chung lắm.
Trâu Kỳ: “…” Tôi làm gì khiến cậu nhìn cứ cảm thấy không dễ ở chung?
Z-L
Anh ta đánh cậu sao?
Nhất Lộ Du Dương
Không không không, sao có thể chứ, với lại anh ta hẳn không đánh lại tôi đâu, tôi lợi hại vậy mà.
Z-L
Ồ.
Nhất Lộ Du Dương
Anh đừng không tin, tôi không giống trong trò chơi đâu, nói cho anh biết tôi là cao thủ đấy.
Nhất Lộ Du Dương
yoyo129 Mà bỏ đi đừng nhắc đến nữa, nhắc tới lại rầu.
Z-L
?
Nhất Lộ Du Dương
Cũng tại vì cao thủ quá, chắc anh không biết đâu?! Ngày tôi đi phỏng vấn trên đường xảy ra chút chuyện, lúc về cùng người ta đánh nhau không may bị ông chủ bắt gặp!!
Tất nhiên tôi biết, đã quan sát toàn bộ quá trình cao thủ cậu đại triển thân thủ mà. Đáy mắt Trâu Kỳ hiện rõ ý cười.
Về phần Lộ Dương hoàn toàn không biết mình đang kể lể với Trâu Kỳ, đã sớm muốn tìm sư huynh thổ tào toàn bộ cảm giác ngày đó.
Nhất Lộ Du Dương
Ngày đầu đi làm lại chạm mặt nhau, anh ta đột nhiên phán một câu thân thủ không tệ với tôi, lúc đó tôi sợ hết cả hồn! Trước khi đi còn nhìn tôi đầy ẩn ý, tôi luôn cảm thấy trong lời anh ta có hàm ý khácyoyo66
Nhất Lộ Du Dương
Anh nói xem có khi nào anh ta nghĩ tôi là một tên bạo lực không, thực sự tôi không phải người như vậy đâu! Con người tôi vô cùng chính trực! Còn có lần tôi mang đồ ăn giúp mấy cô trong ngành lại bị anh ta nhìn thấy, anh ta còn nói giống như tôi đang đi giao hàng, tóm lại cứ cảm thấy hiểu lầm ngày một lớn.
Nhất Lộ Du Dương
Mà nói đi cũng phải nói lại, lúc đó ông chủ nhìn thấy tôi bị đánh sao không chạy ra ngăn cản, ba tên kia hùa nhau đánh mình tôi kia mà, rất nguy hiểm a!
Z-L
Có lẽ anh ta cảm thấy gặp nguy hiểm là ba kẻ nọ.
Nhất Lộ Du Dương
Cũng đúng, tôi là vô địch tiểu bá vương ∼
Nhất Lộ Du Dương
Tôi làm việc đây, sư huynh buổi tối anh có lên trò chơi không?
Z-L
Có.
Nhất Lộ Du Dương
Vậy tối gặp.
Vô địch tiểu bá vương.
Trâu Kỳ nhớ lại dáng vẻ người nào đó thu thập bọn xấu tại hẻm nhỏ Lão Nhai, biệt danh này ngược lại rất phù hợp.
Khoảng nửa tiếng sau, Lộ Dương lại tiếp tục thổ tào với Trâu Kỳ về ông chủ của mình.
Nhất Lộ Du Dương
Tôi luôn cảm thấy đã để lại ấn tượng xấu cho ông chủ, tuần trước có thấy anh ta vài lần, nhìn đúng khó ở chung, mặt thì lạnh te, kiểu như đừng tới gần tôi.
Z-L
Cậu muốn tiếp cận anh ta?
Nhất Lộ Du Dương
Sao có thể! Tôi không phải ý đó, sư huynh anh đừng đùa nữa, tôi có bị điên đâu?!
Giọng điệu ghét bỏ như vậy mới là suy nghĩ của cậu sao? Tâm trạng đang tốt đẹp biến mất tăm, trên mặt Trâu Kỳ lại lạnh đi vài phần.