Lộ Dương không hề hay biết ‘nguy hiểm’ sắp ập đến, vẫn thao thao bất tuyệt một lòng thổ tào cùng sư huynh nhà mình.
Nhất Lộ Du Dương
Trải qua chuyện lần trước, giống như bị anh ta nắm đuôi ấy, chạm mặt cũng thấy không được tự nhiên, nhưng may mắn ngành của tôi cách xa văn phòng anh ta, sẽ không ngày ngày gặp nhau.
Z-L
Phải không.
Nhất Lộ Du Dương
Phải mà, cho nên tôi mới yên tâm, aizz, sư huynh không nói nữa, tôi phải đi làm việc rồi, tối chúng ta lên game ha.
Z-L
Ừ, buổi tối sẽ dạy cậu làm người như thế nào.
Nhất Lộ Du Dương
A, sao ạ?
Yên tâm sao? Trâu Kỳ cười lạnh một tiếng, không trả lời cậu thêm nữa, ngốc sư đệ, để sư huynh dạy đệ cái gì gọi là sự thật tàn khốc.
Trâu Kỳ dùng máy bàn, ấn số Liễu Sa, sau khi kết nối trực tiếp phân phó, “Thông báo xuống dưới, trong thời gian Giang Ngọc nghỉ thai sản điều một trong các thực tập sinh mới tới qua đây trợ giúp công việc với cô.”
“Vâng, ba cái thực tập sinh Trâu tổng chọn được ai thích hợp chưa ạ?” Liễu Sa hỏi.
“Bộ Trù hoạch, Lộ Dương.” Trâu Kỳ nhàn nhạt nói, “Bắt đầu từ ngày mai tới đây làm việc vặt.”
“….Vâng.” Liễu Sa gác máy, liếc nhìn cửa phòng làm việc của Trâu Kỳ, làm việc vặt chi chi đó, bụng nghĩ thầm chẳng lẽ Lộ Dương đã đắc tội boss đại nhân?
“Sao vậy?” Trương Vấn Dự bên cạnh hỏi cô.
“Không có gì, Trâu tổng nói muốn điều một thực tập sinh qua qua hỗ trợ công việc, làm trợ lý cho chúng ta, chính là Lộ Dương bên bộ Trù hoạch.” Liễu Sa thuật lại, cầm điện thoại dự định gọi đến bộ Trù hoạch, nhưng ấn hơn phân nửa lại gác máy, đứng dậy rời chổ ngồi, “Tôi qua chổ chị Duyệt thông báo, thuận tiện đi bộ Nhân sự giao chút hồ sơ, Trâu tổng có tìm tôi nhờ cậu giúp một chút nha.”
“Không thành vấn đề, cô đi đi.” Trương Vấn Dự phất tay nói.
Thời điểm Liễu Sa đi đến bộ trù hoạch Lộ Dương đang cùng Tiểu Trầm học làm quảng cáo cho công ty, chỉnh lý tài liệu tuyên truyền cho bộ Trù hoạch.
Liễu Sa thấy cậu nghiêm túc lắng nghe Tiểu Trầm nói nội dung cũng như cách thức quảng cáo, bộ dáng chăm chỉ thế kia Liễu Sa cũng không đành lòng nói với cậu: cưng à, em đừng ghi ghi chép chép nữa, em sắp đi cùng chị rồi. Như vậy bản thân cô chẳng khác nào đại hôi lang cả.
“Sa Sa sao lại tới đây?” Tiểu Vũ ngẩng đầu thấy Liễu Sa đứng ở cửa lên tiếng hỏi lên tiếng hỏi.
“Đến truyền thánh chỉ của boss đại nhân.” Liễu Sa liếc nhìn Lộ Dương, thấy cậu nhìn sang, đánh tiếng trước để cậu chuẩn bị tâm lý, “Liên quan tới bạn học Lộ Dương Dương.”
“Em?” Lộ Dương sửng sốt, Tiểu Trầm đứng thẳng tại chổ, “Làm sao vậy?”
“Lát nữa cô sẽ biết.” Liễu Sa nói, từ cửa chớp thấy Khương Duyệt ở trong phòng làm việc liền nói, “Tôi vào trước.”
Lộ Dương nhìn cô vào phòng làm việc Khương Duyệt, đột nhiên nổi lên dự cảm không tốt, truyền thánh chỉ của boss đại nhân chi chi đó, chẳng lẽ ông chủ cảm giác mình không thích hợp với công việc muốn xào cá mực mình sao?
Nghĩ tới khả năng này, tâm trạng Lộ Dương như tuột dóc không phanh, dù chỉ mới một tuần nhưng cậu đã dần quen thuộc một số công tác trong ngành, quan hệ với đồng nghiệp cũng vô cùng tốt, nếu bỗng nhiên nhận được thông báo sa thải quả thực rất khó chấp nhận.
“Lộ Dương, trải qua một tuần thử việc, rất xin lỗi chúng tôi cảm thấy cậu không phù hợp với công việc này, hy vọng cậu thông cảm cho công ty.” Khương Duyệt mang theo tiếc nuối vỗ vỗ vai cậu, “Tôi đã đánh tiếng với bộ Nhân viên bên đó, họ sẽ đem lý lịch trả lại cho cậu.”
“Chị Duyệt, em chổ nào làm không tốt sao?”
“Không phải, phương diện công tác cậu làm rất khá, năng lực tiếp thu vận dụng kiến thức đều tốt, chỉ là, ” Khương Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu không đúng chính là theo người ta gây chuyện đánh nhau, đã thế còn bị ông chủ nhìn thấy được.”
“Đó là hiểu lầm thôi, em thật không gây chuyện…”
“Được rồi, lời tôi muốn nói chỉ có thế, thời gian thực tập của cậu vẫn chưa hết, nhưng công ty sẽ trả tiền lương một tuần này cho cậu, xem như bồi thường việc sa thải, ngày mai cậu không cần tới nữa.”
“…”
“Dương Dương, em đang miên man gì vậy? Dương Dương? Lộ Dương!”
“Dạ?” Lộ Dương hoàn hồn, thấy Tiểu Trầm liên tục huơ huơ tay trước mắt mình.
“Em làm sao vậy? Bộ dáng tâm như tro tàn là thế nào?” Tiểu Trầm nói.
“Không có gì ạ.” Lộ Dương ngượng ngùng sờ đầu, cũng không thể nói mình não bổ quá mức được. Cậu liếc nhìn bên trong phòng làm việc, Liễu Sa đã nói chuyện xong với Khương Duyệt, đang đứng dậy định rời đi, Lộ Dương theo bản năng dõi theo hai người.
Không ngoài dự đoán, Khương Duyệt vừa ra liền gọi tên Lộ Dương, nói với cậu, “Do Giang thư kí nghỉ thai sản, phòng thư ký bây giờ chỉ có hai người, vừa rồi Trâu tổng muốn điều một thực tập sinh qua hổ trợ, Lộ Dương, em qua đó đi.”
Nghe hết lời Khương Duyệt nói phản ứng đầu tiên của Lộ Dương chính là may quá không bị đuổi việc, phản ứng thứ hai chính là thần linh ơi, này so với đuổi việc cũng không khác là bao, vừa nãy còn huyên thuyên với sư huynh cách ông chủ rất xa nên không sợ, giờ thì vui rồi trực tiếp bị điều qua văn phòng ông chủ luôn, dứt khoát đến choáng váng.
“Khi nào qua ạ?” Lộ Dương hỏi.
“Xế chiều hôm nay em thu dọn một chút đi, sáng mai qua đó được rồi.” Liễu Sa đáp.
“Vâng.” Lộ Dương gật đầu, cảm ơn chị cho em thời gian giảm sốc.
Liễu Sa đi rồi Lộ Dương trở lại chỗ ngồi của mình. Thật ra thì cậu cũng chẳng có đồ vật gì cần thu thập, nếu có chỉ là một cái laptop, một cái cốc cùng hộp cơm và vài đồ linh tinh khác, vị trí này còn chưa ngồi quen đã phải chuyển đi.
“Lộ Dương sau khi em qua đó liền theo Liễu Sa, có thời gian rỗi nhớ về đây chơi.” Khương Duyệt nói, cô có ấn tượng rất tốt về Lộ Dương, thái độ làm việc trong một tuần này của cậu lại phi thường khiêm tốn, cầu tiến, năng lực học hỏi cũng rất mạnh.
“Vâng, cám ơn chị Duyệt.” Lộ Dương thật lòng nói tiếng cảm ơn, nếu như không nhờ chị Duyệt cho cơ hội, cậu không thể nào nhanh chóng được thực tập như hôm nay, đối với chuyện này cậu vẫn luôn nhớ trong lòng.
“Đừng khách sáo, em làm rất tốt.” Khương Duyệt cười nói, quay về phòng mình.
Nhóm người Tiểu Trầm vây quanh Lộ Dương, tuy thời gian chung đụng không dài, nhưng tất cả mọi người rất hoà hợp, đặc biệt là Tiểu Trầm – người hướng dẫn Lộ Dương một tuần qua, có thể nói là cô giáo của cậu, năng lực học tập Lộ Dương khá vô cùng, cô còn nghĩ sẽ đào tạo được một cậu học trò giỏi, không ngờ giữa đường bị cướp mất, mà người cướp không ai khác chính là ông chủ, một chút phản đối cũng không cho, thật đắng lòng.
Khương Duyệt trở lại bàn làm việc không chờ được gọi ngay cho Trâu Kỳ, hỏi anh sao đột nhiên điều Lộ Dương qua đấy.
“Thiếu người.” Trâu Kỳ vẫn luôn lời ít ý nhiều.
“Đừng có qua loa với dì.” Khương Duyệt mới không tin thằng cháu này, dựa vào ghế chậm rãi nói, “Giang Ngọc nghỉ đã nửa tháng, sao trước đó không thấy con kêu thiếu người? Còn nữa tháng trước bộ Nhân viên mới vào hai người có kinh nghiệm công tác sao con không điều mấy người đó qua? Bây giờ ngược lại nói thiếu người, ai tin đây.”
“Hiện tại rất bận.” Trâu Kỳ nói.
“Ít giả vờ với dì.” Khương Duyệt hừ một tiếng, “Dì là dì con, con đang suy nghĩ cái gì dì còn không biết sao?”
“Vậy con đang nghĩ cái gì?” Trâu Kỳ lơ đễnh hỏi ngược lại.
“Tâm tư kia của con dì còn không hiểu sao, nói, có phải con coi trọng đứa nhỏ nhà người ta rồi không?” Dáng vẻ Khương Duyệt giống như dì biết hết từ lâu rồi.
Tính hướng của Trâu Kỳ từ lâu đã không còn là bí mật trong nhà, nhưng nhiều năm như vậy Khương Duyệt không thấy cháu mình đối xử đặc biệt với bất kì người nào.
Ngày thường Trâu Kỳ là một kẻ cuồng công tác ngoại trừ làm việc thì vẫn là làm việc, trong công việc anh đòi hỏi vô cùng nghiêm khắc, đối với thư ký và trợ lý cũng rất kén chọn, chẳng hạn như qua ba đợt tuyển người mới chọn ra được mỗi Liễu Sa, lần này lại đột nhiên điều một thực tập sinh không kinh nghiệm công tác đến, làm cô cảm thấy rất kỳ lạ, càng nghĩ càng thấy khả năng trên là đúng nhất.
“A.” Trâu Kỳ một tiếng như cười như không, “Quấy rối ông chủ làm việc, trừ lương.” Nói xong liền cúp máy.
“Tiểu tử thối dám cúp máy dì!!” Khương Duyệt siết tay ném di động qua một bên, “Nhất định là da mặt mỏng bị mình nói trúng tim đen rồi, cũng đúng, da mặt dù sao không thể dày như vậy, hừm.” Cô cười trộm, qua cửa sổ nhìn về vị trí Lộ Dương, thấy cậu đang cầm bút ghi chép gì đó, nét mặt nhìn rất chuyên chú.
“Mùa xuân a, thật là một thời kỳ nảy nở tốt.” Khương Duyệt khoái trá nói, hình như bản thân cô cũng nên đi tìm tình yêu mới rồi.
Trâu Kỳ sau khi ngắt máy, tiếp tục xử lý văn kiện, qua vài phút anh liền dừng lại công việc đánh máy, tầm mắt lần nữa chuyển qua di động kế bên, đáy mắt sâu hun hút, đoán không ra là suy nghĩ.
Có phải coi trọng người ta rồi không? Câu hỏi ban nãy của Khương Duyệt vẫn quấy nhiễu bên tai.
Nói thật chính anh cũng bất ngờ với hành động lần này của chính mình, lúc ấy thấy Lộ Dương nói muốn tránh xa anh, nói anh không dễ thân cận vân vân, anh liền có xung động muốn trừng phạt cậu, cảm giác đó giống như lần trong trò chơi Lộ Dương miệng tiện tìm đánh vậy, làm tay anh ngứa ngáy chỉ muốn chỉnh cậu một trận.
Vậy là coi trọng sao? Trâu Kỳ không nghĩ vậy.
Nhưng anh thừa nhận Lộ Dương rất đặc biệt với anh, hoặc nói tiện nghi sư đệ tên Nhất Lộ Du Dương ở trong trò chơi đối với anh rất đặc biệt, mà nay người này bất thình lình xuất hiện trước mặt anh, nhất cử nhất động từng câu từng chữ trong trò chơi đều có một hình tượng nhất định, trong hiện thực lại không giống.
Có lẽ sự thay đổi đó thôi thúc anh phải làm cái gì đó, cho nên mới phát sinh những quyết định như vậy đi.
Song, anh không ghét sự biến chuyển này, thậm chí thấy hứng thú nữa là đằng khác, nghĩ tới điểm này liền bắt đầu có chút chờ mong những ngày Lộ Dương sang đây.
Không biết nhị hoá khi biết mình chính là Quân Lâm sẽ có phản ứng gì đây, dựa theo tính cách cậu hẳn sẽ không làm mình thất vọng đâu.
Hoàn toàn không biết mình sắp bị sư huynh nắm giữ trong lòng bàn tay, Lộ Dê Dê của chúng ta vẫn siêng năng làm nốt phần việc của buổi chiều cuối cùng tại bộ Trù hoạch.
Trước khi tan sở Lộ Dương mang tất cả vật dụng bản thân cất vào một thùng giấy nhỏ, chuẩn bị ngày mai cầm đi phòng thư kí. Nhìn mọi thứ đã đâu vào đấy, cậu không khỏi sụt sịt, lúc mới tới bộ Trù hoạch toàn là phụ nữ cậu quả thực có chút kháng cự, nhưng sau một tuần làm việc cậu dần hoà nhập với không khí thân thiện của mọi người, không nghĩ tới bây giờ lại phải chuyển sang ngành khác.
Đối với chuyện ông chủ đột nhiên điều cậu đến phòng thư kí, cậu có chút mơ màn không rõ, theo lý thuyết công tác phòng thư ký đều trực tiếp tiếp xúc với ông chủ, đáng lẽ không nên nhận thực tập sinh mới đúng, huống chi mình còn là làm ngắn hạn.
Lẽ nào vì sự tình lần đó ông chủ muốn đặt mình trong tầm mắt? Đề phòng vạn nhất?
Ha ha, ông chủ nhà nào lại rỗi rãnh đi canh chừng một thực tập sinh nho nhỏ chứ. Lộ Dương tự cười chính mình, cảm thấy do bản thân nghĩ nhiều thôi.
Kỳ thực phỏng đoán của bạn học Lộ Dê Dê đã đúng hơn phân nửa, đúng là Trâu Kỳ muốn điều cậu qua để tiện bề quan sát, nhưng không phải vì vụ đánh nhau kia, đương nhiên cậu hiện tại vẫn chưa biết nguyên nhân, đợi đến khi cậu biết hẳn sẽ lệ rơi ngay. ╮(╯▽╰)╭
Sau khi cùng nhóm Tiểu Trầm tạm biệt, Lộ Dương đứng ở trạm xe trước cửa cao ốc chờ xe buýt, đợi một hồi không thấy xe tới, ngược lại có một chiếc Audi màu đen dừng trước mặt cậu, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, có thể thấy ngồi ở ghế lái chính là Trâu Kỳ.
“Chào Trâu tổng.” Lộ Dương mở miệng chào hỏi.
“Ừm, đợi xe buýt sao?” Trâu Kỳ hỏi.
“Vâng, ngài còn chưa về a.” Lộ Dương ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng hò hét, anh mau đi a mau đi đi a.
Trâu Kỳ không trả lời cậu, nhìn đồng hồ, bỗng nhiên hỏi, “Cậu ở đâu?”
“Ở trường ạ.” Lộ Dương theo phản xạ khai báo, trả lời xong mới hiểu ra, vội vàng khoát tay, “Không cần đâu ạ, tôi tự về được rồi, không cần làm phiền, ngài về trước….”
“C đại cách nơi này không gần, ngày mai đừng đi làm muộn.” Trâu Kỳ lên tiếng ngắt lời cậu, khuông mặt anh tuấn không biểu tình, nhàn nhạt nói, “Tôi cũng không có ý đưa cậu về, chỉ muốn nhắc cậu đến muộn theo quy định của công ty sẽ bị trừ lương thôi.”
“…” Cho nên nói ban nãy hoàn toàn do mình tự mình đa tình sao, vậy anh còn chạy tới hỏi tôi làm gì?!! Lộ Dương nhìn xe Trâu Kỳ đi khuất, không nói được có bao nhiêu mất mặt.
Trâu Kỳ từ kính chiếu hậu nhìn Lộ Dương đứng ngẩn tại trạm xe, nhịn không được cong cong khoé miệng, xem ra cuộc sống về sau sẽ thú vị lắm đây, đem kính xe đóng lại, tăng tốc, chiếc xe liền chìm trong dòng người tan ca.
Lộ Dương ôm lòng oán niệm đối với Trâu Kỳ leo lên xe, nghĩ tới ngày mai bắt đầu công việc ở phòng thư ký mà cảm thấy tuyệt vọng, haizz, chỉ có thể trở về chơi game với sư huynh an ủi mình vậy.