Hôm sau cả hai ăn sáng rồi khởi hành từ Vân Sơn về C thị. Trâu Kỳ chạy thẳng đến KTX trường học để giúp Lộ Dương chuyển đồ.
Lộ Dương rất thân với bác gái quản lý KTX, thấy cậu dẫn Trâu Kỳ vào nói là giúp chuyển đồ thì chỉ ghi tên liền nhanh chóng thả người.
“Mấy người kia đều ra ngoài thực tập rất ít khi về, trong phòng chỉ còn mình tôi ở.” Lộ Dương cùng Trâu Kỳ đi vào KTX, vừa nói vừa tìm một chai nước suối chưa khui nắp đưa cho anh.
Trâu Kỳ cầm chai nước, quan sát căn phòng Lộ Dương ở một lượt. Phòng bốn người rất đơn giản, không gian khá rộng rãi, quét dọn tương đối sạch sẻ. Nhìn hai cái giường tầng chỉ có một giường không phủ miếng chống bụi, anh đoán đó là giường của Lộ Dương.
“Có gì cần thu dọn giúp không?” Trâu Kỳ hỏi Lộ Dương.
“Không có, đồ đạc không nhiều lắm, hôm trước tôi dọn xong cả rồi.” Lộ Dương lục miếng chống bụi từ trong ngăn kéo ra, leo lên giường bọc nệm của mình lại để lần sau có về ở cũng tiện hơn.
Trâu Kỳ đứng trước bàn học của Lộ Dương, cúi đầu lướt nhìn mặt bàn. Bàn học được dọn dẹp rất ngăn nắp, sách vở cũng được phân loại xếp chỉnh tề trên giá, trên bàn đặt chiếc laptop của Lộ Dương, một chiếc ly sứ màu xanh nhạt, bên trái trưng một khung ảnh nhỏ, là hình Lộ Dương chụp chung với bạn cùng phòng.
Trong ảnh Lộ Dương nhìn nhỏ tuổi hơn hiện tại một chút, cậu ngồi xếp bằng trên cỏ, mặc chiếc áo T-shirt trắng cùng quần thể thao ngắn, nhìn vào ống kính máy ảnh cười đến vô tư vô lự. Trâu Kỳ nghĩ đây hẳn là lúc cậu vừa lên đại học không lâu.
Sau khi bọc giường lại thật cẩn thận Lộ Dương bước xuống bỏ laptop vào ba lô, những thứ khác đều đã dọn xong, ngoại trừ một vài đồ dùng lặt vặt, cậu chỉ mang theo ít quần áo và một bộ ra giường.
Trâu Kỳ tự động xách túi hành lý, “Đi thôi.”
Hai ngày này Lộ Dương đã quen việc Trâu Kỳ giúp mình xách này xách nọ, mang ba lô rồi cùng anh xuống lầu.
Sau khi đến chỗ ở mới của Lộ Dương, Trâu Kỳ cảm thấy tiểu khu Trương Vấn Dự tìm quả nhiên không tệ, giao thông thuận tiện, môi trường xanh hoá của tiểu khu rất tốt, ánh sáng trong phòng trọ cũng vô cùng thích hợp.
Ừm, lần này phải phát tiền thưởng cho Trương Vấn Dự mới được. Trâu Kỳ nghĩ.
“Boss, anh tự nhiên ngồi đi, ở đây đã lau dọn hết rồi.” Lộ Dương nói Trâu Kỳ một tiếng, cầm hành lý từ tay anh mang vào phòng ngủ.
Lộ Dương xắp xếp xong bước ra thì thấy Trâu Kỳ đang nghe điện thoại liền đứng một bên chờ anh, muốn hẹn lát nữa hai người cùng dùng cơm trưa.
Gọi cho Trâu Kỳ chính là Khương Duyệt, cô nói hôm nay Trâu Trữ bận việc nhờ cô đến trường đón Quả Quả giúp, vừa vặn mẹ Trâu gọi về ăn cơm nên muốn anh đi cùng.
Cúp máy, Trâu Kỳ giải thích với Lộ Dương bản thân phải về nhà ăn cơm, dẫu sao lần trước đã không về.
“Anh cứ về đi, chúng ta hẹn lần sau vậy.” Lộ Dương không để bụng nói, về nhà ăn cơm cùng cha mẹ vẫn quan trọng hơn.
Trâu Kỳ nhìn cậu giây lát, bỗng nhiên nói, “Cậu có muốn về cùng không?”
“Tôi?” Lộ Dương thoáng ngây người, vội xua tay, “Ngại lắm, tôi không đi đâu.”
Trâu Kỳ cũng không miễn cưỡng cậu, nói câu để lần sau rồi rời đi. Sau khi anh đi rồi Lộ Dương sắn tay áo, bắt đầu sắp xếp ổ nhỏ của mình sau này.
Lau chùi xong phòng ốc, cậu mang quần áo treo vào tủ quần áo, trải ra giường rồi kéo toàn bộ màn cửa sổ ra cho không khí tràng vào. Ánh mặt trời cũng men theo cửa sổ len lỏi chiếu vào phòng ngủ, vẩy một tầng vàng óng ánh. Lộ Dương nằm trên giường lăn hai vòng, cầm gối lót lên đỉnh đầu, duỗi người.
Về sau nơi này chính là chỗ ở của mình rồi. Lộ Dương ngồi dậy, quan sát phòng ngủ rộng một mẫu ba của mình mà vô cùng hài lòng.
Từ lúc dọn vào KTX công ty, Lộ Dương đi làm thuận tiện hơn rất nhiều, đôi khi tan ca sớm cậu sẽ đi bộ về, xem như một hình thức rèn luyện thân thể.
Có lần cuối tuần nọ, lúc chạy bộ buổi sáng tại tiểu khu gần đó cậu còn đụng phải Khương Duyệt, thế mới biết hoá ra tiểu khu Khương Duyệt cách cậu ở không xa.
Sau khi đối phương nghe cậu nói dọn sang bên này thì ý vị thâm trường nhìn cậu một hồi lâu.
Lộ Dương không biết phải hình dung cảm giác kia thế nào, giống như là làm chuyện sai trái gì đó bị đối phương tóm được. Nhớ tới phòng này trước đó vốn dành cho tổ trưởng hạng mục của công ty, mà bây giờ bản thân một cái thực tập sinh vào ở, ít nhiều cũng có điều không thích hợp. Lộ Dương nghĩ đến liền thấy lúng túng.
Kỳ thực Lộ Dương hoàn toàn hiểu sai rồi, hàm ý cái nhìn kia của Khương Duyệt chính là cô thật không ngờ Trâu Kỳ ra tay mau lẹ nhường vậy, xem tiến độ này nhanh thôi trong nhà sẽ có chuyện vui.
Hiện tại Lộ Dương đã hoàn toàn không có lớp, ngoại trừ thỉnh thoảng trở về trường học tiếp xúc một chút chuyện học nghiên, đa số thời gian còn lại cậu đều ngốc ở công ty hoặc KTX mới chuyển.
Sau khi từ làng du lịch trở về, Trâu Kỳ bắt đầu hướng dẫn cậu cách làm kế hoạch hạng mục, được tiếp thu kiến thức mới thời gian Lộ Dương nán lại công ty càng nhiều, ngẫu nhiên thấy Trâu Kỳ tăng ca cậu cũng sẽ chủ động ở lại.
Tối đó, Lộ Dương hẹn bọn Triệu Bằng cùng nhau hạ bản, sau khi đến địa điểm tập hợp không ngoài dự đoán thấy Sách Mã Trường Ca lại bám lấy Tần Chiêu.
Có lẽ do ảnh hưởng bởi chuyện Nguyệt Hải Thương Lan, bây giờ vào game nhìn Sách Mã Trường Ca vây quanh Tần Chiêu, Lộ Dương nhìn sao cũng không vừa mắt, ngay cả cảm tình ban đầu cũng bay biến. Nếu như tên này dám chọc Tần Chiêu không vui cậu không hai lời báo thù giết hắn, đánh không lại thì nhờ Quân Lâm, nói chung là không để tên này được thoải mái.
Đương nhiên, nếu cậu ta tốt với Tần Chiêu, vậy theo Tần Chiêu muốn là được. Hy vọng tên nhị hoá này đừng là Nguyệt Hải Thương Lan thứ hai.
Hôm nay cả nhóm đi đánh “Thiên Thù Cốc”, thời điểm tập hợp xong mới phát hiện thiếu một vú em, Thiên Sơn Sư Tỷ không onl, vú em trong bang lại ít, Triệu Bằng quyết định tổ một người. Loa vừa phát trên Thế giới đã có người xin gia nhập đội ngũ.
“Đệt!” YY vang lên giọng nói của Triệu Bằng, “Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi?!!”
“Phốc! Đại Bằng bộ cậu nói mớ hả? Cậu đâu ra ngực to? Đừng đùa nữa, nhanh tổ người.” Bích Hải Lam Thiên nói.
“Ngực tôi không to, là ngực người xin tổ to nha!”
“Anh nói cái gì? Ngực ai to?” Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi hỏi.
“Tôi nói người vừa tổ chính là Tôi Ngực To, ái, là vú em Thất Sát đó! Cái nhân yêu được xưng là vung nãi tứ phương ấy!!”
“Đệt!”
“Đệt!”
Mọi người bị câu nói của Đại Bằng doạ hãi hùng chim én, vội vàng nhìn giao diện trò chơi, mới phát hiện bên cạnh bọn họ nhiều hơn một Thiên Sơn. Thiên Sơn mặc một thân “váy Lưu Tiên” cực phẩm, phe phẩy quạt lông lớn màu trắng, đỉnh đầu treo sáu từ lớn lấp lánh [Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi].
[Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi] là một thành viên trong Thất Sát Trận, môn phái Thiên Sơn. Khác với vú em bạo lực Tần Chiêu, [Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi] hoàn toàn là vì nãi người mà tồn tại, kỹ thuật thêm máu có thể nói là nhất tuyệt tại Sư Môn Quật. Tóm lại, trong Thất Sát không có người yếu, mỗi một môn phái đều chơi đến đỉnh của đỉnh.
Triệu Bằng trên YY hỏi có phải Lộ Dương gọi người tới không, dù sao trong bọn họ cũng chỉ mình Lộ Dương có quan hệ mật thiết với Thất Sát. Lộ Dương đáp không phải, kỳ thực đây cũng là lần đầu cậu trông thấy vú em Thất Sát, bình thường chỉ nghe kể từ miệng Diêu Tri Cúc Hoa Hương, lấy lời Diêu Tri Cúc Hoa Hương hình dung chính là, “Ngực To bọn này là một tên thần kinh hề hề, ngoại trừ ngực bự còn lại không có chỗ nào là bình thường hết.”
[Lân cận] [Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi]: Hắc, chị dâu mau tổ em!! Em thấy chị rồi!!
Mồ hôi Lộ Dương chảy ròng ròng, bảo Triệu Bằng thêm người vào.
[Đội ngũ] [Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi]: Cuối cùng cũng vào được, ngực to đúng là phiền, khó chen!
[Đội ngũ] [Mọi người]: ….
Quả thực khác người, Lộ Dương im lặng nghĩ.
Triệu Bằng gửi số YY cho Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi, bảo cậu ta lên YY, đối phương rất nhanh vào tới. Vừa đến liền khai mạch chào hỏi mọi người, giọng Trung ấm áp trầm thấp mang chút âm mũi khiến mọi người một phen ngây ngẩn.
“Hi, chị dâu Dương Dương. Rất vui được gặp chị, em là Ngực To.” Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi cười hì hì chào Lộ Dương.
Một thằng con trai lại giới thiệu mình ngực to không chút áp lực như vậy, chả trách Diêu Tri Cúc Hoa Hương bảo cậu ta bệnh thần kinh.
Có cường lực vú em gia nhập, mọi người chẳng sợ rớt máu, một đường chém giết thuận lợi, cuối cùng cả đoàn họp lại đẩy hết Boss ra mò không ít đồ tốt.
Thời điểm chia thưởng Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi từ chối không nhận, còn nói cậu ta tới vì muốn chào hỏi chị dâu nhà mình sao có thể chiếm tiện nghi nhà mẹ đẻ chị dâu vân vân vũ vũ. Sau khi rời phó bản còn tặng lễ vật và tiền mừng cho Lộ Dương, bảo là đền bù cậu ta không kịp chúc mừng tân hôn của Lộ Dương và Quân Lâm.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn với Quân Lâm, mấy người Thất Sát cũng tặng đồ và tiền mừng cho cậu. Khi đó acc cậu do Quân Lâm điều khiển, cho nên cứ thế mà thu vào, còn dặn về sau nhóm Diêu Tri Cúc Hoa Hương có tặng gì nữa thì không cần khách khí tận lực thu, khiến cậu rịn cả mồ hôi lạnh.
Kết thúc phó bản, Lộ Dương đến ngôi nhà Quân Lâm dẫn cậu đi trước đó. Trong khoảng thời gian này, cậu đem nhà cửa trang hoàng lại một lần, mua ít đồ dùng trong nhà, vài chậu cây nhỏ, còn nhờ Chu Minh Sinh trồng một số dược liệu và hoa màu ở mảnh vườn trống tại hậu viện. Gian nhà vốn trống trải được cậu tu chỉnh liền dào dạt sức sống.
Quân Lâm nói tối nay sẽ onl trễ, Lộ Dương cất chiếc bình phong mới mua tranh thủ chạy đến chỗ nhưởng rượu sư [A Trì Trì]. Bây giờ, kỹ thuật chưng cất rượu của cậu càng ngày càng thành thạo, thuộc tính rượu cất ra cũng càng lúc càng chất lượng. Ngoại trừ cống hiến cho bang phái, cậu còn trữ một ít trong thương khố, dự định đến lúc bày tỏ với Quân Lâm thì mang ra mời rượu.
Trên đường đi, Lộ Dương đụng phải người Thiên môn, chính là bang phái của Thiên Môn Oánh Oánh lần trước PK cùng cậu. Từ sau lần PK đó, mỗi lần Thiên Môn Oánh Oánh login đều bị người giết, đến nỗi chính cô ta phải cưỡng chế logout, thậm chí còn có người thay phiên thủ thi. Liên tục như vậy, cô nàng chịu không nổi nữa buộc phải xoá acc, trước khi xoá vẫn không cam lòng mắng chửi Lộ Dương và Quân Lâm trên Thế giới một trận.
Lần đó trở đi, Thiên Môn hận chết Lộ Dương và Quân Lâm, khổ nỗi đánh không lại người chỉ có thể nhịn.
Khi đi ngang qua người bọn họ, đối phương còn đặc biết gõ hai từ thật lớn NHÂN YÊU trên đầu. Lộ Dương buồn cười liếc nhìn chẳng để tâm, mắng chửi thì có ích gì nha, có bản lĩnh cô đến bổ tôi nha.
Lúc này Lộ Dương vẫn không hề biết về sau Thiên Môn sẽ ngáng chân cậu, song đây đều là chuyện của sau này.
Trâu Kỳ từ nhà ba mẹ trở về đã là mười giờ tối, anh còn nghĩ hôm nay có thể mang Lộ Dương đánh “Long Ngâm Cốc”, nào ngờ lại về muộn như vậy. Lo lắng ngày mai hai người phải ra ngoài công tác anh nhanh chóng bỏ ý định, cả hai tổ đội đi đánh nhiệm vụ ngẫu nhiên.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên tên như ý nghĩa chính là sắp xếp ngẫu nhiên. Nhiệm vụ đầu tiên Lộ Dương nhận đánh sơn tặc cứu thôn dân với Quân Lâm chính là một trong số đó.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, hôm nay tôi gặp được vú em Thất Sát, cậu ta cùng bọn tôi hạ bản, lúc về còn tặng tôi quà gặp mặt nữa.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ừ, thu.
Chuyện này Trâu Kỳ biết, anh vừa lên đã thấy ghi chép trò chuyện của Thất Sát.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Mai tôi phải đi công tác cùng ông chủ rồi. Đi những hai ngày a, sư huynh anh nói nếu tôi không có cách nào lên mạng được, anh nhớ tôi thì làm sao bây giờ?
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cậu nói xem làm sao bây giờ?
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Không bằng anh đưa số điện thoại anh cho tôi đi.
Lộ Dương dường như chỉ chờ anh nói câu này, vậy mới hỏi số điện thoại anh được nha. Cậu cảm thấy tình hình hiện tại rất giống lần cậu xin QQ của Quân Lâm, khác ở chỗ lần này cậu sẽ không gấp gáp logout mà chờ Quân Lâm phản hồi. May mắn, Quân Lâm trả lời rất nhanh, cơ hồ bản thân vừa hỏi đối phương đã trả lời.
Nhìn một chuỗi số, Lộ Dương nhẫn nhịn song lại nhịn không được nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi.
Mà chuyện cậu bất ngờ nhất chính là mã vùng của Quân Lâm cư nhiện đều là C thị giống cậu.
Thời điểm Lộ Dương hỏi số điện thoại Trâu Kỳ, anh không chút do dự gửi di động cá nhân của mình cho cậu. Số này chỉ có người nhà hoặc bạn bè quan hệ thân thiết mới có, tất nhiên Lộ Dương không phát giác vì bình thường liên lạc với cậu anh đều dùng số công ty.
“Sư huynh?”
Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm có chút chần chờ của Lộ Dương, Trâu Kỳ ừ một tiếng, “Tôi đây.”
Nghe được giọng anh, lòng Lộ Dương dịu xuống nhưng vẫn có phần hồi hộp và kích động, “Tôi còn tưởng ấn nhầm số, thì ra anh và tôi ở cùng một thành phố!”
“Ừm.”
“Sao anh không nói sớm, thế này tôi có thể tìm anh đi chơi rồi.”
“Giờ nói cũng không muộn.” Trâu Kỳ đáp. Anh đã quyết định đi công tác về sẽ nói rõ mọi chuyện với Lộ Dương, nếu cứ giấu giếm như vậy ngày nào đó bại lộ không nghĩ cũng biết con dê này sẽ tạc mao ra sao.
“Cũng phải.” Lộ Dương bên kia nhẹ giọng cười, tâm tình tựa hồ rất tốt, cậu cười vài tiếng mới nói, “Sư huynh này, chờ tôi đi công tác về, chúng ta họp offline đi, tôi có chuyện muốn nói cho anh biết.”
“Được.” Trâu Kỳ dừng một chút, “Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
“Ok, tôi về sẽ gọi anh ngay.” Lộ Dương đáp, cả hai qua lại vài câu liền cúp máy, lúc ngắt cuộc gọi Lộ Dương mơ hồ nghe thấy hai tiếng chó sủa bên kia truyền tới.
Chó sủa? Lộ Dương nhìn di động chốc lát, nghi hoặc nghĩ chẳng lẽ Quân Lâm nuôi chó? Trong nháy mắt ấy, có điều gì đó nhoáng lên trong đầu Lộ Dương nhưng tốc độ quá nhanh cậu không thể bắt kịp, kế đó lại nhanh chóng chìm trong vui sướng có thể nhìn thấy Quân Lâm mà quên đi thông tin chợt lóe.