Sáng hôm sau, Lộ Dương đúng hẹn đứng ở cửa trường học đợi Trâu Kỳ. Phố xá gần trường có rất nhiều hàng quán bán điểm tâm, hai người tuỳ tiện tìm một quán tương đối đắt khách làm êm cái bụng rồi lên đường.
Sau khi lên xe, Lộ Dương mới hỏi mục đích chuyến đi này là gì, Trâu Kỳ tay cầm lái thuận miệng đáp, “Cứ xem như đưa cậu đi tiếp khách hàng đi, sẽ tính phí tăng ca cho cậu.”
“Được.” Lộ Dương mặt tươi như hoa, nếu ông chủ anh đã chủ động phát phúc lợi, tôi đây đại nhân đại lượng mở lòng từ bi tha thứ chuyện anh cuối tuần còn cản trở tôi bồi đắp tình cảm với sư huynh.
Trâu Kỳ dùng dư quang khoé mắt nhìn ý cười ngây ngô trên mặt Lộ Dương, miệng bất giác cũng cong lên thành nụ cười nhợt nhạt khó phát hiện.
Trò chuyện với Quân Lâm suốt dọc đường Lộ Dương mới biết hộ khách anh nói thật ra là chiến hữu kề vai sát cánh năm xưa với cha anh, ông ấy qua đây du lịch cùng vợ, muốn tìm một nơi tương đối nhàn nhã nghỉ dưỡng một thời gian. Vì vậy Trâu Kỳ mới giới thiệu làng du lịch Vân Sơn với hai ông bà.
Vừa nghe nói ba boss là quân nhân, Lộ Dương sao có thể không hiếu kì, “Quân nhân, có phải giống như trong TV, đặc biệt bá khí trắc lậu* không.”
*hình dung người ngạo khí bức người, cậy mạnh hiếu thắng, kiêu ngạo thậm chí cả vú lấp miệng em
Liên tưởng đến cái tính nóng như lửa của lão gia tử nhà mình, quả thật rất ngang ngược. Trâu Kỳ đăm chiêu nhìn cậu, “Cậu muốn biết?”
“Có chút tò mò.” Lộ Dương thành thật trả lời, cậu chưa bao giờ được tiếp xúc với quân nhân cả, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Ba anh lúc tham gia quân ngũ còn giữ phim tài liệu hay ảnh chụp gì không?”
“Có, còn có cả huân chương và vỏ đạn.”
“Thật sao?” Lời anh nói nhen nhóm hứng thú trong cậu, là vỏ đạn nha, trừ hình ảnh trên TV cậu lớn như vậy còn chưa thấy qua đạn thật bao giờ đâu.
“Ừ.” Trâu Kỳ đánh vô lăng quẹo khúc cua, thản nhiên nói, “Lần sau dẫn cậu về nhà ăn cơm, cậu có thể tỉ mỉ cảm thụ một chút khí phách quân nhân, còn có thể xem đạn thật.”
“Được.” Chìm nghĩm trong kích động có thể cận cảnh quan sát đạn và huân chương, Lộ Dương hoàn toàn bỏ qua câu dẫn cậu về nhà ăn cơm kia của Trâu Kỳ.
Trâu Kỳ dùng chính là ‘dẫn’, ừm, dẫn cậu về dùng cơm. (?)
Nếu như Lộ Dương tinh ý xíu thôi sẽ phát hiện những câu thế này dùng trong quan hệ hiện tại của hai người rất đáng ngờ.
*
Bọn họ hẹn đón người tại một quán rượu, hai ông bà khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, trạng thái tinh thần nhìn chung còn rất minh mẫn. Vừa đến quán đã thấy người ở đấy, Lộ Dương xuống xe giúp ông bà cụ mở cửa xe cùng Trâu Kỳ.
Điểm đến tiếp theo của đoàn chính là “Làng du lịch Hằng Thành” dưới chân núi Vân Sơn, vừa mới khai trương tháng mười năm ngoái. Khu du lịch này Lộ Dương đã có dịp cùng Sở Tô tham quan hai lần, và được biết chủ sở hữu nơi đây chính là cậu của Sở Tô. Quả thực, phải công nhận mọi thứ ở đây đều rất hoàn hảo, vô cùng thích hợp cho nghỉ phép hoặc thư giãn.
Sau khi đến làng du lịch, Lộ Dương với tư cách là trợ lý, hiển nhiên phải đi theo Trâu Kỳ bọn họ, để có gì cậu còn kịp hỗ trợ.
Song, chẳng có đất cho cậu dụng võ, vì Trâu Kỳ đã an bài xong hết thảy, hơn nữa làng du lịch cũng có nhân viên hỗ trợ, cậu căn bản chỉ việc đi theo.
Làm xong thủ tục đăng kí, Trâu Kỳ và Lộ Dương bồi hai ông bà dạo quanh làng. Cơ thể hai bác rất khoẻ, đi một lúc lâu cũng không than mệt mỏi, trên mặt tràn đầy sinh lực.
Lộ Dương cố ý đi chậm lại phía sau ba người vài bước, trên tay xách phích nước cho ông bà cụ. Lúc đầu bình nước này bị Trâu Kỳ cầm lấy, sau bị cậu giành lại, thân là trợ lý sao có thể để ông chủ xách bình nước được.
Khu du lịch được xây tại chân núi Vân Sơn, vị trí dựa núi gần sông, phong cảnh tươi xanh, tiền viện mênh mông được bày trí các điểm như đu dây, bàn đá, đình đài cho du khách nghỉ chân. Nhóm người Trâu Kỳ sau khi dạo được một lát liền tìm một bàn đá mát mẻ ngồi xuống, Lộ Dương đi lên đưa nước cho hai cụ.
Cụ ông tính cách ôn hòa hiền hậu, mỉm cười tiếp nhận phích nước từ Lộ Dương, còn khách khí nói câu làm phiền cháu rồi, cụ bà cũng nhã nhặn cười bảo cậu cùng ngồi. Lộ Dương lắc đầu tỏ ý không phiền, thuận ý họ ngồi xuống.
Nghe mọi người tán gẫu nửa ngày, Lộ Dương chợt nhớ Trâu Kỳ không mang theo nước, cả đoạn đường đến đây anh vẫn luôn bồi hai cụ trò chuyện, giờ khẳng định rất khát đi. Nhớ khu này có chỗ phục vụ trà miễn phí, liền hỏi Trâu Kỳ có muốn gọi nhân viên đưa một ít qua không.
Trâu Kỳ lễ phép hỏi ý kiến hai vị trưởng bối mới để Lộ Dương đi làm. Cách chỗ họ ngồi không xa là một quán trà nhỏ của khu du lịch, Lộ Dương đi tới nhờ người chuẩn bị trà và bánh ngọt rồi cùng người phục vụ nọ bưng về.
Trên đường về, Lộ Dương ngoài ý muốn phát hiện bên sân kia có rất nhiều người tụ tập liên hoan, vừa vặn thấy Sở Tô trong đấy.
Đưa trà và bánh ngọt xong, Lộ Dương ngồi xuống, được một lúc thấy không có chuyện gì khác mới nói Trâu Kỳ bản thân đi WC, vừa khuất tầm mắt liền phi như điên đi tìm Sở Tô.
Tung tăng như ngựa nhỏ đến chỗ Sở Tô, còn chưa tới nơi đã ngửi được mùi cá thu đao nướng thơm lừng. Nướng cá chính là sở trường của Sở Tô, đặc biệt là cá thu đao tuyệt đối hết sẩy, Lộ Dương ăn một con sẽ muốn ăn con thứ hai, mỗi lần như vậy còn tưởng đã nuốt tươi đầu lưỡi luôn rồi.
Đến nửa đường cậu ngoảnh lại nhìn Trâu Kỳ bên kia một cái, thấy có nhân viên phục vụ đứng đấy liền yên tâm la cà. Dù sao cậu chỉ đi chút xíu thôi, chơi xong sẽ về liền mà.
Sau khi đến, Lộ Dương mới biết Sở Tô đang họp lớp kiểu tiệc đứng cùng bạn bè. Tham gia đều là bạn học cùng trường, tính cách Lộ Dương lại cởi mở, rất nhanh liền hoà nhập còn tíu tít chuyện trò rất chi là thân thiết.
Sở Tô gặp được Lộ Dương cũng rất ngạc nhiên, mọi người nói chuyện một hồi, cậu mới hỏi Lộ Dương, “Sao cậu lại ở đây? Không đi làm à?”
“Đừng nhắc đến nữa, hôm nay là cuối tuần a.” Lộ Dương giả bộ ngao ngán, “Cứ tưởng được nghỉ phẻ, ai ngờ bị ông chủ bắt tới đây.”
“Vậy, ông chủ cậu cũng ở đây?” Sở Tô nhướng mày, ý là ông chủ cậu còn sờ sờ ra đấy mà cậu đã to gan như vậy.
“Anh ta bên kia bồi người rồi, không biết tớ đến đây, là tự tớ trốn ra đấy.” Lộ Dương đắc ý nói. Cơ mà đùa thôi chứ thật ra cậu không định đi quá lâu, chỉ chơi một chút liền về, dù sao vẫn còn hai vị cao tuổi đợi cậu về chăm sóc nha. (phải là 3 vị cao tuổi mới chuẩn nha Dê em)
“Lá gan không nhỏ.” Sở Tô nhìn cậu, “Không phải than ông chủ rất khó chiều à?”
“Đúng rồi.” Lộ Dương hạ thấp giọng, ghé sát vào tai Sở Tô, “Chờ lát nữa tớ chỉ boss tớ cho cậu biết mặt, anh ta quả thực chính là một tiểu yêu tinh xấu xa. Cậu nghĩ xem, loại tiếp người quen thế này không tìm thư ký lại tìm đại lão gia tớ là có ý gì. Ngày lành như cuối tuần thế này phải lên mạng tìm sư huynh nhà tớ chơi mới đúng a!”
Đừng hiểu lầm, Lộ Dương nói thế chứ chẳng có ý gì đâu, theo Trâu Kỳ đến đây là cậu tự nguyện, chỉ là gặp được Sở Tô theo thói quen cùng cậu bạn phun tào chút chút thế thôi hà.
“À?” Sở Tô bình thản đáp, kiểu như chẳng có mấy hứng thú với người đàn ông nguỵ thép thẳng trong miệng bạn tốt.
“À là ý gì?” Lộ Dương rất không hài lòng với phản ứng của cậu bạn, hơi nâng giọng, “Có muốn biết ông chủ tới là ai không?!”
“Ông chủ cậu là ai?” Từ sau lưng hai người vang lên âm thanh bình thản, nghe không rõ vui buồn.
Lộ Dương như chỉ chờ mỗi câu này, hớn hở trả lời, “Ông chủ tớ chính là…” lại ngợ ra có điều gì đó sai sai, cậu cố gắng đem mấy chữ “tiểu yêu tinh xấu xa” nuốt ngược vào.
“Lộ Dương.” Người sau lưng không mặn không nhạt gọi cậu, thanh âm dễ nghe lại ẩn chưa hơi thở lạnh lùng mang chút từ tính đặc biệt quyến rũ. Song, tại thời điểm này, quân nhân đào ngũ Lộ Dương nghe vào lại giống như bùa đòi mạng.
“Dạ có!” Phản xạ có điều kiện Lộ Dương bật thốt.
Tự biết trốn không thoát, Lộ Dương ngượng ngùng quay đầu lại nhìn Trâu Kỳ không biết đến tự lúc nào, ôm tinh thần lợn chết không sợ nước sôi cười cười, “Hi, boss!” Trong lúc chào hỏi còn dùng tay khoát lên vai Sở Tô, đánh trống lảng, “Ông chủ, đây là Sở Tô em tôi. Cậu ấy cực kỳ vô cùng sùng bái anh luôn đó! Làm ơn chào cậu ấy!”
Trâu Kỳ: “…”
Sở Tô: “…”
Quác quác quác quác quác quác · · · · · · · một đám quạ đen bay qua.
Ánh mắt Trâu Kỳ nhìn lướt qua cái tay vắt vẻo trên vai Sở Tô, sau cùng dừng lại trên mặt cậu.
Trong ánh mắt không biết nói sao của mọi người, Sở Tô hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nướng xong con cá trong tay mình, mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía Trâu Kỳ đang đứng. Ai nấy đều nghĩ cậu sẽ mở miệng chào hỏi hay đại loại thế, thì cậu lại đem cá nướng chìa ra hỏi, “Ăn cá không?”
Chậc, đúng là hoa khôi đại nhân có khác nha. Áp suất thấp vậy mà cũng phớt lờ được!! Bạn học xung quanh đều âm thầm like cậu một cái!!
Lộ Dương liếc nhìn con cá thu đao nướng vàng giòn hấp dẫn muốn chết kia, định mở miệng phá vỡ loại tiết tấu quỷ dị này, lại ngoài ý muốn thấy Trâu Kỳ đưa tay nhận lấy cá Sở Tô đưa anh, còn lễ độ cảm ơn, “Xin chào Sở Tô, tôi là Trâu Kỳ.”. Nói xong hất hàm ý bảo Lộ Dương đi theo rồi xoay người đi trước.
“Tiểu quai, ca cậu phải đi chết rồi. Nếu còn mạng buổi tối chúng ta tâm sự.” Bỏ lại một câu như vậy Lộ Dương chạy như điên đuổi theo cước bộ Trâu Kỳ.
Trầm Lỗi đứng cạnh Sở Tô thu hồi ánh mắt trên bóng lưng hai người, hơi do dự hỏi, “Lộ Dương, không sao thật chứ?”
“Không sao.” Sở Tô chỉ lo ăn cá không chút để ý nói, “Lợn chết không sợ nước sôi.”
Trầm Lỗi: “…” Mình cư nhiên không phản bác được.
*
Không đoán được suy nghĩ trong lòng ông chủ, Lộ Dương mang trái tim thấp thỏm tò tò đi theo Trâu Kỳ. Nhưng cứ đi mà không nói gì thế này cảm thấy có chút lúng túng, cố chống chọi thêm một đoạn nữa nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng gọi Trâu Kỳ.
“Boss!” Lộ Dương bước nhanh hơn đi song song với anh.
“Nói.” Trâu Kỳ luôn tuân thủ nguyên tắc lời ít ý nhiều.
“Hồi nãy, không phải anh không ăn được cá sao?” Lộ Dương tuỳ ý tìm một đề tài.
Bước chân Trâu Kỳ ngừng lại, quay sang nhìn cậu, bỗng nhiên đem cá trong tay đưa qua, “Cho cậu.”
“Dạ?!” Lộ Dương đờ người, thể loại tình huống gì thế này?
Khi cung phản xạ của cậu chưa chạy xong cho đến khi hoàn tất, Trâu Kỳ đã bỏ cá vào tay cậu sau đó tiếp tục đi về phía trước, lưu lại một câu, “Vừa rồi không phải cậu nhìn nó chảy nước miếng sao?”
Nani?! Ngay cả chi tiết bé xíu vậy cũng nhìn ra? Vậy nên boss đại nhân mới cầm giúp mình sao?!
Lộ Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng dày rộng của người đàn ông, lại nhìn cá nướng toả mùi thơm trên tay, trong lòng bất giác cảm động. Hoá ra boss đại nhân cũng không tàn khốc như bề ngoài, vẫn biết quan tâm cấp dưới đó chứ, dù thi thoảng miệng có tiện một chút nhưng thực tế vẫn là người rất tốt bụng. Ví dụ như truyền thụ cho cậu rất nhiều kinh nghiệm trong công việc, giúp cậu sắp xếp KTX, hiện tại còn đưa cá cho cậu ăn.
Thế mà hồi trước mình còn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, quả thực đáng bị dislike một cái!! Lộ Dương cảm động nghĩ, đàn ông như boss đại nhân ấy à, tuyệt đối là loại muộn tao mới có thể dùng cách thức lấy lòng này! Về sau, cậu phải cố gắng làm việc thật tốt để không phụ lòng boss mới được!!
“Cậu còn muốn đứng đó đến khi nào?” Giọng nói không vui của Trâu Kỳ từ phía trước truyền tới, quay đầu nhìn người đang đứng như trời trồng phía sau.
“Tới liền!” Thời điểm Lộ Dương cảm xúc tràn trề định như chú ngựa nhỏ chạy đến người đàn ông muộn tao cao lãnh đằng trước, đã bị một câu của đối phương đóng đinh tại chỗ.
“Thời gian tăng ca lén lút chuồn đi làm ảnh hưởng công tác. Tối về viết kiểm điểm 1500 chữ sáng mai nộp cho tôi, còn có tiền làm thêm giờ hôm nay sung công quỹ.”
Hả? Boss đại nhân, ngài nói cái chi á? Gió lớn quá tôi nghe không rõ!!
“Đậu xanh rau má, yamete ∼ ∼ ∼! Khoan, khoan đã boss ơi!!” Lộ Dương gấp rút gọi anh lại, “Vừa nãy anh nói chỉ là giỡn thôi đúng không?”
“Ba ngàn chữ.” Nhẹ nhàng bỏ lại ba từ, Trâu Kỳ tự mình đi trước.
… Anh đặc biệt đùa tôi sao? Lộ Dương đứng tại chỗ, một tay cầm cá nướng, một tay đưa về hướng Trâu Kỳ vừa đi khỏi. Gió lạnh chẳng biết nơi nào thổi tới, Lộ Dê Dê một mình liêu xiêu trong gió.
Mẹ nó chứ, đúng là vừa lành sẹo đã quên đau, chắc chắn mình bị thảo * nê * mã đạp não mới nghĩ anh ta là người tốt!! Lộ Dương tiếc hận miệng cắn cá thu đao, đuổi theo Trâu Kỳ.