Chuyến công tác này của nhóm Trâu Kỳ chính là thảo luận tài liệu và tiến độ công trình, sau khi xong việc cả ba liền khởi hành về C thị. Lúc đến nhà đón Lộ Dương, mẹ Lộ đã chuẩn bị không ít đặc sản cho bọn họ mang về, nghe nói chuyến này có ba người, còn tri kỷ chuẩn bị cho Trương Vấn Dự một phần khiến anh ta vừa mừng vừa kinh ngạc, nhiệt tình nói dịp nào đó mời mẹ Lộ lên C thị chơi, bản thân sẽ làm hướng dẫn viên dẫn bà đi dạo khắp nơi.
Trương Vấn Dự thân là trợ lý đặc biệt của Trâu Kỳ phương diện giao tiếp đương nhiên khôn khéo hơn người, ngắn ngủi vài phút đã khen mẹ Lộ không biết bao nhiêu lần, lời nói chân thành hoàn toàn không nhìn ra là đang nịnh nọt, tích tắc dành được không ít cảm tình từ mẹ Lộ.
Trâu Kỳ nhìn bộ dạng trợ lý dụ dỗ mẹ vợ mình đến mở cờ trong bụng, cười lạnh không nói gì, nghĩ thầm trở về sẽ chỉnh cậu ta một trận ra trò.
Song, nhìn mẹ Lộ vì họ chuẩn bị đặc sản làm anh lại nhớ lần ở làng du lịch Lộ Dương cũng mua quà cho mình. Ngày ấy khi anh mang đặc sản về nhà, trong nhà ai cũng rất thích, sau biết là Lộ Dương tặng mẹ Trâu còn bảo anh cảm ơn Lộ Dương.
Trâu Kỳ nghĩ bụng, cách tốt nhất cảm ơn Lộ Dương chính là suốt đời chịu trách nhiệm với cậu ấy, mà đây cũng là điều anh hướng tới hiện tại.
Thời điểm trở lại C thị đã là xế chiều, lúc về thành phố nửa đường Trương Vấn Dự lại xuống xe, nên trên xe chỉ còn mỗi Lộ Dương cùng Trâu Kỳ.
Xe chậm rãi ngừng lại ở chốt đèn giao thông, Trâu Kỳ quay sang nhìn Lộ Dương ngồi trên ghế phó lái. Lộ Dương đã dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, khuôn mặt vừa vặn ngoặc hướng anh bên này.
Trâu Kỳ do dự vài giây, vươn tay muốn vuốt ve mặt cậu, lúc ngón tay chỉ còn cách gò má Lộ Dương 2cm di động lại bất ngờ đổ chuông, Trâu Kỳ rụt tay về, Lộ Dương cũng tỉnh dậy.
Là điện thoại của Trâu Kỳ, màn hình hiển thị hai từ “Hồng Uý“, cũng chính là Diêu Tri Cúc Hoa Hương.
Trâu Kỳ nhận điện thoại, “Nói.”
“Lão đại công tác về chưa? Hôm nay lão Tứ về rồi đấy, buổi tối chúng ta đi quẫy đi!” Hồng Úy nói, lão Tứ cậu ta nhắc tới chính là Tôi Ngực To Tôi Đến Nãi.
“Hôm nay không được, đã hứa với lão gia tử về ăn cơm rồi.” Trâu Kỳ khởi động xe, “Các cậu tụ tập trước đi, mai tôi mời.”
“Ồ, bác chủ động gọi cậu về nhà ăn cơm à? Thế thôi, cậu cứ về gặp bác đi, tối mai chúng ta lại gặp, tôi thông báo cho bọn A Cảnh một tiếng.”
“Ừ.” Trâu Kỳ ngắt máy, nhìn Lộ Dương, “Dậy rồi à?”
Lộ Dương dọc đường đã ngủ hơn một tiếng đồng hồ, nếu không tỉnh phỏng chừng sẽ sái cổ mất. Cậu xoa xoa gáy, “Ừm, chúng ta đến đâu rồi?”
“Sắp tới KTX rồi, trên xe không thoải mái trở về hãy ngủ tiếp.” Trâu Kỳ nói.
“Không có gì, tôi ngủ đủ rồi.” Lộ Dương lắc đầu.
Đưa Lộ Dương về xong Trâu Kỳ cũng lái xe về nhà. Tối qua, anh nhận được điện thoại của lão gia tử bảo anh hôm nay về ăn cơm, đồng thời Khương Duyệt cũng gửi tin mật báo anh lão gia tử cực kỳ không hài lòng về anh, chuẩn bị mở đại hội gia đình, đề tài thảo luận chính là nghiên cứu bàn bạc đại sự cuộc đời anh, nhắc anh chuẩn bị tinh thần.
Cái vần đề này năm nào cũng bàn, Trâu Kỳ sớm đã đao thương bất nhập. Anh đổ xe dưới lầu nhà ba mẹ, lấy đặc sản mẹ Lộ cho từ cóp xe, cầm bao lớn bao nhỏ trên tay mà lòng hưng phấn, này là được mẹ vợ tặng a.
Đang lên lầu lại nhận được điện thoại của Khương Duyệt hỏi anh tới đâu rồi, còn lề mề nữa lão gia tử sẽ đốt lửa lên người cô mất. Trâu Kỳ nói câu đến rồi liền cúp máy, bước lên mấy bậc thang cuối cùng, móc chìa khoá mở cửa.
Trâu Kỳ vừa mở cửa toàn bộ người trong nhà đều đồng loạt nhìn anh, rõ ràng cho thấy đã đợi rất lâu rồi.
Ba Trâu nhẹ nhàng hạ một quân cờ, hơi nghiêng đầu về hướng Trâu Kỳ, “Về rồi à?”
“Dạ.” Trâu Kỳ đi tới, đặt bao và mấy cái hộp trong tay xuống bàn.
Quả Quả thấy anh tới mừng rỡ lon ton đi theo sau anh, “Chú út, chú có mệt không ạ?”
“Không mệt.” Trâu Kỳ khom lưng ôm nhóc vào lòng, “Nặng thật.”
“Không nặng mà, con chỉ cao lên thôi.” Quả Quả ngượng ngùng nói, từ trong ngực Trâu Kỳ tuột xuống. Ông nội dặn nhóc đã là nam nhi rồi không thể bị người ẵm nữa.
“Anh về rồi thì qua đây, tôi có chuyện muốn nói.” ba Trâu hạ hết một ván cờ mới nói tiếp, “Trước khi dùng cơm chúng ta họp.”
“Họp cái gì? Con nó mới về ngay cả ngụm nước còn chưa uống, ông họp cái gì, lắm chuyện!” Mẹ Trâu trừng mắt nhìn ông, sau đó lấy cái ly sạch rót nước đưa cho Trâu Kỳ rồi đi qua sắp xếp quà anh mang về, chị dâu của Trâu Kỳ là Hà Tú Doanh cũng giúp một tay.
“Sao lại mua nhiều vậy con?” mẹ Trâu hỏi, ba bốn cái trên bàn trọng lượng đều không nhẹ, còn có các loại thịt khô sấy v..v..v…
“Không phải con mua.” Trâu Kỳ cầm ly nước đi qua, lúc đấy nhìn cũng không rõ là đặc sản gì chỉ cảm thấy rất nặng tay, giờ nhìn lại mới phát hiện có không ít đồ bên trong.
“Không phải mua?” mẹ Trâu nhìn anh, “Là người trong công ty biếu sao?”
“Là công ty kiến trúc Hữu Hoa hả?” Khương Duyệt đoán một cái tên, đây là tên công ty xây dựng thầu công trường bên A thị.
“Không phải.” Trâu Kỳ bình tĩnh phun ra bốn từ, “Mẹ vợ tương lai.”
Mọi người: “…”
“Anh chậm một chút, ban nãy gió lớn quá tôi nghe không rõ.” ba Trâu là người phản ứng đầu tiên, ông đứng bật dậy, “Anh nói lại lần nữa, anh nói ai?”
Cả nhà đều nhìn Trâu Kỳ chằm chằm, anh vẫn bình tĩnh lặp lại, “Mẹ vợ tương lai con.”
Trong phòng trừ Khương Duyệt và Trâu Trữ không mấy kinh ngạc ra, những người khác đều là một bộ bị hù chết khiếp.
Thịt khô xấu số trong tay mẹ Trâu rơi bộp xuống đất, “Hình như mẹ nghe được chuyện hoang tưởng nào đó.”
Hà Tú Doanh lượm bịch thịt trên sàn, “Hình như là vậy.”
“Nói bậy cái gì? Đừng tưởng rằng qua loa vài câu sẽ bỏ qua cho anh.” Ba Trâu kích động, vô cùng bất mãn với lời nói dối của Trâu Kỳ.
“Con không gạt mọi người.” Trâu Kỳ thản nhiên đáp.
“Vậy con nói xem ai là mẹ vợ con?”
Nếu đã quyết định nói rõ với Lộ Dương chuyện Quân Lâm, Trâu Kỳ cũng không dự định lừa gạt người nhà, “Hôm qua con về nhà Lộ Dương ăn cơm, quà này đều là mẹ Lộ Dương đưa.”
Ý Trâu Kỳ nói: Đây là mẹ Lộ Dương đưa, bà là mẹ vợ con.
Câu này còn có sức công phá hơn cả câu trước, giờ đến lượt bịch thịt khô trong tay Hà Tú Doanh rớt xuống, cũng may mẹ Trâu nhanh tay tiếp được.
Cái tên Lộ Dương này người nhà họ Trâu đều biết, chuyện cậu cứu Quả Quả Trâu Trữ đã kể với ba mẹ Trâu, cũng biết hiện Lộ Dương đang làm việc tại công ty Trâu Kỳ, cộng thêm lần trước đi Vân Sơn còn mua quà để Trâu Kỳ mang về cho người nhà bọn họ. Tuy mẹ Trâu chưa từng gặp mặt Lộ Dương nhưng có ấn tượng rất tốt với cậu, giờ đột nhiên nghe Trâu Kỳ nói cả người đều chùng xuống.
“Con nói những thứ này là mẹ Lộ Dương cho?” mẹ Trâu vẫn còn nghi ngờ.
Trâu Kỳ gật đầu.
“Con nói hôm qua mình ghé nhà Lộ Dương dùng cơm?” mẹ Trâu tiếp tục truy hỏi, “Sau đó, những đặc sản này là nhà cậu ta cho?”
Trâu Kỳ tiếp tục gật đầu.
“Con nói, mẹ Lộ Dương là mẹ vợ con?”
Trâu Kỳ gật đầu, “Là mẹ vợ tương lai.”
“Tương lai?” mẹ Trâu nhạc nhiên, “Đợi đã, tiếng mẹ vợ kia của con chỉ là một bên tình nguyện ư?”
“Con còn chưa nói với Lộ Dương.” Ý là cách mạng vẫn chưa thành công.
“Vậy anh khoe làm cái rắm gì!!” Cuối cùng ba Trâu cũng hiểu hàm ý của anh, gì mà mẹ vợ đưa, gì mà chưa nói thế hoá ra tất cả chỉ là thằng con nhà mình đơn phương tình nguyện à?
Khương Duyệt nhịn không được bật cười, thấy mọi người quắc mắt nhìn cô bèn cấp tốc ngậm miệng để tránh dẫn lửa thiêu thân.
Sau đó, việc đại sự của Trâu Kỳ cuối cùng vẫn được mang lên đại hội gia đình, nhưng đặc biệt lần này lại có thêm một đề tài nữa chính là “Thảo luận khả năng Lộ Dương trở thành con dâu Trâu gia”.
Kết quả thật ngoài ý muốn, Trâu Kỳ lấy nhiều thắng ít áp đảo ba mẹ Trâu giành được thắng lợi tuyệt đối.
Trâu Kỳ thu được bốn phiếu từ Khương Duyệt, Trâu Trữ, Hà Tú Doanh và Quả Quả. Nhóc Quả Quả đâu hiểu cuộc họp nói cái gì, Trâu Trữ lại len lén nói nhóc biết nếu chú út thắng bé sẽ có thím út, thế là nhóc con hưng phấn về đội Trâu Kỳ.
Đối với kết quả này ba Trâu rất không phục. Không phục không phải vì phản đối chuyện Trâu Kỳ cùng Lộ Dương, mà không phục vì phát hiện địa vị trong nhà của ông không bằng Trâu Kỳ!
Mặt khác, mẹ Trâu ít nhiều cũng có chút mong đợi với chuyện này. Suy cho cùng muốn Trâu Kỳ cưới một cô gái đã là điều không tưởng, thay vì tìm một đứa con trai không quen biết chi bằng tìm một người cả Khương Duyệt và Trâu Trữ đều quen, như vậy bà cũng yên tâm đôi chút. Nghĩ thông suốt, bà liền bảo Trâu Kỳ tìm thời gian dẫn Lộ Dương về nhà ăn cơm, cũng để Lộ Dương làm quen một chút cả nhà bọn họ, đồng thời dặn đi dặn lại Trâu Kỳ không được ép buộc con nhà người ta. Nếu Lộ Dương không có ý đó anh tuyệt không được dây dưa làm phiền.
Trâu Kỳ đương nhiên không có ý kiến, nhưng làm gì thì làm anh cũng phải giải quyết chuyện Quân Lâm trước đã.
Lộ Dương hoàn toàn không hề hay biết bản thân trở thành con dâu tương lai trong đại hội gia đình Trâu gia. Cậu lúc này còn mãi suy nghĩ sắp xếp gặp mặt Quân Lâm thế nào, làm sao tạo ấn tượng tốt với đối phương, vì điều này mà bỏ không ít tâm tư đi hỏi bạn bè từng có kinh nghiệm yêu đương, còn lên mạng tìm một đống bài post liên quan như “Nên đi đâu trong lần hẹn hò đầu tiên?” để chuẩn bị.
Chẳng những thế, cậu còn nạp đầy tiền vào tài khoản trò chơi, dự định phóng pháo hoa chuẩn bị bày tỏ với Quân Lâm. Bây giờ, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu mỗi Quân Lâm mà thôi.