Nhất Lộ Du Dương
Boss thưởng cà phê, chảy nước mắt cũng phải uống hết!!
coffee
Bởi vì còn đang trong giờ làm việc, Lộ Dương cũng không hi vọng Quân Lâm sẽ trả lời, gửi tin xong cậu lại tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
Không lâu sau Liễu Sa đã trở lại, mà vừa về liền vào phòng Trâu Kỳ báo cáo công tác, sau khi đi ra lại bắt đầu một vòng bận bịu, không có thời gian để ý tới Lộ Dương ngồi bên cạnh, nên cậu chỉnh có thể một bên quan sát, giúp cô photo hoặc chân chạy, bất quá có một số chuyện cần chính Liễu Sa tiếp xúc cô đều tự mình đi đến các ngành thông báo. Tựa hồ ngày hôm nay Liễu Sa đặc biệt vội vàng, chạy tới chạy lui mấy chuyến, trước khi đi còn bảo cậu thu dọn ly cà phê ban nãy của Trâu tổng, thuận tiện hỏi Trâu Kỳ có muốn đặt cơm trưa không, điện thoại liên lạc và thực đơn nhà hàng định sẵn đều ghi trong cuốn sổ tay kia.
Qua một lát, Lộ Dương nhìn đồng hồ thấy không sai biệt lắm liền đi tìm Trâu Kỳ, hỏi anh việc đặt cơm trưa.
“Như cũ là được rồi, thêm hai phần điểm tâm ngọt.” Trâu Kỳ đang ký văn kiện đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Xin lỗi Trâu tổng, như cũ là?” Lộ Dương khiêm tốn hỏi.
Tay Trâu Kỳ ngừng lại, giống như hiện tại mới nhớ cậu là người mới, ngẩng đầu nhìn cậu, ” Phần cơm số 3 và 5, mỗi cái một phần, thêm hai phần bánh ngọt.”
Tại sao muốn gọi những hai phần? Lẽ nào… Lộ Dương biết bản thân nghĩ thế có chút tự kỉ, có chút tự mình đa tình, thế nhưng dựa theo chuyện cà phê ban nãy, cậu thoáng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn chọn lên tiếng hỏi: “Đặt hai phần cơm là…”
“Yên tâm, không có phần cậu.” Trâu Kỳ như thể đọc được những gì cậu nghĩ, thu hồi tầm mắt, “Đem phần cơm số 3 và một phần bánh ngọt qua cho Khương quản lý.”
“… Vâng.” Lộ Dương cười sượng bưng ly xoay người rời đi, trong bụng không ngừng tự xỉ vả bản thân: Này thì cho mày cái tật tự mình đa tình!!!
Ghẹo được nhị hoá tâm trạng Trâu Kỳ khá lên không ít, sau khi xử lý xong văn kiện mới nhớ đến gì đó, mở QQ, vừa onl liền thấy hình ly cà phê buổi sáng anh cho cậu.
Nhất Lộ Du Dương
Boss thưởng cà phê, chảy nước mắt cũng phải uống hết!!
coffee
Chảy nước mắt cũng phải uống hết sao? Khóe miệng Trâu Kỳ cong cong, về sau cơ hội làm cậu rơi lệ còn nhiều lắm.
Z-L
Xem ra con người ông chủ cũng không xấu, nhớ phải cảm ơn.
Sau khi gửi xong tin nhắn Trâu Kỳ đứng dậy, bước đến chổ cửa chớp, ngón tay khẽ đẩy, thông qua tấm thuỷ tinh nhìn thân ảnh Lộ Dương bên ngoài, thấy cậu đang lật sổ tìm số điện thoại nhà hàng, sau khi tìm được liền bắt đầu gọi điện.
Trâu Kỳ hoàn toàn không hề hay biết Lộ Dương ôm suy nghĩ “A, thì ra Trâu tổng và chị Duyệt thực sự có một chân, không ngờ Trâu tổng còn biết săn sóc người khác như vậy.” để đặt đồ ăn, cơ mà nếu anh biết phỏng chừng tối nay Lộ Dương trong game sẽ lại bị sư huynh ngược cho thê thảm.
Nói đến ngược, Lộ Dương dưới một tay điều * giáo của sư huynh, thao tác đã tiến bộ rất nhiều, kỹ xảo PK cũng khá vững vàng, đối với sự thay đổi này bạn học Lộ Dê Dê phát biểu cảm nghĩ như sau: “Có sư huynh trong tay tôi có cả thiên hạ.”.
Nhà hàng đặt thức ăn chỉ ngay phụ cận công ty, cho nên hiệu suất rất nhanh, Lộ Dương mang cơm cho Khương Duyệt cũng vừa lúc nghỉ trưa, thuận tiện đi ăn cùng nhóm người Tiểu Trầm luôn.
Cơm nước no nê Lộ Dương trở lại phòng thư ký, phát hiện trên bàn mình có một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, cậu nhận ra đó là hộp bánh ngọt của nhà hàng cậu đặt cơm trước đó.
Phản ứng đầu tiên của Lộ Dương chính là “Đệt! Ông chủ ăn bánh xong còn xả rác lên bàn mình! Quá bỉ ổi!”
Cậu vươn tay cầm hộp bánh định bỏ thùng rác, nhưng khi cầm lên mới biết bên trong có trọng lượng, thoáng kinh ngạc, liền đặt xuống bàn mở ra xem, bên trong là nguyên một khối bánh ngọt.
Mặt trên miếng bánh hình tam giác phủ một lớp bột sô cô la, bên dưới lớp bột mỏng là tầng bánh vị trà xanh, hương vị sô cô la hoà quyện cùng vị ngọt của bơ, tản mát một hương thơm dịu nhẹ.
Rõ ràng trước khi đi mình đã đem cơm cùng bánh vào cho Trâu tổng rồi mà, sao cái này có thể xuất hiện trên bàn mình chứ? Chẳng lẽ…. Này là ông chủ cho mình sao?
Suy nghĩ này chỉ vòng vo trong đầu cậu vài giây, từng có bài học xương máu Lộ Dương liền ngăn bản thân thôi tự kỉ, không không không! Không được tự mình đa tình!! Có lẽ ông chủ chỉ đi ngang thuận tay đặt lên bàn mình rồi quên cầm đi thôi, vậy… mình có nên mang vào cho anh ta không?
Lộ Dương có hơi do dự, nhìn thời gian còn sớm, nghĩ Trâu Kỳ hẳn là còn chưa nghỉ trưa, hơn nữa hộp cơm bên trong cũng phải thu dọn, ừm, mang vào trả lại thôi!
Trời ạ, sao mình có thể thánh thiện đến thế nhỉ!! Lộ Dương bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Sau khi quyết định, cậu cầm cái hộp đi gõ cửa phòng Trâu Kỳ, đúng như cậu đoán Trâu Kỳ vẫn chưa nghỉ, vừa gõ đã có giọng nói gọi cậu vào.
“Chuyện gì?” Trâu Kỳ bởi cậu đẩy cửa tiến vào, lên tiếng hỏi một câu.
Lộ Dương mang bánh bước vào, còn cách bàn công tác củaTrâu Kỳ khoảng một thước thì dừng lại, “Trâu tổng, bánh ngọt ngài để quên.”
Tay đang ấn phím của Trâu Kỳ khựng lại, trước tiên nhìn xuống hộp bánh trong tay Lộ Dương, rồi dùng ánh mắt nhìn người ngu ngốc nhìn cậu, cau mày hỏi, “Cậu bị ngốc sao?”
Lộ Dương: “…”
Trâu Kỳ thu hồi tầm mắt, ngón tay trên bàn phím ấn nhanh vài cái, mới nói tiếp với cậu, “Đó là cho cậu, tôi không ăn.”
A, thì ra lần này không phải tự mình đa tình?! Đầu Lộ Dê Dê chấn động, lập tức cảm thấy bánh ngọt trong tay nặng tựa nghìn cân.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Thấy cậu vẫn bất động không nói tiếng nào, Trâu Kỳ ngừng công việc, dựa lưng vào ghế nhìn cậu, tỏ ý cậu có gì muốn nói cứ nói.
“À không, không có, cảm ơn Trâu tổng.” Lộ Dương thuận tiện cầm hộp cơm Trâu Kỳ ăn xong để cạnh đó, nhanh chóng ra khỏi phòng, trước khi đi cậu có chút nghi hoặc, vì sao động tác ấn phím của ông chủ nhìn quen như vậy.
Mãi đến lúc cánh cửa khép lại, Trâu Kỳ mới dời đường nhìn về màn hình máy tính, phía trên chính là giao diện game [Đế Thích], mà đang thao tác dưới tay Trâu Kỳ lúc này chính là tài khoản của Lộ Dương.
Bởi vì Lộ Dương chỉ mới chơi game lần đầu, có một số trang bị hoặc vật liệu không biết xử lý ra sao, nên có lần Trâu Kỳ nói muốn tài khoản của cậu, rảnh rỗi sẽ giúp cậu đi bày sạp mua đồ hay đổi vật dụng linh tinh, ngày hôm qua sau khi Lộ Dương logout anh liền đăng nhập acc Lộ Dương, giúp cậu thăng cấp.
Tối qua chỉ còn thiếu chút kinh nghiệm là sẽ đạt cấp 93, nhưng thời gian quá muộn chưa kịp hoàn thành, vì vậy anh nhân lúc nghỉ trưa lên trò chơi, vừa rồi khi Lộ Dương bước vào anh đang cùng người khác hạ phó bản, nhiều người tổ đội vừa dễ dàng mà kinh ngiệm tăng cũng nhanh hơn.
Trong lúc thay Lộ Dương luyện cấp, Trâu Kỳ phát hiện một vấn đề. Anh biết acc nữ rất được hoan nghênh ở Sư Môn Quật, nhưng không biết lại hoan nghênh tới mức độ này, mấy lần anh luôn luôn nhận được mật hoặc trò chuyện từ bạn tốt, hoặc có khi đến từ người qua đường mời tổ đội, thêm bạn tốt, thậm chí có người còn gửi tin nói muốn kết duyên cùng cậu, đi miếu Nguyệt Lão buộc tơ hồng các loại.
Loại trước thuộc kiểu xã giao, Trâu Kỳ cũng không cảm thấy vấn đề gì, nhưng đối với loại không biết xấu hổ dụ dỗ sư đệ của anh, anh thẳng tay kéo đen một tên rồi lại một tên.
Lộ Dương nhị như thế không biết chừng sẽ bị đám người chẳng biết là ai kia lừa đi buộc tơ hồng mất, thôi thì dứt khoát chấm dứt hậu hoạn này đi.
Lộ Dương trở lại chỗ ngồi giải quyết nhanh gọn miếng bánh, lúc ăn còn lo lắng Trâu Kỳ đột nhiên xuất hiện phía sau hỏi cậu ăn có ngon không, cũng không thể trách cậu thái quá, hoàn toàn là do Trâu Kỳ hù doạ ra cả, người này cũng thật kỳ quặc, luôn khiến cậu cảm giác như đi đâu đều bị anh ta bắt được.
Vị bánh rất ngon, bột sô cô la và trà xanh kết hợp hài hoà với nhau, trà xanh tươi mát làm dịu đi vị ngọt nị của sô cô la, lớp bơ ở giữa không quá ngọt, không làm người ăn cảm thấy ngấy, hương vị vô cùng tuyệt vời.
So với bánh trong tiệm trước cổng trường ngon hơn rất nhiều, Lộ Dương nghĩ lần sau phải mua một phần cho tiểu quai mới được.
Thu dọn mọi thứ sau khi ăn xong một chút, Lộ Dương đóng cửa đến bộ Nghiệp vụ nghỉ trưa.
Lúc chuẩn bị ngủ mới mở xem QQ, phát hiện tài khoản không biết thoát ra từ khi nào, vừa onl mới nhận được tin nhắn của Quân Lâm.
Z-L
Xem ra con người ông chủ cũng không xấu, nhớ phải cảm ơn.
Cảm ơn? Lộ Dương đau khổ nghĩ, anh ta không đùa tôi, tôi liền chạy qua cảm ơn ngay.
Nhất Lộ Du Dương
Tôi cảm thấy anh ta trêu chọc tôi thì có, nguyên nhân pha hai ly cà phê không phải sợ tôi pha khó uống, sau đó ép tôi uống hết sao?
Trâu Kỳ đang giúp Lộ Dương xoát xong phó bản bí cảnh, vừa ra đã thấy góc dưới nhấp nháy tin nhắn, điểm mở xem phản hồi từ Lộ Dương, không nhịn được “Ồ” một tiếng, đúng là não bổ thái quá, nhưng mà nếu cơ khát như vậy lần sau thoả mãn cậu.
Z-L
Não động cũng là bệnh, cậu sao còn chưa trị?
Nhất Lộ Du Dương
Không thể nói vậy, do anh không biết boss tôi lợi hại ra sao thôi!
Z-L
Như thế nào?
Trâu Kỳ nhướng mày, chờ cậu trả lời.
Nhất Lộ Du Dương
Đại hán diện mạo đáng ghét lưng hùm vai gấu thân cao 8m bụng dạ thâm sâu, thích đùa bỡn dê con tôi đây trong lòng bàn tay!
Z-L
…
Trâu Kỳ thấy hình ảnh thế này thật quen mắt, giống như trước đây Lộ Dương ở trong trò chơi từng nhận xét anh không coi ai ra gì lạm sát tiểu hào vậy.
Giải toả được nổi lòng Lộ Dương cực kỳ vui vẻ, thầm tưởng tượng nếu Trâu Kỳ biết mình miêu tả anh ta như vậy liệu có đem mình tống cổ đi hay không, sống lưng tự nhiên dâng lên từng trận ớn lạnh, cậu lắc lắc đầu, nghĩ thôi cũng thật đáng sợ.
Nhất Lộ Du Dương
Haha, tôi giỡn thôi mà, nếu như boss biết thì tôi tiêu đời.
Z-L
Ừm, cần phải xào mực cậu.
Nhất Lộ Du Dương
Sư huynh không nên nói thế, thật ra thì anh ta cũng có điểm tốt, vừa rồi còn cho tôi một miếng bánh ngọt.
Z-L
Một miếng bánh ngọt đã mua đứt cậu?
Nhất Lộ Du Dương
Tất nhiên là không rồi, tôi đoán nhất định do anh ta ăn không vô mới cho tôi thôi, nếu không sao có thể tốt như vậy.
Z-L
…
Nói chuyện tới đây Trâu Kỳ tự thấy bản thân không còn gì để nói nữa, với Lộ Dương anh chỉ có một biện pháp, đó là đánh. Không đếm xỉa tin nhắn Lộ Dương liên tục gọi sư huynh, tiếp tục tổ đội truyền tống vào bí cảnh, xoát xong đi ra cấp bậc đã đột phá lên 93, kinh nghiệm cũng tăng không ít.
Tuần này có thời gian liền giúp cậu mãn cấp. Trâu Kỳ nghĩ.
Anh mở trang bị tối qua giao dịch giúp cậu mặc vào, từ trang sức, đai lưng, nhẫn, giày cho đến vũ khí đều đổi mới một lần, trong nháy mắt công phòng cùng thanh máu tăng lên đáng kể, như thế dù thao tác hiện tại Lộ Dương không quá mạnh cũng không đến mức bị quái dập cho thảm hại.
Bất quá khiến an vừa lòng nhất chính là thao tác Lộ Dương tiến bộ rất nhanh, mặc dù còn cần rèn luyện thêm, nhưng xét một người mới chơi võng du lần đầu mà nói thế đã quá tốt, rất nhiều người mới tiếp xúc trò chơi thường chỉ quan tâm con chuột mà bỏ quên bàn phím, mà Lộ Dương có vẻ còn lạ lẫm về phương diện kỹ xảo nhưng chí ít đã có thể chú cả hai thứ trên.
Sự tiến bộ này làm anh có loại cảm giác vui mừng, dù sao sau khi chậm rãi thân quen anh đã đặt Lộ Dương trong phạm vi bảo vệ của mình, sự vui vẻ này không giống như lúc trước anh nói sợ Lộ Dương ở bên ngoài làm anh mất mặt, mà là không muốn thời điểm anh không có mặt Lộ Dương bị những người khác tuỳ tiện khi dễ.
Như thường lệ, anh đem acc Lộ Dương đứng cạnh bờ sông nhỏ tại Khô Lâm mới logout, tối hôm qua anh cũng tại đây logout, như thế khi hai người login là có thể gặp nhau ngay, không cần mất thời gian nữa.
Đồ trang sức trên acc Lộ Dương đều là trang bị tốt nhất với đẳng cấp hiện tại của cậu, trước mắt chỉ còn bộ đồ là kém, mặc dù bộ đồ Tần Chiêu cho cậu không tệ, nhưng cấp bậc đã tăng, cũng đến lúc thay cái khác.
Trâu Kỳ hơi suy tư, quyết định buổi tối dẫn cậu hạ bản, làm một bộ quần áo tốt hơn.