Lộ Dương trốn dưới bàn xong mới nhận ra bản thân quá nhạy cảm, cậu chỉ vào báo cáo công tác sao phải trốn chui trốn nhủi làm gì? Đây chẳng phải là có tật giật mình sao? Nghĩ vậy định đứng dậy chui ra, nhưng mới vừa nhúc nhích một chút Trâu Kỳ lại dùng chân ngăn cậu lại rồi nói “Vào đi”. Kế đó Lộ Dương nghe được tiếng cửa mở, cậu vội vàng rụt người lại, bằng không bị thấy bò ra ngoài từ dưới bàn ông chủ, thì dù có lý cũng không chối cãi được.
Lúc Lộ Dương lui trở về vẫn không quên huơ huơ nắm đấm về tên đầu sỏ nào đó, Trâu Kỳ liếc mắt nhìn một cái, mặt không đổi sắc trở về ghế ngồi.
Đi vào là Khương Duyệt, trong tay cầm một bảng kế hoạch, đóng cửa xong liền đi đến trước bàn làm việc Trâu Kỳ, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, nói: “Có mình con thôi à?”
Lộ Dương nghe giọng liền biết đối phương là ai, nghe cô hỏi như vậy, trong lòng thật căng thẳng, nắm lấy gấu quần Trâu Kỳ nhắc nhở, miễn cho anh lại phát ngôn bừa bãi.
“Không thì dì nghĩ còn có ai?” Trâu Kỳ hỏi ngược lại.
“Ban nãy qua đây không thấy Lộ Dương đâu, còn tưởng thằng bé ở chỗ con chứ.” Khương Duyệt vừa cười vừa nói, thấy xấp kiểm điểm trên bàn, vươn tay đến lấy: “Đây là…”
Trâu Kỳ bất động thanh sắc đem kiểm điểm của Lộ Dương dời sang một bên, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đây là kế hoạch tổ chức tiệc tổng kết cuối năm của công ty.” Khương Duyệt đưa văn kiện trong tay cho anh, “Năm nay có thêm hai hạng mục, khoản cần chi bên bộ tài vụ vẫn chưa làm xong.”
Trâu Kỳ nhận bảng kế hoạch, lật ra đọc sơ qua, thấy không khác biệt mấy so với năm trước, tập trung nhìn hạng mục mới thêm, thấy không có gì phải chỉnh sửa mới nói, “Dì sắp xếp là được.”
“Đừng có bày ra dáng vẻ không quan tâm như vậy.” Khương Duyệt cười cười, “Tốt xấu gì hôm đó cũng là sinh nhật con, là dịp rất đáng để chúc mừng.”
Lộ Dương nghe được hai từ ‘sinh nhật’ Trâu Kỳ, tay níu gấu quần của anh cũng buông lỏng, vểnh tai cẩn thận nghe đối thoại giữa hai người.
Kể từ khi bà nội qua đời, Trâu Kỳ liền không tổ chức sinh nhật nữa, năm ngoái cũng chỉ về nhà ăn một bữa cơm cùng cha mẹ, sau đó đến tiệc mừng hằng năm của công ty lộ diện một chút, năm nay cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.
“Biết con không có ý kiến, dì cũng đã sắp xếp xong hết rồi.” Khương Duyệt hiểu rõ tính cách cháu mình, cũng chỉ là thuận miệng trêu ghẹo một câu, cầm lại bảng kế hoạch, nói “Bây giờ chúng ta tâm sự những thứ khác đi.”
Còn tâm sự gì nữa a!! Lộ Dương nghe mà lòng không ngừng rơi lệ, tình hình này là muốn cậu ngồi xổm trong đây đón bình minh ngày mai luôn sao?
“Nói chuyện gì?” Trâu Kỳ hỏi cô, vừa mới dứt lời liền bị người nào đó dưới bàn nhéo cho một cái, trên đùi lập tức truyền đến cảm giác đau nhức.
“Nói chuyện nhân sinh đại sự của con chứ gì.” Khương Duyệt đầy ẩn ý nói, trêu ghẹo nhìn anh một cái.
Lộ Dương trốn ở dưới bàn vốn đang hăng hái giật giật ống quần Trâu Kỳ, ra hiệu nếu như anh không có chuyện gì quan trọng thì nhanh tìm cách đẩy Khương Duyệt trở về để cậu còn ra ngoài, nhưng vừa nghe cô nhắc đến ‘nhân sinh đại sự’ của Trâu Kỳ thì không còn gấp nữa, sờ sờ đầu gối Trâu Kỳ ý bảo anh cứ tâm sự nhiều vào.
Đối với biểu tình im lặng của Lộ Dương, phỏng chừng người bình thường căn bản sẽ không hiểu được ý cậu muốn biểu đạt là gì, Trâu Kỳ cũng là liếc mắt nhìn vẻ mặt cậu một cái mới kịp phản ứng.
“Chuyện con và Lộ Dương gần đây sao rồi?” Khương Duyệt thấy anh chẳng nói lời nào liền hỏi thẳng, “Hôm qua lão gia tử gọi điện hỏi tình hình của con, dì hôm nay còn phải báo cáo với ba con đây, con có chút tiến triển nào không?”
“Lão gia tử?” Trâu Kỳ hơi bất ngờ, anh còn tưởng rằng loại chuyện này cũng là mẹ Trâu đi hỏi, không nghĩ tới lão gia tử lại đích thân gọi điện.
“Ừm, nhắc tới lại thấy buồn cười, rõ ràng anh ấy là người sốt ruột nhất, vậy mà cứ một mực cường điệu là do chị hối thúc ảnh, ảnh cảm thấy phiền mới phải đi gọi.” Khương Duyệt nói xong chính cô cũng bật cười.
Trâu Kỳ đối với tính cách ba Trâu rõ như lòng bàn tay, đương nhiên có thể tưởng tượng ra bộ dáng muốn hỏi lại ngại mất mặt của ông, nhưng khi thấy ông quan tâm chuyện này như vậy có chút ngạc nhiên.
Khương Duyệt nhìn thấu tâm tư thằng cháu mình, thuận tiện nói: “Cũng không thể trách lão gia tử sốt ruột được, dù sao đây cũng là lần đầu con công khai nói thích một người, còn nói muốn dẫn về nhà, ba con khẩn trương cũng là thường tình.”
Trâu Kỳ gật đầu, “Con biết.” Quả thật những năm gần đây anh đã khiến ba mẹ bận tâm quá nhiều, tuy tính tình lão gia tử trước giờ đều rất cứng nhắc, nhưng lại âm thầm dùng cách của ông để quan tâm anh.
“Con hiểu là tốt rồi, lão gia tử mấy năm nay sống cũng không dễ dàng.” Nói đến đây, vẻ mặt Khương Duyệt lại nghiêm túc mấy phần, “Con chiều ba con một chút biết không, anh rể và chị đến tuổi này rồi cũng hi vọng con có ngôi nhà thuộc về mình, tránh phải cô độc suốt đời.”
“…..” Trâu Kỳ phát hiện ngoại trừ ‘thép’ ra anh đối với bốn từ ‘cô độc suốt đời’ cũng cạn lời, một cái là từ Lộ Dương, cái còn lại là từ cha mẹ.
Khương Duyệt trò chuyện với Trâu Kỳ thêm một lát mới rời đi, cô còn phải về sắp xếp chuyện tổ chức tiệc hằng năm của công ty. Trước khi đi cô còn quét mắt nhìn anh, tầm mắt dừng lại ở chỗ bả vai, ý vị thâm trường nói: “Áo sơ mi bị nhăn rồi kìa, là bị níu sao? Có vẻ rất kịch liệt a.”
Trâu Kỳ: “…”
Lộ Dương: “…”
Lộ Dương nghe được âm thanh đóng cửa mới chậm rãi từ dưới gầm bàn ló ra, từ bên mép bàn nhìn về phía cửa, xác định cửa đã đóng mới yên lòng, đang chuẩn bị chui ra nhưng còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Trâu Kỳ trên ghế một tay ôm ngang hông, sau đó bị kéo ra, cả người ngã ngồi trên đùi Trâu Kỳ.
Lộ Dương bị động tác bất ngờ của anh doạ giật bắn khẽ hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy tay vịn ghế, “Anh làm gì thế?!”
Cánh tay Trâu Kỳ siết chặt vòng eo của Lộ Dương, ghé sát vào tai cậu, thầm thì: “Nghe xong có vui không?”
Lộ Dương bị hơi thở của anh phả vào tai có chút nhồn nhột, rụt đầu lại: “Em còn chưa nói anh đó!! Lời quản lý Khương vừa nói là có ý gì?”
“Em nói khúc nào?” Trâu Kỳ biết rõ còn hỏi.
“Khúc anh muốn dẫn…” Thanh âm của Lộ Dương đột nhiên nhỏ dần, mất tự nhiên ho khan một tiếng, thấp giọng nói, “Là chỗ cái gì mà mang ai về nhà gặp cha mẹ đó.”
“Mang ai về nhà?” Trâu Kỳ hỏi ngược lại cậu, “Không phải em nghe được rồi sao? Lại nói trước đó không phải em đã đồng ý rồi à?”
“Ai đồng ý?” Lộ Dương mờ mịt.
“Lúc trước không phải em nói sẽ cùng anh về nhà gặp ba anh, rồi nhìn huy chương của ông sao?” Trâu Kỳ tốt bụng nhắc nhở cậu, “Quên rồi?”
Lộ Dương nghe anh nói mới nhớ tới quả thật có chuyện như vậy, ngay sau đó mới kịp phản ứng là cậu bị gài!
“Nếu anh đã gặp cha mẹ em, vậy cũng nên trả lễ dẫn em về ra mắt ba mẹ mới phải.” Trâu Kỳ nói như chuyện đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.
“Đúng cái rắm!” Lộ Dương bùng nổ, “Ai muốn cùng anh ra mắt bố mẹ, còn nữa lần đó không tính là ra mắt ba mẹ em, lúc ấy chúng ta đâu phải loại quan hệ này, anh đừng có tự biên tự diễn.”
“Loại quan hệ nào?”
“Chính là…” Lộ Dương đỡ trán, phát hiện trình bới móc của Trâu Kỳ càng ngày càng lợi hại, dứt khoát không thảo luận chuyện này với anh nữa, đánh trống lảng sang chuyện tiệc cuối năm của công ty, “Thì ra tiệc cuối năm cũng là sinh nhật anh.”
“Ừm.” Trâu Kỳ ôm cậu.
“Là đặc biệt chọn ngày đó à?”
“Không, chỉ là lúc chọn ngày vô tình trùng hợp thôi.” Trâu Kỳ trước giờ không để ý việc này, nghe cậu hỏi thế trái lại hứng thú, “Sao, muốn tặng quà cho anh?”
“Phóng pháo hoa cho anh nữa chịu không?” Lộ Dương ngoảnh đầu lại nhìn anh, “Mua ‘Tình Tỉ Kim Kiên’ ‘Tình Định Tam Sinh’ phóng hết cho anh, để anh hồng lần nữa.”
“….” Trâu Kỳ đỡ trán, “Đừng xài tiền lung tung”
“Hắc hắc, vậy em đây sẽ suy xét lại một chút.” Lộ Dương cười nói, lại hỏi: “Đúng rồi, tối nay chúng ta phải đi đến chỗ Cúc Hoa huynh thật sao?”
“Ừm, em không muốn đi?”
“Không phải, đi thì đi thôi, vừa khéo em cũng muốn gặp họ.” Lộ Dương nói rồi kéo tay Trâu Kỳ ra từ trên đùi anh nhảy xuống, “Đừng cứ ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì nữa! Em ra ngoài đây, vào quá lâu sẽ có tin đồn không tốt.”
“Lúc em chui xuống gầm bàn thể thống để đâu?” Trâu Kỳ nhìn cậu một cái, khẽ cười.
“Em là tình thế bắt buộc.” Lộ Dương phản bác, chỉnh sửa lại trang phục của mình, “Em đi đây, anh cái bộ dạng này, mau chỉnh lại quần áo, không ra thể thống gì hết!!!”
Trâu Kỳ: “…”
Sau khi Lộ Dương đi rồi, Trâu Kỳ nhìn lại vai trái áo sơ mi bị Lộ Dương làm nhăn nhúm, dứt khoát đi vào phòng nghỉ đổi cái khác.
Đã biết tiệc tổng kết năm cũng là sinh nhật Trâu Kỳ, Lộ Dương bắt đầu lo lắng, ngày đáng kỷ niệm như thế mình nên tặng cái gì ý nghĩa một chút cho anh ấy mới được.
“Dương Dương?!” Liễu Sa đẩy Lộ Dương đang đờ người một cái, “Nghĩ gì thế? Cây bút sắp bị em cắn đứt rồi.”
“Dạ?” Lộ Dương hoàn hồn, phát hiện bản thân vô thức cắn đầu bút, mặt trên vẫn còn in lại dấu răng của mình, vội đặt bút xuống, hỏi: “Không có gì, vừa rồi đang suy nghĩ một ít chuyện, chị Liễu Sa có gì cần giúp à?”
“Muốn nhờ em đến bộ Tài vụ giúp chị một chuyến, chị bên này còn có tài liệu cần xử lý.” Liễu Sa đưa văn kiện trong tay cho cậu, “Em giao cho Tiểu Chu là được.”
“Dạ được.” Lộ Dương nhận văn kiện, đứng dậy ra khỏi văn phòng, dù sao sinh nhật Trâu Kỳ cũng còn nửa tháng nữa, vẫn đủ thời gian chuẩn bị.
✿
Chỗ cũ Hồng Úy nói chính là club cả đám đi ca lần trước, để thuận tiện cho việc tụ tập, nhóm bọn họ đặt sẵn một phòng cố định ở club, bất cứ lúc nào cũng có thể tới.
Sau khi ăn cơm xong Trâu Kỳ dẫn Lộ Dương cùng đi, dọc đường Lộ Dương hỏi anh, “Mọi người trong Thất Sát đều đến sao?”
“Chỉ thiếu Ba Nghìn và Tiện Phong, hai người họ không phải người thành phố này.” Trâu Kỳ đáp, “Những người còn lại xem như cùng anh lớn lên, Thập Tam tương đối nhỏ tuổi, là con nuôi nhà A Cảnh.”
“Vậy bọn họ…” Lộ Dương nhớ tới lời của Diêu Tri Cúc Hoa Hương buổi sáng, có xíu nghi hoặc với quan hệ của hai người nọ.
“Giống chúng ta.” Trâu Kỳ lời ít mà ý nhiều giải thích.
“Nhưng không phải Tiểu Thập Tam còn chưa đủ 18 tuổi sao? Có phải Quan Sơn gấp quá rồi không!” Lộ Dương cảm thấy một cánh cửa thế giới mới được mở ra.
“Trong đầu em suy nghĩ cái gì vậy?” Trâu Kỳ liếc mắt nhìn cậu, “Quan tâm người khác không bằng quan tâm chính em.”
“Em có cái gì để quan tâm chứ, em…” Âm thanh Lộ Dương đột nhiên im bặt, cậu trong nháy mắt hiểu được câu quan tâm chính em của Trâu Kỳ là có ý gì, cánh cửa thế giới vừa mới mở ra nhanh chóng vỡ nát, ngoan ngoãn câm miệng.
Lúc hai người tới chỗ hẹn, Trâu Kỳ trực tiếp mang Lộ Dương vào phòng bao, đẩy cửa ra liền nghe được giọng ca quỷ khóc thần sầu của Hồng Uý.
“Dù chết cũng phải yêu ––––– yêu đến lâm ly tận cùng mới thoả nguyện!!!! Yêu đến mức nào!!! Chỉ có cách này, mới bày tỏ được rõ –––––”
Lộ Dương: “...” Mình về bây giờ còn kịp không ta?!!
Sự thật chứng minh là muộn rồi, hai người vừa đẩy cửa vào người bên trong đã thấy, ngay cả giọng hát vàng Hồng Úy cũng ngừng lại, chào họ một tiếng: “Hey! Lão đại và chị dâu tới rồiiii!!!”
Miệng khi nói câu này của anh ta vừa vặn chỉa về phía micro, âm thanh không tính là bé, Lộ Dương chỉ cảm thấy động tác chuẩn bị khép cửa của phục vụ viên dẫn họ vào khựng lại mấy giây, thoáng liếc mắt nhìn cậu với Trâu Kỳ.
Lộ Dương: “…”