“Mới vừa rồi chính miệng anh ta thừa nhận với em, anh ta nói anh ta thích anh!”
Trâu Kỳ nghe xong câu này, đột nhiên tiến sát lại gần Hồng Dao, trên mặt không có bất kì cảm xúc nào, nhưng thân hình cao lớn ấy cứ từng chút ép sát khiến Hồng Dao phải lùi lại.
“Cô lặp lại lần nữa, cậu ấy nói với cô cái gì.” Trâu Kỳ từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu nghe như không có chút gợn sóng, song lại mang cảm giác rất lạnh lẽo.
Hồng Dao bị khí thế của anh đè ép tới khó thở, mất một lúc bình tĩnh lại mới có thể đáp lời, “Anh ta nói hai người vì nhiệm vụ ẩn tàng mới kết hôn, nhưng anh ta thật lòng thích anh.”
Cậu ấy nói cậu ấy thích mình.
Cậu ấy nói cậu ấy thật lòng thích mình.
Trâu Kỳ siết chặt bàn tay hơi run rẩy của mình, nhớ tới câu “tôi có chuyện muốn nói với anh” ban nãy của Lộ Dương, kết hợp với lời Hồng Dao nói, anh đã đoán được Lộ Dương muốn nói gì.
“Tôi biết rồi.” Trâu Kỳ nói, “Cảm ơn cô đặc biệt tới đây nói cho tôi biết.” nói rồi anh quay người rời đi.
“Chờ một chút!” Dưới tình huống cấp bách, Hồng Dao vội vươn tay níu tay áo anh, Trâu Kỳ ngoảnh đầu lại cô mới lúng túng buông tay, có phần e dè nói: “Vậy anh…. nghĩ thế nào? Anh với anh ta….” nói tới đó cô nàng đã có chút gian nan.
“Nghĩ thế nào sao?” Trâu Kỳ nhìn cô, “Tôi cho là bản thân đã biểu hiện rất rõ ràng rồi.”
Mang cậu hạ bản, báo thù giùm cậu, thay cậu thăng cấp, đặt cậu vào phạm vi bảo vệ của anh.
Mọi điều Trâu Kỳ làm, đã sớm tuyên bố với mọi người anh có tâm tư với Lộ Dương, tội nỗi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chỉ mình Lộ Dương không hiểu mà thôi.
Bây giờ cậu ấy đã mở lời, anh sẽ không dại gì cho Lộ Dương cơ hội đổi ý nữa.
“Em…” Hồng Dao dõi theo bóng lưng rời đi của anh, từ sâu trong lòng bỗng nhiên trào dâng một sự bi thương, cô thích người nọ bao nhiêu năm cuối cùng đối phương vẫn không hề hay biết, rõ ràng khoảng cách mới vừa rồi gần đến thế kia mà. Hồng Dao lẳng lặng nhìn bóng dáng Trâu Kỳ biến mất ở chỗ khúc quanh, bản thân dần khuỵu xuống, ngồi bệt trên nền đất, cả khuôn mặt vùi vào hai lòng bàn tay, miệng thì thào: “….Em cũng thật lòng thích anh mà.”
*
Vì trước đó đã uống rượu, nên Trâu Kỳ bắt taxi từ club trở về.
Về đến nhà, anh đi thẳng lên phòng sách mở máy tính, bước chân cực nhanh làm Mã Đại Cáp cũng kinh ngạc không thôi, vội chạy theo anh lên lầu.
Tranh thủ lúc máy tải game anh nhanh chóng đổ thức ăn tối, châm thêm nước vào khay cho Mã Đại Cáp, rồi trở lại trước bàn máy tính.
Đăng nhập vào trò chơi xong, Trâu Kỳ trực tiếp dùng kỹ năng phu thê truyền tống Quân Lâm đến cạnh Lộ Dương, đích đến vẫn là Khô Lâm nơi hai người thường xuyên hẹn gặp.
Thời điểm Trâu Kỳ đến Lộ Dương đang ngồi trên tảng đá câu cá, thấy anh tới vội thu cần câu, từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy đến trước mặt Quân Lâm.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, anh onl rồi.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừm.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Mau chấp nhận.
Lộ Dương gõ dứt câu, yêu cầu trò chuyện bằng âm thanh cũng được gửi qua, Trâu Kỳ điểm chấp nhận, tiếp đó thì nghe giọng nói Lộ Dương truyền tới, “Nghe tôi nói gì không?”
“Có.” Trâu Kỳ đáp rồi nghe tiếng cậu khẽ cười.
“Còn nhớ trước đây tôi từng hứa mặc Nghịch Thủy Dao khiêu vũ và phóng pháo hoa cho anh không?” Lộ Dương thẳng thắn hỏi anh.
“Nhớ.” Trâu Kỳ cũng cười, sao có thể quên được.
“Nghịch Thủy Dao đã hoàn thành, bây giờ tôi sẽ thực hiện lới hứa thứ hai của mình, anh nhìn kỹ nha.”
Lộ Dương nói xong liền điều khiển Nhất Lộ Du Dương thối lui mấy bước, sau đó sử dụng kỹ năng pháo hoa với Quân Lâm.
Khô Lâm vốn đen tối vắng vẻ nháy mắt được đủ thứ màu sắc từ pháo hoa rọi sáng, từng chùm pháo hoa lớn nổ tung trên không trung, nhuộm trời đêm thành một bảng màu sặc sỡ. Lộ Dương đốt cây thứ nhất đồng thời lại châm một cây khác, trong lúc nhất thời hai ba chùm pháo liên tiếp tranh nhau nở rộ giữa trời. Chỗ hai người đứng không hiểu sao đột nhiên xuất hiện rất nhiều đom đóm bay xung quanh.
[Hệ thống nhắc nhở]: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly*. [Nhất Lộ Du Dương] đã sử dụng pháo hoa [Tam Sinh Tam Thế] bày tỏ với [Quân Lâm] tại Khô Lâm, nhờ trời đất chứng giám tâm khanh đối với quân, tình này ba đời cũng không đổi dời!
[Hệ thống nhắc nhở]: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bât tương ly*. [Nhất Lộ Du Dương] đã sử dụng pháo hoa [Tam Sinh Tam Thế] bày tỏ với [Quân Lâm] tại Khô Lâm, nhờ trời đất chứng giám tâm khanh đối với quân, tình này ba đời cũng không đổi dời!
[Hệ thống nhắc nhở]: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bât tương ly*. [Nhất Lộ Du Dương] đã sử dụng pháo hoa [Tam Sinh Tam Thế] bày tỏ với [Quân Lâm] tại Khô Lâm, nhờ trời đất chứng giám tâm khanh đối với quân, tình này ba đời cũng không đổi dời!
[Hệ thống nhắc nhở]: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bât tương ly*. [Nhất Lộ Du Dương] đã sử dụng pháo hoa [Tam Sinh Tam Thế] bày tỏ với [Quân Lâm] tại Khô Lâm, nhờ trời đất chứng giám tâm khanh đối với quân, tình này ba đời cũng không đổi dời!
[Hệ thống nhắc nhở]: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bât tương ly*. [Nhất Lộ Du Dương] đã sử dụng pháo hoa [Tam Sinh Tam Thế] bày tỏ với [Quân Lâm] tại Khô Lâm, nhờ trời đất chứng giám tâm khanh đối với quân, tình này ba đời cũng không đổi dời!
[Hệ thống nhắc nhở]: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bât tương ly*. [Nhất Lộ Du Dương] đã sử dụng pháo hoa [Tam Sinh Tam Thế] bày tỏ với [Quân Lâm] tại Khô Lâm, nhờ trời đất chứng giám tâm khanh đối với quân, tình này ba đời cũng không đổi dời!
*Nguyện một lòng cùng ngươi, bạc đầu cũng chẳng rời.
....
[Thế giới] [Bá Đạo Một Con Rồng]: DM! Hú hồn! Phu nhân đại thần đang muốn lên top sao?
[Thế giới] [Toàn Chức Vú Em]: cici09 Đồ cuồng tú ân ái! Ngược chết chó độc thân tui!!
[Thế giới] [Ba Nghìn Giai Nhân Tẫn Nhà Ta]: Chị dâu hết sẩy!!
[Thế giới] [Yêu Yêu Yêu Em Gái Mi]: Ngọt đến ê răng luôn rồi!! Chó độc thân không thích điều này!!!
[Thế giới] [Minh Tà Tiểu Hà]: Có tiền! Tuỳ hứng!!
[Thế giới] [Thiên Sơn Sư Tỷ]: Dương Dương đẹp trai!! Dám bắn pháo với cả đại thần!
[Thế giới] [Dù Sao Cũng Không Phải Người]: Đốt tiền như giấy…. mấy đứa nhà giàu đúng là biết chơi!!
.....
Pháo hoa Lộ Dương bắn xoát đầy trên kênh Thế giới, hơn nửa bản đồ Khô Lâm đều bị pháo hoa của cậu đốt sáng rực, nhưng cậu vẫn còn tiếp tục đốt.
“Được rồi.” Trâu Kỳ không biết rốt cuộc cậu mua bao nhiêu, chỉ có thể lên tiếng cản cậu lại.
“Còn mấy cây nữa thôi.” Lộ Dương ngoan ngoãn ngừng lại.
“Cậu dùng hết tiền lương để mua cái này?” Trâu Kỳ hỏi.
“Gần như vậy.” Lộ Dương thành thật trả lời. Tháng lương đầu tiên của cậu đã tiêu gần hết, trong đó gồm cả tiền mua vật liệu luyện vũ khí nữa, nhưng cậu không hối hận bởi vì đây là chuyện cậu muốn làm.
Trong ấn tượng của Trâu Kỳ Lộ Dương không phải người xài tiền phung phí như vậy, anh khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng thì nghe bên kia gọi tên anh, “Quân Lâm.”
Lộ Dương không xưng sư huynh như mọi hôm mà là Quân Lâm, hơn nữa giọng điệu còn mang chút trịnh trọng.
Có lẽ vì ban nãy được Hồng Dao kể qua, nên Trâu Kỳ cũng vô thức đoán được lời nói tiếp theo của cậu.
“Tôi đây.” Anh đáp, ngay sau đó liền nghe thanh âm của Lộ Dương.
“Đế Thích có một truyền thống, bất kể là phóng pháo hoa hay khiêu vũ cho ai đó đều có cùng ý nghĩa chính là muốn bày tỏ với người nọ. Tôi muốn nói với anh là, trước đây tôi đã nói dối anh.” Cậu ngừng lại một chút, thả chậm tốc độ, “Hiện tại tôi muốn nói cho anh biết, kỳ thực tôi cũng có ý đó. Tôi thích anh, Quân Lâm.”
Tôi thích anh, Quân Lâm.
Giờ phút này, Trâu Kỳ chỉ cảm thấy bản thân bị thứ gì đó đánh trúng, suy nghĩ cùng mọi thứ xung quanh trong vài giây hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn giọng nói của Lộ Dương là văng vẳng bên tai.
“Mặc dù tôi với anh đều là nam, nhưng tôi khẳng định tôi thật lòng thích anh, đã thích anh từ rất lâu rất lâu rồi nhưng bản thân không ý thức được mà thôi.”
“Có lẽ anh cảm thấy tôi thật quái dị, thật nực cười, rõ ràng chúng ta chưa từng gặp mặt, lại dám hùng hồn khẳng định như vậy. Kỳ thực, lúc mới nhận ra chính tôi còn không tin được nữa là.” Lộ Dương nghỉ một chốc, không biết nhớ tới chuyện gì lại khẽ cười, “Thế nên có một đoạn thời gian tôi cứ trốn tránh anh, ừm, chính là khoảng thời gian anh thay tôi luyện cấp đó.”
Nghe tới đây, cuối cùng Trâu Kỳ cũng giải thích được vì sao lúc đó cậu rõ ràng rất rảnh nhưng lại lấy lý do bận rộn mà không chơi game được, hoá ra nguyên nhân là vậy.
“Bởi vì trong lòng có tâm tư này nên tôi không dám lên game tìm anh, dù sao đó cũng là suy nghĩ không nên tồn tại. Bất quá, sau khi nghĩ thông suốt tôi liền lên game mặc Nghịch Thủy Dao khiêu vũ.”
“Kế đó, lúc anh nói muốn đi kết hôn tôi thật sự rất hoảng, còn ảo tưởng anh cũng thích tôi nữa chứ.” Lộ Dương vừa nói vừa cười, Trâu Kỳ nghe vào cũng mơ hồ cảm giác tâm trạng cậu rất tốt.
“Tôi….” Trâu Kỳ muốn mở miệng.
“Anh nghe tôi nói hết đã.” Lộ Dương cắt ngang lời anh, “Không nói ra hết lòng tôi nghẹn chết mất.”
“Ừm.”
“Mặc dù anh là trai thẳng, thẳng như thép….”
“…” Mới nghe câu đầu Trâu Kỳ đã muốn chặn miệng cậu lại.
“Tôi cảm thấy, khoảng thời gian này chúng ta ở chung rất vui vẻ, nếu có thể như thế mãi tôi cũng sẵn lòng, không biết anh nghĩ thế nào.” Lộ Dương làm bộ ho khan hai tiếng, che giấu sự hồi họp của bản thân, nói tiếp, “Quân Lâm, anh có muốn thử quen tôi một chút không? Không phải làm người yêu trong trò chơi, mà là người yêu trong hiện thực.”
“Tôi hiểu bây giờ anh rất khó tiếp nhận, nhưng đừng lo chúng ta có rất nhiều thời gian, dù sao thép cũng có loại cong mà.” Lộ Dương đưa ví dụ minh hoạ nhằm tăng sức thuyết phục.
Trâu Kỳ: “…” Cậu có thể lượt bỏ đoạn sắt thép đi không?
“Anh có nghe tôi nói không?” Sau khi nói xong Lộ Dương mãi không nhận được đáp án từ anh, “Alo? Anh còn đó không? Sợ đến xay xẩm luôn rồi à?”
Trâu Kỳ không phải bị doạ đến xay xẩm mà là kinh ngạc vì lời nói của cậu. Chơi game cùng nhau lâu như vậy đơn nhiên anh cảm giác được Lộ Dương có bao nhiêu hảo cảm với mình. Điều anh không nghĩ tới chính là đối phương lại đột nhiên thông báo cậu không chỉ hảo cảm mà còn rất thích anh, muốn nói chuyện yêu đương với anh.
Tuy đã biết trước chuyện này từ Hồng Dao, nhưng được chính miệng Lộ Dương thổ lộ lại hoàn toàn khác nhau, vừa khiến anh trở tay không kịp vừa có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.
Quan Cảnh Luật từng tâm sự với anh, cậu ta nói, điều ngạc nhiên nhất trên đời này không gì ngoài việc người mình thích cũng nói thích mình.
Hiện tại, anh chính là ở loại tình huống ấy. Lộ Dương tỏ tình quá đột ngột, khiến đáy lòng anh vừa kinh ngạc đồng thời mang theo cảm giác hạnh phúc không lời nào diễn tả được.
“Anh rớt mạng à?! Đừng giỡn chứ, lời tỏ tình này tôi chuẩn bị rất lâu đó!! Anh tốt xấu gì cũng nên cho một cái kết chứ sư huynh?!” Thanh âm Lộ Dương dồn dập vang lên pha lẫn chút sốt ruột, ngay cả Trâu Kỳ cũng tưởng tượng được bộ dạng giậm chân nóng nảy của cậu.
“Tôi không rớt mạng.” Trâu Kỳ nói.
“Vậy thì tốt, hù tôi hết hồn.” Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn tưởng mất trắng rồi chứ, rốt cuộc ý anh là gì sao anh không nói, để được hay không chúng ta mới biết mà thương lượng chứ.”
Loại chuyện này có thể thương lượng sao, Trâu Kỳ bị cậu chọc cười.
“Anh cười cái gì?” cậu hỏi, “Đang nói chuyện nghiêm túc, anh đừng ép tôi động tay chân nha!!!”
“Động tay chân?” Trâu Kỳ ‘a’ một tiếng, “Cậu có thể thử động tay chân một chút.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta có chuyện từ từ nói.” Lộ Dương quả nhiên co được giản được, “Vậy anh có đồng ý không?”
Trâu Kỳ không trực tiếp trả lời cậu, nói: “Chúng ta gặp mặt đi.”
“Anh nói lại lần nữa?” Lộ Dương sửng sờ giây lát, cho rằng mình nghe nhầm.
“Tôi nói, chúng ta gặp nhau đi.” Trâu Kỳ dừng lại một chút, “Nếu sau khi gặp cậu còn có suy nghĩ này, chúng ta liền cùng một chỗ.”
Nói tới đây, đầu bên kia đột nhiên im lặng đến đáng sợ, qua vài giây mới bình thường lại, Lộ Dương có phần ngập ngừng hỏi, “Sư huynh…. anh lớn lên không được như ý sao?”
Trâu Kỳ: “…” Mẹ nó, thật muốn tét mông cậu ta một trận!!!
Kết quả, hai người hẹn tối mai gặp mặt cùng nhau ăn cơm, suốt quá trình Lộ Dương liên tục khẳng định cậu thích Quân Lâm là thật lòng, tuyệt đối không phải loại trông mặt bắt hình dong, nói anh nghìn vạn lần đừng mặt cảm. Trâu Kỳ nghe mà cười lạnh liên hồi, hết sức mong chờ biểu cảm khi gặp anh ngày mai của cậu.
Bạn nhỏ Lộ Dê Dê của chúng ta đã ấp ủ được gặp mặt sư huynh lâu như vậy, không cần nghĩ cũng biết tối đó cậu mất ngủ. Song, sức mạnh tình yêu là vô cùng vĩ đại, thiếu niên rơi vào lưới tình cho dù cả đêm thức trắng, thì hôm sau vẫn sẽ tinh thần phơi phới, ngay cả bước đi cũng như sinh gió.
Lộ Dương mang tài liệu của bộ Thị trường đặt trên bàn Trâu Kỳ, sau đó báo cáo lịch trình sắp xếp hôm nay.
“Huỷ bỏ cuộc hẹn tối nay, dời vào sáng ngày mai.” Trâu Kỳ nghe xong ra lệnh.
“Vâng.” Lộ Dương gật đầu, “Vậy tôi ra ngoài trước.”
“Tâm trạng hôm nay của cậu tốt nhỉ?” Trâu Kỳ nhìn cậu.
“Dạ? Ngay cả cái này anh cũng nhìn ra được?” Lộ Dương sờ sờ mặt, tủm tỉm cười, “Quả thật hôm nay rất vui.”
“Hửm?”
“Hôm nay tôi có việc trọng đại cần làm.” Lộ Dương úp úp mở mở nói.
“Xem mắt?” Trâu Kỳ nhướng mày nhìn cậu.
“Không….” Cậu khựng lại, “Cũng có thể nói như vậy.” Hai người chưa từng gặp lại hẹn gặp nhau, cũng không phải gặp kiểu họp mặt bạn bè, không gọi là xem mắt à? Nghĩ tới đây cậu lại muốn cười to.
“Ra vậy.” Trâu Kỳ gật đầu, ý vị thâm trường nói một câu, “Chúc cậu thành công.”
“Cảm ơn boss, chờ tôi thành công sẽ mời anh ăn cơm.”
Lúc này, Lộ Dương hoàn toàn không để ý tới hàm ý trong lời nói của Trâu Kỳ, tâm trí cậu đã dồn hết vào buổi gặp mặt tối nay, để đến khi biết được chân tướng, muốn khóc cũng không ra nước mắt.
Chế độ hường phấn của Lộ Dương lan tràn khắp phòng thư ký, ngay cả Trương Vấn Dự và Liễu Sa cũng thấy tò mò, sau khi biết được cậu sắp ăn cơm với đối tượng mình thích, thì phản ứng hoàn toàn trái ngược, Liễu Sa nghĩ trai đẹp bây giờ toàn rơi vào nhà người ta cả thôi, còn Trương Vấn Dự lại nghĩ tình yêu thật lắm trái ngang, vì boss thắp một ngọn nến.
Vì có thể đúng hẹn với Quân Lâm tối nay, Lộ Dương như được tiếp máu gà, xử lý gọn ghẽ toàn bộ công việc trong ngày bằng tốc độ nhanh nhất. Liễu Sa biết cậu có hẹn cũng không giao thêm việc, bảo cậu làm xong việc trong tay thì về.
Cả ngày nay Lộ Dương đều vây trong tâm trạng mong đợi, mãi tới khi tan việc thì tự nhiên bắt đầu căng thẳng. Từ tối đến giờ cậu vẫn luôn nghĩ nên nói câu gì đầu tiên khi gặp Quân Lâm, hay là trực tiếp chạy đến tặng anh một cái ôm thắm thiết. Không ổn, không ổn! Làm vậy chỉ tổ chết sớm mà thôi.
Miên man suy nghĩ không tránh khỏi nghĩ tới vấn đề có phải Quân Lâm thực sự lớn lên rất không được như ý không, nếu là thật, vậy bản thân chỉ có thể thu nhận anh ta, tránh anh đi gieo tai hoạ cho người khác.
Tưởng tượng đến cảnh đó cậu nhịn không được bật cười, thầm like cho sự thánh thiện của mình.
Rốt cuộc cũng câu cá đến giờ tan tầm, Lộ Dương tạm biệt Liễu Sa và Trương Vấn Dự liền chạy mất. Cậu rời đi còn chưa đến năm phút, cửa phòng làm việc của ai đó hé mở, sau đó cũng rời đi.
“Trời ơi, anh Dữ, ban nãy anh có cảm thấy bầu không khí xung quanh boss đặc biệt sặc mùi nam tính không, còn nữa hôm nay boss cho người ta cảm giác vô cùng suất luôn.” Liễu Sa nhìn bóng lưng khuất dần của Trâu Kỳ, thúc nhẹ cùi chỏ vào người Trương Vấn Dự.
“Ừa rất soái, khí thế cũng rất mạnh mẽ.” Trương Vấn Dự đẩy gọng kính mắt, cười mỉm, “Giống như định đi cướp hôn lễ vậy.”
“Phụt!”
Thời gian Lộ Dương và Quân Lâm hẹn nhau là sáu giờ rưỡi, hiện tại là giờ tan tầm cao điểm năm giờ rưỡi. Vì lo lắng sẽ tới muộn, vừa xuống lầu cậu liền ở cửa cao ốc đón xe, qua một hồi xe không đợi được ngược lại đụng phải Trâu Kỳ.
Trâu Kỳ quay cửa kính xe xuống nói với cậu, “Lên xe đi.”
“Boss, hình như chúng ta không tiện đường, anh về trước đi.” Lộ Dương đáp.
“Tôi chở cậu về, giờ này rất khó đón xe.”
Lộ Dương liếc nhìn từng hàng xe nối đuôi nhau phía trước, nghĩ cũng đúng liền mở cửa xe ngồi vào.
“Muốn đi đâu?” Trâu Kỳ vờ như không biết, hỏi cậu.
“Đến đường Tân Giang ạ.” Lộ Dương nói địa điểm, cậu dự định đến tiệm cắt tóc chỉnh lại một chút, gần đây tóc có chút dài rồi.
Trâu Kỳ gật đầu, lái xe đưa cậu đến chỗ cậu muốn.
Đến nơi, Lộ Dương xuống xe, vẫy vẫy tay với Trâu Kỳ, “Cảm ơn boss, lần sau sẽ mời anh ăn cơm.”
“Ừm.” Trâu Kỳ không lưu tâm đáp, quay đầu xe chạy đi.
Lộ Dương chọn một tiệm đi vào, tuỳ tiện chỉ định một thợ cắt tóc bảo người nọ sửa kiểu lại một chút, sau khi cắt xong phát hiện độ đẹp trai của bản thân lại thăng thêm một bậc.
Mang gương mặt này đến chắc chắn áp chết Quân Lâm cho mà xem. Lộ Dương không biết xấu hổ nghĩ, rời khỏi tiệm cắt tóc.
Lúc chạy đến chỗ hẹn, không ngờ lại chạm mặt Trâu Kỳ trước cửa nhà hàng, đối phương vừa vặn từ trong xe bước xuống, cùng cậu mặt đối mặt.
DM! Đừng bảo là ông chủ cũng ăn cơm ở đây nhé, lát nữa mình còn phải đi gặp tình yêu nha mẹ nó! ! Lộ Dương một trận đau bi, rất muốn quay đầu ngó lơ cơ mà cả hai đã chạm mặt, giả bộ không thấy là chuyện không thể.
Vì vậy cậu chỉ đành cứng ngắc đi đến chào Trâu Kỳ, “Hi, boss! Thật là trùng hợp!”
“Ừm, cậu tới dùng cơm à?” Trâu Kỳ biết rõ còn hỏi.
“Đúng….”
“Xem mắt?”
“….” Lộ Dương không lời chống đở.
“Vậy vào thôi.” Trâu Kỳ nói, ra hiệu cậu đi vào.
Kỳ thật trong lòng Lộ Dương đang không ngừng gào thét cự tuyệt, nhưng như vậy cũng chẳng nhằm nhò gì. Cậu nhận mệnh theo sát Trâu Kỳ, hy vọng đối phương sẽ không chung hướng với mình.
Thời điểm vào đại sảnh, nữ tiếp tân niềm nở bước đến chào bọn họ, còn chu đáo hỏi hai người có đặt trước không. Lộ Dương làm bộ nghe không hiểu, cứ ngó nghiêng ngó dọc, tỏ vẻ mình và Trâu Kỳ không phải đi chung, hy vọng mỹ nữ tiếp tân mau chóng hướng dẫn cậu đi.
Trâu Kỳ đương nhiên biết tổng cậu nghĩ gì, có điều không buồn vạch trần mà thôi, bình tĩnh nói một câu với lễ tân, “Thanh Phong Các.”
“!!!” Lộ Dương vốn giả bộ ngắm cảnh nghe được lời anh nói quay phắt đầu lại, “Anh mới vừa nói cái gì?!”
“Thanh, Phong, Các.” Trâu Kỳ nhìn cậu chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ một.
Lộ Dương dại ra, ngốc ngốc nhìn anh rồi quay sang nhìn lễ tân, “Nhà hàng các cô có bao nhiêu cái Thanh Phong Các?”
“Có một thôi ạ.” Lễ tân cười đáp.
Một, chỉ có một.
Lộ Dương nhìn lễ tần lần nữa lại quay qua nhìn Trâu Kỳ, thấy vẻ mặt đối phương như kiểu “Có vấn đề gì à?”, nhất thời chỉ cảm thấy đầu mình như có máy bay thả bom oanh tạc, nối theo sau là vô số thông tin, những nghi hoặc bện với nhau rốt cục được tháo gỡ.
Tại sao cứ cảm thấy giọng nói của Quân Lâm và Trâu Kỳ rất giống nhau, vì sao khi đi công tác cùng Trâu Kỳ Quân Lâm cũng không login, tại sao thời điểm gọi điện thoại cho Quân Lâm lại nghe được tiếng chó sủa.
Bây giờ đây tất cả đều có lời giải thích, rất đơn giản vì Quân Lâm chính là Trâu Kỳ, Trâu Kỳ chính là Quân Lâm.
Sau khi kịp phản ứng, động tác đầu tiên của Lộ Dương chính là bỏ của chạy lấy người, nhưng giây tiếp theo tay đã bị Trâu Kỳ kéo lại rồi nghe thấy anh chậm rãi nói, “Anh lớn lên không hài hoà đến mức em vừa thấy liền muốn bỏ chạy sao?”
“…. ….”