Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao

Chương 58:




Lần này công tác tại A thị, cũng chính là quê của Lộ Dương, để khảo sát công trường mới thi công của công ty. A thị là thành phố thí điểm thứ hai công ty xây dựng hạng mục. Dự án này từ đầu năm đã bắt đầu thực hiện, hiện tại đang trong giai đoạn dựng móng. Kỳ đi thăm dò tiến độ mới nhất này, ngoài hai người Trâu Kỳ còn có cả Trương Vấn Dự.
Sau khi đặt khách sạn ở A thị xong cũng đã đến giờ cơm chiều. Lộ Dương với tư cách người bản địa liền xung phong phụ trách tìm chỗ ăn uống.
Vì là lái xe tới đây cho nên việc đi lại rất thuận tiện. Lộ Dương chọn một nhà hàng danh tiếng tốt ở trung tâm thành phố rồi mang hai người đến. Lúc ăn cơm cũng là do Lộ Dương phụ trách gọi món, cậu theo thói quen tránh vài món Trâu Kỳ không thích, ngay cả nêm nếm khẩu vị đều cẩn thận dặn dò người phục vụ một phen, khiến Trương Vấn Dự không khỏi nhìn cậu nhiều hơn mấy cái. Thân là trợ lí đặc biệt của Trâu Kỳ, đương nhiên anh biết khẩu vị Trâu Kỳ ra sao, nhìn Lộ Dương tỉ mỉ gọi món ăn phía đối diện, còn dáng vẻ như đã quen của Trâu Kỳ, anh cảm thấy hình như trong khoảng thời gian bản thân đi tu nghiệp đã bỏ lỡ chuyện gì đấy.
“Cá hôm nay rất tươi, đặc biệt là món cá bơ hấp.” Nhân viên nhà hàng đứng bên cạnh đề cử, “Ngài xem có muốn gọi một phần không?”
Lộ Dương nghe xong hỏi ý kiến của hai người, Trương Vấn Dự định nói Trâu Kỳ kiêng ăn cá lại thấy Trâu Kỳ hỏi Lộ Dương một câu, Lộ Dương gật đầu bảo cá hấp ở đây cũng không tệ, thế là quyết định gọi một phần. Điều này lại làm Trương Vấn Dự thêm một phen kinh ngạc, ông chủ đổi khẩu vị từ lúc nào vậy.
Gọi theo khẩu vị của Trâu Kỳ xong, Lộ Dương quay sang hỏi Trương Vấn Dự muốn ăn cái gì, Trương Vấn Dự tỏ ý mình sao cũng được, vừa nói đôi mắt khẽ lướt một vòng giữa hai người bọn họ, khóe miệng cong nhẹ, tựa hồ thật sự có chuyện gì đó đã xảy ra.
Hành động của Trương Vấn Dự lộ liễu như vật đương nhiên không thoát được ánh mắt Trâu Kỳ, anh hơi liếc nhìn nhắc nhở Trương Vấn Dự. Nụ cười đối phương lập tức tắt ngúm, vẻ mặt nghiêm túc ngồi thẳng tắp, dùng ánh mắt chứng tỏ mình cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát hiện.
Lộ Dương nào biết hai người ám đấu, lật thực đơn hồn nhiên gọi món.
“Dương Dương.”
Trong lúc mọi người cùng nhau tán gẫu chờ nhân viên mang thức ăn đến, bỗng nghe có tiếng người gọi Lộ Dương. Ba người đồng thời ngước nhìn, thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi đứng ở bên cạnh, người nọ một thân quần áo đen cắt may tỉ mỉ, khuôn mặt xinh đẹp, cả người bật lên phong cách của một người phụ nữ thành công.
“Dì Thư.” Mới đầu trông thấy người phụ nữ nọ Lộ Dương hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười tươi rói, từ ghế ngồi đứng dậy, “Ngài cũng tới dùng cơm ạ?”
Người đến là mẹ của Sở Tô – La Quỳnh Thư, bà cười hiền hoà, “Ghé qua mua trà bánh cho ông cụ ấy mà, con về khi nào thế?”
“Con vừa về hồi chiều, đang đi công tác cùng ông chủ ạ.” Lộ Dương nói xong thì giới thiệu Trâu Kỳ và Trương Vấn Dự với bà rồi quay sang nói với Trâu Kỳ, “Vị này là dì tôi, cũng là mẹ của Sở Tô.”
Trâu Kỳ và Trương Vấn Dự cũng đi qua bắt tay La Quỳnh Thư. Trâu Kỳ phát hiện khí chất trên người La Quỳnh Thư có vài phần tương tự Khương Duyệt, cả hai đều là típ người khá mạnh mẽ, nhưng riệng nhìn bề ngoài của La Quỳnh Thư lại có vẻ trội hơn.
Nghe Lộ Dương nói mẹ Sở Tô và mẹ cậu là bạn khuê mật, Trâu Kỳ không khỏi suy đoán có phải mẹ Lộ Dương cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ như La Quỳnh Thư không. Nếu là vậy bản thân phải sớm lập kế hoạch mới được, dù sao cũng là mình lừa con trai nhà người ta? Ấn tượng đầu tiên luôn là điều quan trọng nhất.
Lúc này Trâu Kỳ còn chưa biết, ngày mai thôi anh có thể ra mắt mẹ của Lộ Dương, không chỉ mẹ thôi còn có ba nữa.
La Quỳnh Thư thấy Lộ Dương thì qua chào hỏi mà thôi, trò chuyện cùng cậu đôi câu liền đi trước. Lúc nhóm Lộ Dương ăn xong chuẩn bị tính tiền mới hay La Quỳnh Thư đã thanh toán giúp họ cả rồi.
Lại cọ một bữa cơm, trong lòng Lộ Dương nghĩ lúc rảnh rỗi mình phải thay Sở Tô về thăm La Quỳnh Thư nhiều hơn mới được, không thì trong nhà chỉ có một mình dì sẽ cô đơn lắm.
Bởi hôm sau còn phải đến công trường kiểm tra tiến độ công trình, ba người cơm nước xong liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Lộ Dương về phòng tắm rửa sau đó gọi điện cho Sở Tô, kể cậu chuyện bản thân gặp La Quỳnh Thư ở nhà hàng hôm nay. Sở Tô nghe rồi nhưng lặng im không nói, Lộ Dương đành an ủi mấy câu để cậu yên lòng.
Sở Tô gật đầu, sau khi cúp điện thoại, vẫn là gọi điện cho La Quỳnh Thư.
Nói chuyện với Sở Tô xong, một lát sau Lộ Dương ấn số điện thoại Quân Lâm, gửi tin hỏi anh đang làm gì vậy. Tin gửi đã vài phút nhưng không có trả lời, nghĩ thầm hẳn giờ anh đang rất bận.
Cùng lúc tại căn phòng sát vách, Trâu Kỳ vừa vào phòng tắm đương nhiên không biết có tin nhắn, đợi anh đi ra Lộ Dương đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau nhóm Trâu Kỳ xuất phát đi công trường mới. Công trường này nằm ở khu vực trung tâm đang khai phá của A thị, diện tích quy hoạch của nó còn lớn gấp ba lần so với khu Đông Giang, thuộc một trong các cửa hàng có quy mô xây dựng lớn nhất khu trung tâm mới.
Bản thân là một xí nghiệp mới chập chững vào nghề, Trâu Kỳ có thể lấy được một mảnh đất quy mô thế này, có thể thấy tốn bao nhiêu công sức. Ở phương diện này Lộ Dương thật sự rất bội phục Trâu Kỳ.
Công trường hiện đang trong giai đoạn dựng móng, khắp nơi đều có thể thấy các bao xi măng và gạch đá chất đống, máy trộn xi măng phát ra âm thanh ‘ù ù’, còn tiếng la hét của đội thi công đang chỉ huy công nhân xây dựng bên trong. Dựa theo tính toán của bộ Kế hoạch toà cao ốc ước chừng sẽ được hoàn thiện vào cuối năm nay hoặc đầu năm sau, để đầu Tết năm tới là có thể đưa vào hoạt động.
Lộ Dương nhìn chằm chằm một đống thép uốn cong dưới đất, Trương Vấn Dự bên cạnh thấy vậy vỗ vai cậu, “Nhìn cái gì? Chưa thấy thép bao giờ à?”
Lộ Dương nhoẻn miệng cười như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ lắm, “Không phải, chỉ chưa từng thấy thép cong thành thế này thôi, cảm thấy tụi nó đã bị bẻ đến không thể thẳng nổi nữa rồi.”
“….” Trâu Kỳ đứng kế bên trông bộ dạng như phát hiện kiến thức gì mới mẻ lắm của cậu, rất muốn treo cậu đánh một trận.
Đương nhiên Trương Vấn Dự không biết ý cậu muốn nói gì, nhưng nghe cậu nói vẫn thấy buồn cười, “Có cái gì kỳ quái đâu, lát nữa dẫn cậu đi nhìn cái cong hơn.”
“Được.”
“Nói chuyện đủ chưa?” Giọng điệu Trâu Kỳ bình thản, liếc mắt nhìn lướt qua hai người.
Hai người đang thảo luận sắt thép vội vàng câm miệng theo sau.
Đón tiếp họ là người trong tổ hạng mục, biết Trâu Kỳ tới, sáng sớm nay tổ trưởng và người phục trách thi công đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu chờ sẵn. Trâu Kỳ theo chân bọn họ đi khảo sát từ trên xuống dưới, kế đó mới đến phòng làm việc ở công trường kiểm tra sổ sách.
Tư liệu được chuẩn bị vô cùng đầy đủ, một khi đã khởi công động thổ Trâu Kỳ sẽ không cho phép một tia sai lầm, ngay cả nhân viên tổ hạng mục cũng là những người có thâm niên được công ty tương đối tính nhiệm, hơn nữa có Trương Vấn Dự thường xuyên chạy qua kiểm tra, vì vậy tiến độ hạng mục ở A thị này hiện tại xem như ổn định và vững chắc.
Kỳ thực, mọi tài liệu đã được tổ hạng mục đối chiếu nhiều lần, nhưng mỗi lần qua đây Trâu Kỳ đều sẽ kiểm tra một lần nữa nhằm đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì xảy ra. Nghe người phụ trách thi công báo cáo, sau đó chỉ ra những vấn đề cần cải thiện, Trâu Kỳ bảo Trương Vấn Dự và người tổ hạng mục đi lấy sổ sách nhà cung cấp vật liệu cho công trường, sắp xếp xong thì tiếp tục chuẩn bị tài liệu.
Sau khi Trương Vấn Dự đi khỏi, Trâu Kỳ ra ngoài cùng tổ trưởng tổ thi công tỉ mỉ tra xét công trường. Lộ Dương lúc này mới phát hiện Trâu Kỳ không chỉ có thủ đoạn cao minh trên thương trường mà còn cả trên lĩnh vực xây dựng. Nhìn anh vậy mà rất am hiểu xây dựng, các phương diện thoát nước cũng hiểu biết ít nhiều. Trong quá trình nói chuyện với người phụ trách thi công, Trâu Kỳ thường thường cũng sẽ đưa một vài ý kiến mang tính đóng góp, Lộ Dương cảm thấy hình tượng anh trong lòng cậu lại cao thêm một chút, từ 1m9 nhoáng cái nâng thành 2m.
Bộ dạng điển trai, vóc người cao ráo, có năng lực, gia thế lại tốt.
Lộ Dương nghĩ nghĩ thấy ông chủ mình quả là chuẩn mực nam thần.
Chỉ tiếc anh ta cũng giống mình là chó độc thân. Nói sao cũng thấy quái, đàn ông tuấn tú như vậy hẳn phải có lực hút với phái nữ chứ? Aiz, vì boss đại nhân thắp cây đèn cầy!
Có lẽ ánh mắt đồng tình của Lộ Dương quá mức lộ liễu, ngay cả Trâu Kỳ cũng cảm nhận được, anh hơi nghiêng đầu nhìn Lộ Dương, vừa vặn trông thấy Lộ Dương lắc đầu thở dài ngao ngán, không khỏi cau mày, không biết nhóc nhị hoá này lại nghĩ bậy bạ cái gì nữa rồi.
Rời khỏi công trường, Lộ Dương đi theo phía sau Trâu Kỳ đến bãi đỗ xe cách nơi này không xa. Vừa đi Lộ Dương vừa nghĩ  nên mở miệng thế nào xin Trâu Kỳ nghỉ phép về nhà thăm gia đình một chút, kỳ thực đạo quán nhà cậu cách đây rất gần, giờ này chạy qua còn có thể cùng ba về nhà.
Vừa đi vừa nghĩ nên Lộ Dương tuột lại phía sau vài bước, Trâu Kỳ ý thức được liền dừng bước, ngoảnh lại thì thấy cậu cứ cúi đầu chậm rãi đi, vì vậy anh đi ngược lại về phía cậu.
Lúc Trâu Kỳ chỉ còn cách Lộ Dương khoảng hai bước chân, liền thấy một người đàn ông trung niên từ sau lưng Lộ Dương bước nhanh tới, giơ tay định chụp lấy vai cậu.
Trâu Kỳ cách Lộ Dương gần hơn, trước một bước đẩy Lộ Dương sang bên cạnh, một tay chế trụ cổ tay người trung niên, thuận thế bẻ ngoặc lại, nào ngờ tốc độ đối phương cũng nhanh không kém, cổ tay linh hoạt lộn lại, khéo léo thoát khỏi gọng kìm của Trâu Kỳ, tiếp theo vung nắm đấm mạnh mẽ xông thẳng vào mặt Trâu Kỳ. Anh nghiêng đầu né tránh, cảm giác một trận gió bên tai lướt qua.
Trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã vượt qua mấy chiêu.
Lộ Dương mãi mê suy nghĩ bất thình lình bị đẩy một cái, lảo đảo vài bước mới đứng vững, vừa quay đầu lại đã thấy Trâu Kỳ đánh nhau với một người. Cả hai người tới người lui kéo một sóng người tới vây xem.
Lộ Dương không ngờ thân thủ Trâu Kỳ tốt như vậy, sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng, gấp gáp chạy qua quát to hai người, “BA, ba làm gì vậy??! Còn có boss chờ đã, đó là ba tôi!”
“…” Trâu Kỳ nghe tiếng la của cậu nhanh chóng cưỡng ép thu tay, tiếp đó hai tay bị đối phương ghìm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.