Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao

Chương 68:




Mặc dù chân tướng sự việc khiến Lộ Dương rất mất mặt, thế nhưng sau khi giải tỏa mọi khuất mắc cả người cậu thoải mái hơn trước, vui vẻ trở về phòng thư ký viết kiểm điểm. Lúc viết phải nói là ý tưởng tuôn trào, càng viết càng không thể ngừng lại được, kết quả là đến khi Lộ Dương cảm thấy thoả mãn buông bút đã vượt quá 3000 từ, thời gian cũng vừa vặn đúng nửa tiếng.
Cậu cẩn thận đọc lại lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì liền mang đi in, Liễu Sa ngồi bên thấy vậy hỏi, “Em đang làm gì vậy?”
“Dạ em làm sai, bị ông chủ bắt viết kiểm điểm.” Lộ Dương thuận miệng đáp, cầm tờ kiểm điểm đã in xong đi tìm Trâu Kỳ.
“Viết kiểm điểm?” Liễu Sa kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Trương Vấn Dự hỏi: “Anh Dự, sao Dương Dương bị viết kiểm điểm mà nhìn có vẻ vui quá vậy?”
Trương Vấn Dự liếc nhìn cửa phòng đóng kín của Trâu Kỳ, cười thâm thuý, “Có một vài lạc thú người ngoài như chúng ta không hiểu được đâu, về sau có báo cáo chuyện công việc với Trâu tổng em tận lực giao hết cho Lộ Dương là được”. Để đôi trẻ có thêm nhiều cơ hội gặp mặt nhau.
“Giả bộ thần bí.”  Liễu Sa trợn mắt nhìn Trương Vấn Dự, tiếp tục làm công việc dang dở trên tay.
Trong phòng làm việc, Trâu Kỳ cầm bản kiểm điểm của Lộ Dương lật xem, lật đến trang thứ hai thì không nhịn được xấu hổ thay Lộ Dương vì khả năng chém gió khi viết văn của cậu.
Ngẩng đầu đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt, bày ra vẻ mặt “Em viết rất tốt phải không!”, Trâu Kỳ đặt kiểm điểm sang một bên, nhận xét: ” Viết linh tinh.”
“Anh nói gì?” Lộ Dương bước tới, cầm bản kiểm điểm của mình lên đọc lại lần nữa, “Hứ, hành văn trôi chảy, câu chữ xúc tích, thái độ nhận sai chân thành, đáng được khen ngợi!”
“Tiếp tục chém đi.” Trâu Kỳ liếc nhìn cậu, muốn xem xem con dê này chém được cỡ nào.
Lộ Dương buồn cười cũng không diễn nữa, mặt dày mày dạn sáp qua: “Em viết hay như vậy, không phải nên được khen thưởng sao?”
“Ừm, về sau tiền lương sẽ tính theo nhân viên chính thức cho em.” Trâu Kỳ nói. Tuy rằng thời gian thử việc của Lộ Dương đã kết thúc, nhưng do trường hợp của cậu đặc biệt, chỉ là làm công ngắn hạn được xếp vào dạng thực tập sinh cho nên tiền lương cũng như đãi ngộ đều nhỉn hơn người thử việc một chút mà thôi.
Lộ Dương giật mình, cậu chỉ thuận miệng đùa chút thôi, không nghĩ Trâu Kỳ sẽ nói như vậy, hại cậu ngược lại có chút lúng túng, chần chờ hỏi, “Vậy có ổn không?”
“Chỗ nào không ổn?” Trâu Kỳ hỏi.
“Cảm thấy như ôm đùi lớn đi cửa sau ấy.” Lộ Dương đáp.
Trâu Kỳ nghe vậy xuỳ cười, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ, “Có ai ôm đùi lớn như em sao? Dám đánh nhau với cả ông chủ?”
“Anh đừng có cậy giàu mà chê em, có bản lãnh anh dạy em cái gì gọi là ôm đùi lớn đi.” Lộ Dương khiêu khích nhìn anh.
Trâu Kỳ yên lặng nhìn cậu, ước chừng qua vài giây mới chậm rãi mở miệng, “Qua đây.”
Có lẽ do ánh mắt Trâu Kỳ quá nóng bỏng hoặc là thanh âm của anh rất lôi cuốn, nói tóm lại là lúc anh vừa dứt câu cậu liền ngoan ngoãn chạy qua.
“…” Lộ Dương chăm chú quan sát anh, phát hiện Trâu Kỳ vẫn cứ im lặng nhìn mình, cậu thẳng thắn nhìn lại, cắn răng bước đến bên cạnh anh.
Lúc đến nơi hai tay cậu chống lên tay vịn ghế, cùng anh mặt đối mặt.
“Anh muốn dạy em thế nào?” Lộ Dương hỏi Trâu Kỳ, cho dù nói ra hết cũng không sợ mất mặt.
Trâu Kỳ từ trên ghế đứng dậy, định dạy dỗ con dê nhị hoá này một trận, nào ngờ di động để kế bên lại đổ chuông, màn hình hiện thông báo là Hồng Uý.
Lộ Dương nhanh chóng nhường chỗ cho anh nghe điện thoại, Trâu Kỳ cầm di động lên, rời ghế rồi ra hiệu bảo Lộ Dương ngồi vào vị trí của mình còn bản thân thì đứng cạnh đó, “Alo.”
“Lão đại có bận gì không?! Buổi tối đi quẫy a!” Hồng Uý nói.
“Cậu rảnh rỗi vậy à?” Trâu Kỳ tiếp điện thoại, một tay đặt trên đầu Lộ Dương chơi đùa tóc cậu, tóc Lộ Dương thật sự rất mềm khiến anh yêu thích không muốn buông tay.
Lộ Dương trắng mắt nhìn anh, vô cùng bất mãn với kiểu sờ mó như sờ Mã Đại Cáp trên người mình, nhưng cũng không phản kháng.
“Nói như cậu bận lắm vậy, cậu thì có gì bận chứ?”
“Cậu quản rộng quá đấy.” Trâu Kỳ hừ nhẹ.
“Sao có thể nói như vậy a, đám chúng ta ai chẳng là chó độc thân, tan tầm còn bận cái gì? Đi chơi đi, tối nay Tiểu Thập Tam được nghỉ, tớ bảo A Cảnh dẫn thằng bé ra ngoài chơi một chút.” Hồng Úy oang oang nói, giọng lớn đến nỗi Lộ Dương ngoài đây còn nghe được.  
“Chó độc thân?” Trâu Kỳ lặp lại, “Cậu đang nói tôi sao?”
“Không lẽ tớ nói A Cảnh? Đùa à, người ta có Tiểu Thập Tam rồi, tụi mình đến cái bóng cũng không có… A, bậy quá, cậu có người yêu nha! Ha ha ha.” Hồng Uý chợt nhớ tới Lộ Dương trong game, vui vẻ nói: “Tớ suýt chút nữa quên, cậu có một người yêu sờ không thấy, há há, quên mất cậu là một phần tử của yêu đương qua mạng.”
“Phốc!” Lộ Dương ngồi gần đấy nghe vậy không nhịn được phì cười, sau đó vội vàng bịt miệng mình lại, dùng khẩu hình miệng hỏi Trâu Kỳ ai vậy, sao ngay cả chuyện này cũng biết.
Lộ Dương vừa cười Hồng Uý bên kia đã nghe được, anh ta hỏi: “Ai ở cạnh cậu thế?”
“Người yêu tôi.” Trâu Kỳ bình tĩnh phun ra ba từ, tiếp đó không ngoài dự liệu nghe được âm thanh tru tréo của thằng bạn.
“Cậu nói gì? Cậu giỡn với tớ thôi phải không?” Sau vài giây kinh ngạc Hồng Uý chuyển thành không tin nói, “Cậu lừa ai a? Giỡn hoài, nếu Dương Dương ở cạnh cậu tớ lên game trần truồng chạy cho cậu xem!”
“Ai vậy?” Lộ Dương dùng khẩu hình miệng hỏi Trâu Kỳ lần nữa, sao cậu nghe giọng có chút quen tai. Trâu Kỳ trực tiếp chuyển điện thoại cho cậu, “Diêu Tri Cúc Hoa Hương.”
Lộ Dương nhận di động, kề tai vào liền nghe Hồng Úy nói, “Đừng có chém, độc thân không đáng sợ, đáng sợ là độc thân còn  ra vẻ có gấu biết không, có bản lĩnh cậu kêu Dương Dương nói với tớ một câu xem.”
“Hé-lô, Cúc Hoa huynh.” Lộ Dương như anh mong muốn chào một câu.
“....” Đầu dây bên kia im lặng đến đáng sợ, một giây sau liền nổ tung, “Đệch!!! Tôi không nghe lầm chứ, Dương Dương? Là cậu thật á?”
“Tôi đây.” Lộ Dương cười hắc hắc, “Bị tôi doạ sợ rồi phải không?”
“Có chút chút.” Hồng Úy đáp, “Các người thật ở cùng nhau a, vậy mà tôi cứ tưởng lão đại lừa tôi chứ. A, cái này không phải chuyện chính, hai người các cậu a, thông đồng từ lúc nào cũng không báo ai một tiếng.”
“Thông đồng lúc nào à.” Lộ Dương đầy thâm ý liếc nhìn Trâu Kỳ đang tựa vào bàn, nói: “Lâu rồi, không phải các anh đều biết sao?”
Trâu Kỳ bình tĩnh nhìn cậu, trên mặt không một tia gợn sóng, bàn tay đang phủ trên đỉnh đầu Lộ Dương từ từ trượt xuống, lưu luyến ở gáy cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mảnh da thịt nhẵn nhụi.
Bị động tác này của anh làm nhột, Lộ Dương không nhịn được rụt cổ một cái.
“Hả? Ý cậu là trong trò chơi sao? Hai người là thật à? Tôi còn tưởng lão đại đơn phương tình nguyện, hoá ra các cậu lại là lưỡng tình tương duyệt, đúng là ngược chó độc thân không còn đường sống a!!!” Hồng Uý ai oán nói.
Lộ Dương nghe vậy bắt được một thông tin trong lời của anh, thì ra tình cảm Trâu Kỳ với mình ngay cả bọn Diêu Tri Cúc Hoa Hương cũng biết hết? Cậu có phần ngoài ý muốn đưa mắt nhìn anh.
Hình như Trâu Kỳ không để ý cậu biết chuyện này, nên chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
“Tôi nói rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì a, nhanh kể tôi nghe một chút đi”
“Tôi...” Lộ Dương mới vừa thốt được một từ, di động liền bị Trâu Kỳ lấy mất, anh trả lời Hồng Uý, “Không có việc gì thì cúp máy đây.”
“Có việc a!!”
“Có việc thì giữ lại lên game trần truồng chạy trước rồi nói.” Trâu Kỳ nói xong cũng chuẩn bị ngắt máy, Hồng Úy gấp rút hô lớn, “Chín giờ tối! Chỗ cũ! Nhớ dẫn Dương Dương… à không, nhớ dẫn chị dâu đến đó!!!”
Tay định ấn nút tắt cuộc gọi của Trâu Kỳ ngừng lại, nhìn sang Lộ Dương, phát hiện cậu cũng nghe được lời Hồng Úy nói nhưng khi thấy anh nhìn sang lại vờ như không nghe quay mặt đi chỗ khác, khổ nỗi cái lỗ tai ửng đỏ lại bán đứng chủ nhân nó.
“Ừm, buổi tối đi với anh.” Thanh âm Trâu Kỳ hàm chứa ý cười, cúp điện thoại xong nói với Lộ Dương, “Nghe rồi à?”
“Khụ, em cái gì cũng không nghe thấy.” Lộ Dương ho nhẹ một tiếng, xoay người muốn bỏ chạy lại bị Trâu Kỳ trước một bước chặn lại lối đi.
Một tay anh đặt trên bàn bên cạnh, cắt đứt đường lui của Lộ Dương, kế đó ép sát lại gần cậu, ánh mắt thâm trầm, “Không nghe cái gì? Không nghe anh đã thích em từ lâu? Hay không nghe bọn họ  gọi em chị dâu?”
“...” Lộ Dương mất tự nhiên nghiêng đầu lãng tránh, Trâu Kỳ  lại càng dựa sát hơn, hơi thở cũng phảng phất phà vào da thịt, làm cậu có lại cảm giác tê dại, loại cảm giác này hoàn toàn xa lạ với cậu nhưng vì đối tượng là Trâu Kỳ nên càng thêm mong chờ.
“Anh cách xa em một chút, đứng gần như vậy mặt cũng bự hơn, em nhìn rất dễ sặc nước miếng đó.” Lộ Dương nâng tay đẩy gương mặt đang từng chút dán lại đây, “Cảm thấy hai tròng mắt cũng không chứa nỗi mặt anh rồi, nhanh nhích ra một chút.”
“...” Trâu Kỳ cảm thấy mình đã không có lời gì nói với cậu nữa, trực tiếp bắt lấy bàn tay đang đẩy anh, sau đó chặn lại cái miệng không ngừng khép mở kia.
Lộ Dương chỉ muốn nói một ít chuyện hài để phà vỡ bầu không khí mờ ám khiến tim người đập như trống bổi mà thôi, vậy mà hoàn toàn phản tác dụng, Trâu Kỳ trực tiếp chặn miệng, cậu muốn lùi lại nhưng đụng vào bàn công tác phía sau, cơ thể thuận theo tự nhiên ngửa ra sau, để giữ cân bằng chỉ có thể dùng khuỷ tay chống trên mặt bàn.
Trâu Kỳ một tay nắm cổ tay của Lộ Dương, tay kia đặt sau gáy cậu đem người nửa đè ở trên bàn, thừa dịp Lộ Dương còn ngơ ngác cấp tốc chiếm giữ môi lưỡi người dưới thân, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm quanh, trêu chọc hàm răng cậu đến nỗi khiến cậu không gọi ra được.
Ngoại trừ chiếc hôn ngắn ngủi ở buổi gặp mặt tối hôm đó, đây là lần thứ hai hai người hôn nhau. Trâu Kỳ không cần quá nhiều công phu đã thành công trêu chọc Lộ Dương đến mê muội, chỉ cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt của anh tiến vào khoang miệng mình dây dưa, làm cậu tê tê như bị điện giật, tâm lại có chút nhộn nhạo, bị khiêu khích đến thú tính trỗi dậy, chỉ muốn duỗi đầu lưỡi đánh trả lại sự xâm lược của người nào đó, ý niệm vừa đến đầu lưỡi liền di chuyển, sau đó lại bị đối phương quấn lấy không buông.
Thời điểm cảm nhận được sự đáp trả từ Lộ Dương, Trâu Kỳ thật kinh ngạc nhưng phần nhiều vẫn là kinh hỉ, anh giữ lấy đầu lưỡi Lộ Dương, dẫn dắt cậu lĩnh hội tư vị tinh tế trong đó. Đầu lưỡi hai người chốc chốc cuốn lấy nhau, chốc chốc lại tách ra chiếm đóng lãnh địa lẫn nhau, cuối cùng lại hoà cùng một chỗ.
Trong lúc môi lưỡi thân thiết không tránh khỏi phát ra tiếng nước “chậc chậc”, tuy âm thanh không lớn nhưng rơi vào tai hai người lại đặc biệt rõ nét. Lộ Dương không kiềm được đỏ mặt, muốn rút lui lại bị giam cầm bởi Trâu Kỳ, chỉ có thể tiếp tục thừa nhận hành động thân mật xa lạ nhưng lại không muốn bài xích nó.
Nụ hôn từ bá đạo cường thế chuyển dần sang triền miên ôn nhu, Trâu Kỳ dùng môi khẽ vuốt ve môi Lộ Dương khiến cậu liên tục thở dốc, bàn tay nắm giữ tay cậu cũng đã sớm buông lỏng chống đỡ bên cạnh Lộ Dương, mà cậu vì giữ thăng bằng cho bản thân tay ngược lại phải níu lấy quần áo trên người Trâu Kỳ.
“Đã biết cái gì gọi là ôm đùi lớn chưa?” Trâu Kỳ tách ra một chút tạo khoảng cách cho đôi bên, đối mặt với Lộ Dương trong mắt thấp thoáng vẫn còn ngọn lửa đang nhảy nhót, “Anh không ngại dùng toàn bộ cách thức  em có thể tưởng tượng được dạy em cảm nhận sâu sắc hơn lần nữa đâu.”
“...”
Nếu như trước đó mặt Lộ Dương chỉ ửng đỏ thì hiện tại đã đến trình độ có thể trích ra máu!! Cái gì mà dùng  toàn bộ cách thức cậu có thể tưởng tượng chứ?!! Thật biến thái!!!!
“Anh anh anh...” Lộ Dương lắp ba lắp bấp ‘anh,anh’ mãi mà không nói được một câu, Trâu Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế giam cầm cậu giữa anh và bàn công tác, kiên nhẫn chờ cậu nói hết.
Lộ Dương bây giờ mới hiểu rõ cái gì gọi là không giả chết thì không chết*, muốn chơi trò đùa giỡn lưu manh với Trâu Kỳ sao?. Cậu căn bản không phải là đối thủ của anh. Nếu ví Trâu Kỳ là nghiên cứu sinh tốt nghiệp học viện lưu manh, vậy bản thân cậu chỉ là chim nhỏ mới nhập học!!
*Ý chỉ những người không có việc thì tự rước việc vào người, kết quả gặp đen đủi, việc không may (Nguồn: ngoainguhongha.vn)
“Anh thế nào?” Trâu Kỳ nhướng mày hỏi cậu.
Lộ Dương nhìn anh lại bày ra dáng vẻ già đời, cảm thấy tức giận liền đưa tay bắt lấy cánh tay anh kéo người lại gần rồi nhướng người lên hôn môi. Nhưng vì động tác quá mạnh, kỹ thuật lại gà mờ, thành ra trực tiếp răng chạm răng, làm cả hai đều trầy da.
“A!” Hai người đều do đau mà hừ một tiếng, Lộ Dương vội vã tách ra, che miệng lại, giữa đôi lông mày nhíu chặt lại, rõ ràng đụng không hề nhẹ.
Trâu Kỳ cũng bị cậu đụng đến rách môi nhưng không nghiêm trọng như cậu chỉ có chút trầy, thấy cậu che miệng nhanh chóng kéo tay cậu ra, phát hiện trên môi Lộ Dương rách một đường nhỏ đang rỉ máu, cậu dùng lưỡi liếm miệng vết thương, khiến môi trên và lưỡi đều dính máu.
Nhìn dáng vẻ cậu cau mày liếm vết thương, Trâu Kỳ cũng nhíu mày rút một nhúm khăn giấy giúp cậu cầm máu.
Miệng vết thương mặc dù nhỏ, nhưng không dễ cầm máu, Lộ Dương ngoan ngoãn mở miệng để anh giúp mình đè vết thương, nhìn hàng lông mày nhíu lại cùng động tác cẩn thận từng li từng tí của Trâu Kỳ, trong lòng bất giác trở nên ấm áp, giật giật môi nói, “Em không sao, đừng lo.”
“Không được nhúc nhích.” Trâu Kỳ trầm giọng la cậu một tiếng, tay vẫn duy trì động tác đè xuống vết thương. Lúc nói chuyện môi trên Lộ Dương như có như không chạm vào ngón tay anh, thật mềm.
“Ồ.” Lộ Dương thành thật đáp, ngoan ngoãn để anh giúp mình.
Một lát sau, Trâu Kỳ nhẹ nhàng giở tờ khăn giấy từ miệng vết thương ra, lộ ra chỗ rách da, thấy máu đã ngừng chảy, Lộ Dương theo bản năng duỗi đầu lưỡi liếm một chút, cảm thấy không còn vị rỉ sét nữa, cười toe nói: “Hết chảy máu rồi, cảm ơn sư huynh.”
Trâu Kỳ vứt khăn giấy vào thùng rác, nghe cậu nói vậy khoé miệng nâng lên, quay đầu nhìn lại thì thấy vết thương vốn đã được cầm máu lại vì động tác nói chuyện của Lộ Dương mà xuất hiện một đường đo đỏ.
“Sao thế?” Lộ Dương thấy anh lại cau mày bèn hỏi.
“Giúp em cầm máu.” Nói rồi cúi đầu dán lên môi cậu, đầu lưỡi cẩn thận quét qua chỗ bị thương, liếm sạch giọt máu vừa mới rỉ ra.
Lộ Dương bị anh liếm có chút ngứa ngáy, theo phản xạ dùng răng cắn đầu lưỡi anh, một cái cắn này đều làm hai bên sững sốt, màu sắc con ngươi Trâu Kỳ dần tối lại, từ trong ánh mắt của anh Lộ Dương dường như ngửi thấy được mùi nguy hiểm, vội buông lỏng hàm răng, ngốc ngốc nhìn thẳng vào mắt anh.
Đang lúc đôi trẻ mắt nhìn mắt, lửa tình phừng phực toả ra bốn phía, làm hai chó độc thân vừa mới rơi vào bể tình có phần mất khống chế, thời điểm lý trí sắp bị tình cảm chiếm hết, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc —” khiến Lộ Dương tỉnh táo lại, cậu dáo dác nhìn khắp phòng rồi đột nhiên đẩy Trâu Kỳ ra, chui tọt xuống gầm bàn.
“...” Trâu Kỳ nhìn cậu ngồi chồm hổm cố giấu bản thân dưới bàn làm việc, sắc mặt lần nữa đen như đít nồi.
Mẹ nó rốt cuộc cái cảm giác yêu đương vụn trộm này là cái quỷ gì! Cộng thêm vẻ mặt “Nguy to, bị phát hiện rồi” của Lộ Dương càng khiến gân xanh trên trán anh không ngừng nhảy nhảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.