Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao

Chương 80:




“Cậu theo người bên kia quan sát tiến độ, trở về viết một phần báo cáo cho tôi, có việc gì tuỳ thời thông báo.” Trâu Kỳ  giao nhiệm vụ cho Trương Vấn Dự xong gác máy, đem email chỉnh sửa hoàn chỉnh rồi gửi đi.
Đặt di động sang bên cạnh, anh vào hộp thư đến tìm kiếm một chút, tìm được một số tài liệu nhà cung ứng gửi trước đây, đem chúng toàn bộ in ra, tỉ mỉ đọc từng trang. Chờ anh xử lý không sai biệt lắm, di động vang lên.
Trâu Kỳ liếc mắt nhìn màn hình hiển thị, ấn nút nhận, “Anh hai.”
Trâu Trữ hỏi anh đang làm gì, Trâu Kỳ kể đại khái sự việc với anh, chỉ là nhà cung ứng vật liệu công trường bên A thị xảy ra chút trục trặc, đã điều Trương Vấn Dự qua xử lý.
“Cần anh giúp không?” Trâu Trữ hỏi, ở lĩnh vực này anh cũng có người quen biết.
“Không ạ, không phải chuyện to tát, tiến độ công trình sẽ kéo dài hơn một chút thôi. Em cho Trương Vấn Dự đi xử lý rồi.” Trâu Kỳ đáp, khép lại tài liệu trên tay, hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
“Là vậy, ba bảo em tối nay dẫn Lộ Dương về ăn cơm.” Trâu Trữ cười nói, “Còn bảo đây là quân lệnh, không được phép làm trái.”
“Tối nay?” Trâu Kỳ im lặng suy tư một chút, lão gia tử mặc dù thỉnh thoảng có oán trách chuyện anh chậm chạp không mang Lộ Dương về, nhưng chưa từng ra lệnh bảo anh dẫn người về, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cụ thể thì anh không rõ, lát nữa em hỏi Lộ Dương thử xem. Hình như bọn họ gặp nhau ở công viên, lão gia tử nhận ra Mã Đại Cáp.” Trâu Trữ trêu ghẹo nói, “Chắc là còn xảy ra chuyện vui gì đó, cái này lão gia tử không nói, nghe giọng điệu xem ra không hẳn là chuyện tốt. Mà thôi em cứ mang người về trước là được, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.”. T𝙧a𝓃g gì mà ha𝘺 ha𝘺 𝑡hế + T𝙧UmT𝙧u𝘺ệ 𝓃.VN +
“...” Trâu Kỳ xoa mi tâm. Hai đứa ngốc kia lại gây ra chuyện gì rồi đây.
Sau khi xử lý xong công việc, Trâu Kỳ đi xuống lầu, thấy thím Chu đang trong bếp bận bịu chuẩn bị cơm trưa, liền đi vào nói bà không cần làm cơm tối, anh và Lộ Dương sẽ về nhà ăn cơm. Thím Chu nghe vậy cười gật đầu, cất nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối vào tủ lạnh.
Lộ Dương rất nhanh trở về, trên tay còn cầm một hộp bánh ngọt, vào tới cửa miệng vẫn hăng say ca hát, “Hãy mau dùng côn nhị khúc, huh huh ha hee. Hãy mau dùng côn nhị khúc...”
Mã Đại Cáp đi theo sau cũng ngoe nguẩy cái đuôi, phối hợp hừ hừ mấy tiếng. Nhìn dáng vẻ hai đứa nhị hoá này xem ra tâm tình rất tốt, làm Trâu Kỳ không khỏi tò mò chuyện gì xảy ra sau khi bọn họ gặp lão gia tử, còn khiến ông hạ quân lệnh.
“Hi sư huynh, ăn bánh trứng không, nóng hổi mới ra lò đó.” Lộ Dương để đồ lên bàn, mở hộp cầm một cái bánh trứng cho Trâu Kỳ, thuận tiện gọi với vào bếp mời thím Chu ra ăn bánh, bản thân cũng cầm một cái, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm.
“Nhìn em có vẻ rất vui?” Trâu Kỳ nhìn bộ dạng không một chút ảnh hưởng gì của cậu.
Nghe anh hỏi vậy, Lộ Dương nhớ tới chuyện ở công viên, không nhịn được bật cười, khà khà, biểu cảm lão gia tử kia thật thú vị.
Trâu Kỳ nhíu mày nhìn cậu, không biết cậu cười cái gì, thẳng thắn chờ cậu cười đủ.
“Em kể anh nghe, hôm nay em gặp được một người vô cùng thú vị, em nhất thời hứng khởi liền đùa ông ấy một phen.” Sau khi cười đủ Lộ Dương mới bắt đầu kể lại chuyện xảy ra hôm nay, miêu tả mình chọc lão gia tử thế này rồi thế này, đến đoạn cao trào còn nhảy xuống sô pha đánh mấy chiêu thức võ công, “Như vậy nè! Mãnh long quá giang!”
Trâu Kỳ: “...” Rốt cuộc biết tại sao lão gia tử phải hạ lệnh dẫn người về, đơn giản là muốn đánh một trận.
“Thế nào? Em đẹp trai lắm phải không?” Lộ Dương giữ nguyên tư thế hỏi anh, “Có phải rất có phong thái đại hiệp không.”
“Mãnh long quá giang?” Trâu Kỳ từ trên xuống dưới đánh giá cậu, chậm rải hỏi, “Lúc em đánh mấy chiêu này ra lão gia tử kia phản ứng thế nào?”
“Ông ấy bị em làm kinh hãi chứ sao nữa, cả người đều sợ ngây ra đấy.” Lộ Dương thu thế, trở lại trên ghế sa lon, “Nói chung là bị chiêu thức sắc bén của em doạ cho mộng mị, em cứ như vậy... Mãnh long quá giang!” Lộ Dương một bên hát, một bên phát động thế công với Trâu Kỳ.
“....” Trâu Kỳ né tránh công kích, một tay chế trụ cổ tay cậu đè cậu lên chỗ tựa lưng sô pha, “Giỡn đủ chưa, có tin anh quăng em xuống sông để em ‘quá giang’ đủ không.”
“Đừng đừng đừng!” Lộ Dương vội vàng cầu xin tha thứ, “Lấy kỹ thuật bơi của em, khẳng định không qua sông được, mãnh long sẽ bị chết chìm.”
Trâu Kỳ xuỳ cười một tiếng, buông tha cậu, “Em không việc gì đi trêu chọc người ta làm gì?” Còn mãnh long quá giang, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
“Nào có, mới đầu em tưởng ông ấy là người xấu, về sau mới biết bọn họ quen biết nhau mới giỡn một chút mà thôi.” Lộ Dương biện giải, cứ nhìn một cụ già mang theo ba đứa bé, còn có bộ dáng truyền thụ võ công kia, cậu xem sao cũng thấy quái dị.
“Người xấu?” Trâu Kỳ nghe vậy cười khẽ, “Lớn lên không hài hoà?”
“Phốc, sao thù dai như vậy?” Lộ Dương vui vẻ, “Nhưng mà cái này sai rồi, bộ dáng lão gia tử rất chính trực, chính là dáng vẻ tạo cho người khác cảm giác uy nghiêm ấy. Cơ mà tính trẻ con nổi lên lại y như lão ngoan đồng.” Nói rồi một tay đặt lên tay Trâu Kỳ, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Ta sẽ đem ba phần công lực của ta truyền cho con...”
“...” Trâu Kỳ đỡ trán. Lão gia tử giữ chức vụ cao nhiều năm, dưỡng thành tính cách nói một không nói hai, khi bạo phát càng là khí thế lôi đình, sau này về hưu tính tình cũng không thay đổi bao nhiêu. Nhưng khoảng thời gian về sau, ông dần dịu đi rất nhiều, lại có Quả Quả và mấy đứa bé xung quanh tiểu khu mới trở nên cởi mở vui vẻ như bây giờ, thật đúng với câu càng già càng như đứa trẻ.
“Phỏng chừng trải qua trận đùa giỡn này của em, lão gia tử sẽ tồn tại bóng ma không chừng.” Lộ Dương cười thích chí, “Ông ấy còn định đánh em nữa cơ, may mà em nhanh chân chạy thoát.”
“Đúng là rất đáng đánh.” Trâu Kỳ ý vị thâm trường nói.
“Hì hì.” Lộ Dương cười cười, “Lần sau có cơ hội gặp lại em sẽ xin lỗi ông ấy.”
“Chắc chắn có.” Trâu Kỳ nói, chỉ sợ em không dám đi thôi.
“Anh nói gì?” Lộ Dương không nghe rõ lời anh.
“Không có gì.” Trâu Kỳ vỗ vỗ cậu, “Không phải định đi tắm sao?”
“Đúng vậy, cả người đều là mồ hôi. Cũng tại Mã Đại Cáp chạy như bị cái gì đuổi sau mông, làm em dí theo mệt chết đi được.” Lộ Dương buông lỏng bả vai của mình, may mắn chưa đeo dây dắt chó cho Mã Đại Cáp, không thì bị nó kéo đi rồi.
Trâu Kỳ nghe xong cúi đầu liếc nhìn Mã Đại Cáp nằm úp sấp ở một bên, đoán chừng Cáp ngốc trước đây bị lão gia tử quăng vào trại huấn luyện chó nghiệp vụ tạo bóng ma tâm lý, nên bây giờ vừa thấy lão gia tử hận không thể chạy như chó hoang thoát cương. Trâu Kỳ cười, nói với Lộ Dương, “Đi tắm, tắm xong anh có việc muốn nói với em.”
“Hửm?” Lộ Dương mới vừa cầm một cái bánh trứng cắn một miếng, “Chuyện gì?”
“Em tắm trước đi.’ Trâu Kỳ nhắc nhở cậu, “Miễn cho nghe xong em lại không muốn tắm.”
Trâu Kỳ nói vậy càng đưa tới nhiều hiếu kỳ hơn cho Lộ Dương, “Bây giờ anh nói vậy em mới không muốn tắm đó. Anh nói xem chuyện gì, sao lại làm em không muốn tắm.”
Nếu cậu đã hỏi, Trâu Kỳ cũng không ngại trả lời, “Ba anh nói em tối nay đến ăn cơm.”
Anh vừa dứt lời, tay Lộ Dương run một cái, thiếu chút nữa không cầm chắc bánh trứng trong tay. Mã Đại Cáp nằm một bên sau khi nghe được lỗ tai dựng lên, phản xạ quay đầu lại liếc nhìn cửa chính, phát hiện cửa vẫn đóng chặt mới thở phào nhẹ nhõm, xê dịch cơ thể, giấu mình phía sau sô pha.
“Anh nói gì” Lộ Dương phục hồi tinh thần lại, giả đò nghe không hiểu, “Em đi tắm cho đỡ sợ, anh đừng làm phiền em.” Nói xong miếng bánh còn thừa trên tay nhét vào trong miệng Trâu Kỳ, phóng nhanh lên lầu, bước chân quá vội vã mà tạo thành âm thanh dồn dập, thím Chu chạy ra nhìn một cái, “Xảy ra chuyện gì? Sao thằng bé chạy nhanh như vậy.”
“Không có gì, tối về ăn cơm nên có chút kích động.” Trâu Kỳ đáp.
“Thật là, không phải gặp gia trưởng thôi sao.” Thím Chu cười nói, trở về tiếp tục làm cơm.
Đúng vậy, không phải là gặp gia trưởng thôi sao. Trâu Kỳ cười khẽ, mãnh long cũng bị doạ cho bật khóc.
Lộ Dương trở về phòng vọt vào nhà tắm tắm nước lạnh, lời Trâu Kỳ nói cậu cảm thấy thật kinh hãi, cần tỉnh táo một chút, tại sao hiện thực lại chân thật như vậy!! Quá không khoa học!!
Ở trong phòng tắm mè nheo nửa tiếng, mãi đến khi Trâu Kỳ gõ cửa gọi cậu ăn cơm mới chậm rì rì lếch ra, để nguyên một cái đầu ướt nhìn Trâu Kỳ, trong ánh mắt đều là thần sắc kinh hãi.
“Sợ như vậy à?” Trâu Kỳ bật cười, vào phòng lấy khăn ra giúp cậu lau tóc, “Không tiền đồ.”
“Em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.” Lộ Dương ngồi ở góc giường, cúi đầu để cho Trâu Kỳ giúp mình lau tóc, “Gặp họ em nên nói gì đây, nhỡ em nói sai thì sao bây giờ? Cô chú có thể sẽ ghét em thì sao? Em bẻ cong thép thẳng như anh...”
“...” Tay Trâu Kỳ cứng lại, cách một lớp khăn lông giơ tay lên đánh vào ót cậu, “Miệng còn tiện lắm, xem ra hết sợ rồi.”
Lộ Dương cười khan hai tiếng, lại lập tức thở dài, “Em hồi hộp thật đó, là thật mà, anh xem tay em đều run cả lên, y như bị giật kinh phong, em giật nặng lắm, có thể không đi được không.” Nói xong tay run run quơ qua quơ lại trước mặt Trâu Kỳ, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể phát rồ.
Trâu Kỳ lấy khăn lông xuống, không buồn nhìn tay cậu, “Đây là quân lệnh, không được làm trái.”
Trâu Kỳ nói đến đây Lộ Dương mới chợt nhớ ra ba anh là quân nhân, “Nói vậy, lúc anh come out chú Trâu có đánh anh không? Người làm lính tính cách hẳn phải rất nóng nảy.”
“Không, để giành đánh em dám bẻ cong con trai người ta thôi.” Trâu Kỳ đáp.
“Đừng đùa nữa, em khi đó còn chẳng biết anh là ai.” Lộ Dương tủm tỉm cười, khẩn trương vơi đi không ít, “Còn nữa, em trước khi quen anh đều cho rằng sắt thép nào cũng thẳng, sau này quen anh rồi mới biết cũng có thể cong thành bánh quai chèo, aizz, quả là mở rộng tầm mắt.”
“Im miệng.” Sắp tới Trâu Kỳ thật không muốn nghe hai từ ‘sắt thép’ thêm nữa. Anh lấy tay xoa tóc Lộ Dương một chút, cảm thấy không sai biệt lắm liền nói, “Xuống lầu ăn cơm.”
“Buổi tối em không đi có được không.” Lộ Dương giãy giụa trong hơi tàn, kéo tay Trâu Kỳ lắc qua lắc lại, “Ngày mai em đi có được không?”
“Có gì khác nhau sao?” Trâu Kỳ nhìn cậu, cảm thấy cậu như vậy thật buồn cười.
“Không biết chừng ngày mai chú Trâu sẽ quên chuyện này.” Trong lòng Lộ Dương vẫn ôm hi vọng.
“Bác bỏ kháng án, tối nay nhất định phải về”. Trâu Kỳ chẳng hề lung lay, kéo cậu ra ngoài.
“Anh dẫn một người đàn ông về nhà nhỡ lão gia tử tức giận đánh anh thì sao đây?”
“Không phải còn có mãnh long quá giang sao?”
“Mãnh long...hôm nay qua mấy con sông, mệt rồi.” Lộ Dương chậm rì rì lê bước.
“Không sao cả.” Trâu Kỳ quay đầu lại nhìn cậu, cười đầy thâm ý, lời nói như ẩn chứa một ý nghĩa khác, “Sông của lão gia tử đã qua rồi.”
“Có ý gì?” Lộ Dương có phần mơ hồ, không rõ ý anh là gì.
“Mãnh long quá giang.” Trâu Kỳ thong thả nói, “Lão gia tử khen em võ công cao cường, muốn cùng em luận bàn, đem bảy phần công lực còn lại của ông truyền cho em.”
Lộ Dương dại ra mấy giây, một tia sáng trắng xẹt qua trong đầu, lập tức hiểu ý Trâu Kỳ, mắt chữ A mồm chữ O, biến thành Mã Đại Cáp phiên bản hai, đợi cậu bừng tỉnh lại liền gắt gao ôm cột cửa, “Em không đi!!!!!!”
“Không do em quyết định.” Trâu Kỳ vuốt tóc Lộ Dương, cười nhẹ thầm thì bên tai cậu, “Tự mình đào sông, khóc cũng phải đi qua hết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.