Sau khi Lộ Dương lên lầu, mẹ Lộ hít một hơi thật sâu cầm ly nước trên bàn toan uống để hạ hoả, nhưng cầm lên rồi mới nhớ vừa nãy đã bị ba Lộ uống hết, bà đặt ly xuống nặng nề thở dài.
Mặc dù ba Lộ rất tức giận nhưng với ông an ủi người vợ đang tinh thần sa sút quan trọng hơn, vì vậy ông rót cho mẹ Lộ ly nước khác, “Uống nước đi bà xã.”
Mẹ Lộ nhận lấy nhấp một hớp mới hỏi ông, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào ông bắt gặp được Dương Dương và Trâu Kỳ? Ông đột nhiên đi ra ngoài...”
Mẹ Lộ nói đến đây thì ngừng lại giống như nhớ ra điều gì đó ngạc nhiên nhìn ba Lộ, “Vừa rồi là ông cố ý chạy ra ngoài?”
“Đúng vậy!” Ba Lộ đáp.
“Thì ra mấy ngày nay tinh thần ông không yên là vì chuyện này?” Mẹ Lộ nghĩ tới sự khác thường gần đây của ông, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, thế nhưng chưa lí giải được vì sao ông biết việc này bèn hỏi, “Làm sao ông biết?”
“Thì mấy ngày trước lúc ra ngoài đổ rác bắt gặp hai đứa nó nắm tay nhau.” Ba Lộ kể lại đêm đó, “Khi đó tôi đã cảm thấy bất thường rồi nhưng không hiểu tại sao, đúng lúc hôm qua đi siêu thị thấy...”
“Nhìn thấy người ta hôn môi?” Mẹ Lộ nói thay ông.
“Phải!” Ba Lộ vỗ mạnh lên đùi, “Lúc đấy tôi rối lắm! Trở về càng nghĩ càng thấy hai đứa nó không bình thường nên hôm qua mới thăm dò một chút, không ngờ lại để tôi tìm ra sơ hở thật, ban nãy tôi đuổi theo bọn nó thì thấy thằng khốn Trâu Kỳ hôn Dương Dương!”
“Còn dám hôn?” Mẹ Lộ vừa nghe giận dữ đập mạnh bàn làm ly nước bên trên cũng chấn động theo, “Chuyện gì xảy ra thế này! Đúng là tức chết tôi mà!”
Đừng nhìn mẹ Lộ bình thường nhiệt tình mà lầm, một khi bà bạo phát ngay cả ba Lộ cũng phải nể sợ. Ba Lộ thấy vợ có dấu hiệu sắp bùng nổ vội đấm vai cho bà, dụ dỗ nói: “Đừng giận quá, đổ bệnh thì làm sao bây giờ?”
“Tôi có thể không giận ư?” Mẹ Lộ nói, “Tôi cực khổ nuôi nó lớn như vậy lại bị người khác cướp mất! Còn là đến làm dâu nhà người ta, tôi không giận mà được sao, hả?!”
“Nên nên nên nên giận chứ.” Ba Lộ thuận theo lời bà, “Tên Trâu Kỳ kia chẳng phải đứa tốt lành gì, trông thì đàng hoàng không ngờ lại là người như thế! Lúc nãy tôi nên đánh chết nó mới đúng!”
“Đúng!” Mẹ Lộ tán thành.
“Được rồi, lần sau bắt gặp tôi sẽ đánh cho nó tàn phế.” Ba Lộ gật đầu sau đó lại hỏi, “Nhưng bà xã này, phản ứng của bà có hơi trái ngược nhau đấy, không phải hôm qua bà nói quan điểm của mọi người bây giờ rất thoáng sao?”
“Hôm qua là hôm qua, hơn nữa là con người ta nên tôi mới không xen vào, nhưng con tôi thì khác! Nó đi con đường này, người ta sẽ nhìn nó thế nào?” Mẹ Lộ nói, “Tôi không muốn con trai mình bị người ta chỉ trỏ kì thị, càng không muốn nó vì nhất thời lầm lỡ mà huỷ đi cả đời mình!”
“Đúng, không thể như thế được.” Ba Lộ gật đầu chung suy nghĩ, “Không thể để bọn nó tiếp tục được, tốt nhất là về sau đừng gặp mặt nữa.”
“Dương Dương cũng không cần làm ở công ty Trâu Kỳ nữa, miễn cho tôi ông lại lo lắng.”
“Không làm cũng chẳng sao, chúng ta cũng không hiếm lạ gì, bà đừng giận nữa, ưm!”
“Trời ơi! Sao chúng ta lại gặp phải chuyện này chứ?”
Lộ Dương đứng ở đầu cầu thang nghe ba mẹ nói chuyện mà lòng ngũ vị tạp trần. Cậu biết xảy ra chuyện này, người đau lòng nhất chính là ba mẹ, phận làm con như họ không làm tròn bổn phận trái lại còn khiến họ tức giận và lo lắng thì đúng là bất hiếu.
Bị ba mẹ phát hiện, bị ngăn cấm thậm chí là ép hai người chia tay những tình huống này lúc bắt đầu quen Trâu Kỳ Lộ Dương đều nghĩ đến, cho dù đến giờ vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết cậu cũng không muốn chia tay anh, điều cậu có thể làm là cố gắng tranh thủ sự thông cảm của ba mẹ.
Lộ Dương thò tay sờ túi quần muốn gửi tin nhắn hỏi vết thương Trâu Kỳ thế nào thì chợt nhớ di động đã bị mẹ giữ dưới lầu, may mắn trong phòng còn laptop có thể lên mạng tìm Trâu Kỳ.
Lộ Dương nhanh chóng vào phòng mở máy tính đăng nhập QQ, còn chưa kịp bật cửa sổ chat của Trâu Kỳ ảnh đại diện của cậu đã xám ngắt, liếc mắt nhìn góc phải màn hình thì thấy kí hiệu ngắt kết nối mạng.
“. ..” Lộ Dương phì cười, ngã lưng vào ghế. Không hổ là mẹ con, nhớ tắt cả wifi cơ đấy!
Dưới lầu, mẹ Lộ cầm dây mạng cười lạnh, xem con làm cách nào mật báo!
Ba Lộ bái phục bật ngón cái.
*
Sau khi về khách sạn, Trâu Kỳ mới vén áo sơ mi lên xem bụng mình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nơi bị ba Lộ đánh ban nãy xuất hiện một vùng tím nhạt do máu ứ động, truyền đến từng cơn đau âm ĩ, phỏng chừng mai sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Anh đưa mắt nhìn di động, thấy không có tin nhắn của Lộ Dương mới đi tắm.
Tắm xong đi ra trên người Trâu Kỳ chỉ mặc quần ngủ, ngồi trên sô pha mở nắp chai rượu thuốc xoa lên vùng máu bầm ở bụng.
Rượu thuốc này là anh mua tại tiệm thuốc trên đường về, không chỉ vì vết thương trên bụng mà còn cho những lần thương tích kế tiếp. Cứ nhìn thái độ hôm nay của ba Lộ khẳng định lần gặp mặt tiếp theo không tránh khỏi việc động tay động chân lần nữa, bởi vì nhận thấy bản thân có lỗi trước nên anh không thể đánh trả, kế hoạch hiện tại chỉ có thể chuẩn bị thuốc men đầy đủ.
Thoa thuốc xong Trâu Kỳ vẫn không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi từ Lộ Dương, anh cầm di động trầm tư hồi lâu, đại khái cũng đoán được Lộ Dương bị tịch thu di động, bằng không không lý nào một tin nhắn cũng không gửi.
Nếu như điện thoại cậu đã bị ba mẹ giữ vậy bây giờ anh chỉ có thể liên lạc với Lộ Dương thông qua mạng.
Phân tích rõ ràng xong anh mở laptop, đăng nhập QQ gửi tin cho cậu nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu trả lời.
Lẽ nào ngay cả mạng cũng bị cắt? Trâu Kỳ cau mày, cảm thấy khả năng này rất lớn.
Đợi thêm mười phút xác định Lộ Dương quả thật bị cắt mạng Trâu Kỳ mới tắt máy, quyết định ngày mai đi tìm ba Lộ.
Ba Lộ không biết ngày mai Trâu Kỳ định đến đạo quán tìm mình, lúc này ông đang cùng mẹ Lộ canh chừng di động của Lộ Dương, bàn tính xử lý cuộc gọi của Trâu Kỳ thế nào mới tốt, nào ngờ chờ hoài chờ mãi cũng không thấy anh gọi đến.
Vì vậy ba Lộ mặc nhiên cho rằng Trâu Kỳ bị ông doạ sợ đến cả điện thoại cũng không dám gọi, mặt khác ông thấy Trâu Kỳ rất biết điều, song song đó cũng trách Trâu Kỳ thiếu gan dạ không khỏi bất mãn về anh hơn.
Người vô dụng như vậy làm sao xứng với con trai ông.
Ở một căn phòng khác, Lộ Dương bị cúp mạng cắt hết mọi công cụ liên lạc đang lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, cậu bật dậy suy nghĩ một chút rồi cầm đồng hồ báo thức chỉnh báo thức vào ba giờ sáng sau đó khoá kỹ cửa phòng mới ôm đồng hồ đi ngủ.
Nửa đêm, chuông báo vừa reo Lộ Dương lập tức bị đánh thức suýt chút nữa còn quăng luôn cái đồng hồ đang điên cuồng rung trong lòng xuống sàn, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh ngủ cấp tốc tắt báo thức tránh đánh động ba mẹ ở phòng bên cạnh.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo Lộ Dương vén chăn xuống giường, khởi động máy tính rón rén mang nó xuống lầu.
Tìm được dây mạng trong phòng khách, Lộ Dương nhanh tay cắm vào máy, vừa kết nối được mạng liền sốt ruột gửi tin cho Trâu Kỳ hỏi anh bị thương thế nào, đồng thời nói rõ tình hình của cậu mới ôm laptap lên lầu về phòng.
Sáng hôm sau, mẹ Lộ thức dậy ghé vào phòng Lộ Dương xem cậu, lúc thấy Lộ Dương còn đang ngủ mới yên lòng. May mắn thằng nhóc này không học phim truyền hình nửa đêm rời nhà bỏ trốn, bằng không bà nhất định đánh gãy chân cậu.
Mẹ Lộ hài lòng đóng cửa phòng xuống lầu làm bửa sáng, thời điểm cánh cửa khép lại Lộ Dương trở mình nhìn cánh cửa đã đóng một cái rồi tiếp tục giả ngủ.
Mẹ Lộ chuẩn bị xong bửa sáng thì lên lầu gọi Lộ Dương, vừa gõ hai cái cửa liền mở.
Lộ Dương đã dậy từ sớm đánh răng rửa mặt sạch sẽ cười hì hì chào mẹ Lộ, “Chào buổi sáng ~ mẹ ~”
Bà Lộ chỉ nhìn cậu một cái rồi xuống lầu, “Dậy cũng không biết xuống phụ, uổng công nuôi con lớn như vậy.”
“Không phải mẹ cấm con không được xuống lầu sao?” Lộ Dương cùng bà xuống dưới, “Con chỉ đang tuân mệnh người quyền lực nhất nhà thôi mà.”
“Bớt mồm mép cho mẹ, vậy mẹ kêu con chia tay Trâu Kỳ con nghe không?” Mẹ Lộ tức giận nói.
“Cái này thì không được.” Lộ Dương đáp, thấy bà sắp phát hoả thì vội chuyển đề tài, “Ủa ba đâu mẹ, đến đạo quán rồi ạ? Sao ba đi sớm thế?”
“Vừa mới đi, nói là chú Trần có việc nhờ ổng giúp.” Mẹ Lộ dứt câu hai mẹ con cũng đã đến nhà bếp, bà mới bưng chén định múc cháo Lộ Dương lập tức nhận lấy.
Nhìn Lộ Dương múc cháo cho mình mẹ Lộ lại nhớ mỗi lần chỉ cần Lộ Dương ở nhà cậu đều sẽ chủ động múc canh bới cơm cho bà, sau khi ăn xong sẽ tự động dọn chén bát còn phụ giúp dọn dẹp nhà cửa, chẳng giống như những cậu con trai khác không thích giúp ba mẹ làm việc nhà. Từ nhỏ Lộ Dương đã rất hiểu chuyện, chẳng để bà và lão Lộ phiền lòng bao giờ, vậy mà lớn lên lại... thích một người đàn ông.
“Mẹ?” Lộ Dương trông bộ dáng mất hồn của mẹ bèn gọi, “Mẹ nghĩ gì thế?”
Mẹ Lộ phục hồi lại tinh thần, “Không có gì, ăn sáng đi.”
“À, dạ.” Lộ Dương gật đầu, bắt đầu ăn bửa sáng của mình.
Sau khi ăn xong, Lộ Dương rất thức thời giúp mẹ Lộ bóp vai, thấy sắc mặt bà khá hơn mới hỏi, “Bên chú Trần chắc bận rộn lắm, hay con qua giúp chú nha mẹ?”
Mẹ Lộ nghe xong buông cuộn len trong tay xuống quay đầu lại nhìn cậu, “Con muốn đi tìm Trâu Kỳ chứ gì?”
Tuy bị đoán trúng tim đen nhưng chắc chắn Lộ Dương phải sống chết không nhận, vẻ mặt đứng đắn cam đoan, “Đâu có đâu mẹ! Con muốn đi phụ thật mà!”
“Người phụ nhiều lắm, không tới lượt con đâu.” Mẹ Lộ tiếp tục đan khăn len, “Con thành thật ở nhà cho mẹ, chờ ba con giải quyết xong Trâu Kỳ rồi muốn đi đâu đi.”
Giải quyết Trâu Kỳ á... mồ hôi Lộ Dương chảy ròng ròng, câu này nghe sao cũng thấy điềm xấu nhỉ.
“Mẹ, con...” Lộ Dương quyết định chậm rãi nói cho mẹ hiểu.
“Thôi, mẹ biết con định nói gì rồi.” Mẹ Lộ ngắt lời không cho cậu cơ hội biện hộ, “Nhưng mẹ sẽ không đồng ý, con chỉ có hai lựa chọn, một là chia tay với Trâu Kỳ, hai là ở nhà không đi đâu hết, lúc nào chia tay thì mới được ra ngoài.”
“Con không muốn chia tay.” Lộ Dương không do dự trả lời, “Mẹ, mẹ có thể cho lựa chọn thứ ba không?”
“Được chứ.” Mẹ Lộ thuận miệng đáp, “Có cậu ta không có mẹ, nếu con muốn cùng cậu ta vậy mẹ coi như không có đứa con này, tự con quyết định đi.”
Lộ Dương dở khóc dở cười, “Mẹ biết con không thể làm vậy mà, làm sao con có thể không cần ba mẹ được chứ.”
“Đây mới là bình thường, không uổng công mẹ nuôi con.” Mẹ Lộ nghe cậu nói vậy mát lòng mát dạ vô cùng, “Vậy chia tay cậu ta đi, mẹ tìm một cô gái tốt cho con.”
“Con không muốn cô gái nào hết, con chỉ cần anh ấy.” Lộ Dương lí nhí nói, “Mẹ, mẹ không thể chấp nhận anh ấy sao?”
Thấy mình khuyên hết lời vẫn không được, mẹ Lộ vứt cuộn len xuống hất tay Lộ Dương đang bóp vai cho bà ra, “Con muốn mẹ nói bao nhiêu lần nửa hả, không là không! Đừng tưởng mẹ chiều con thì không dám đánh con, mẹ mà đánh ba con còn phải sợ.”
Đúng là đáng sợ thật. Lộ Dương sờ mũi, hồi tưởng lại dáng vẻ lần ba làm sai chuyện bị mẹ nhéo lỗ tai dạy bảo.
“Mẹ không tin con sẽ... sẽ thích một người đàn ông!” Mẹ Lộ thật sự không thể hiểu được chuyện này, bà nhìn Lộ Dương hỏi, “Có phải cậu ta lừa gạt con không, con thành thật nói mẹ nghe.”
“Không có.” Lộ Dương vội lắc tay, “Con đã nói không phải vậy mà, là con thích anh ấy trước, chủ động bày tỏ cũng là con, không phải lỗi của Trâu Kỳ.”
Mẹ Lộ nghe lời giải thích của cậu mà giận tím mặt, lấy ngón tay xỉa vào trán cậu, “Sao mẹ lại sinh ra thằng con trai không tiền đồ như con chứ! Con cảm thấy đi theo một thằng đàn ông sẽ có tương lai ư? Mọi người sẽ nhìn con thế nào, con có từng nghĩ qua chưa?”
“Con không quan tâm người khác thấy con thế nào, bọn họ cũng không phải con!” Lộ Dương nói, “Hơn nữa dài lâu hay không dài lâu phải thử mới biết được, trước đây mẹ đến với ba chẳng phải người khác cũng không coi trọng sao?”
“Hai việc này sao có thể đem ra so sánh? Tình cảm giữa mẹ và ba con là bình thường, còn hai đứa...”
“Tình cảm giữa con với Trâu Kỳ cũng là bình thường.” Lộ Dương cắt ngang lời bà, vẻ mặt cố chấp, “Chẳng qua bọn con cùng giới tính mà thôi, nhưng như vậy không có nghĩa là chúng con không thể ở cùng nhau, không thể có tình cảm bình thường như bao người khác. Mẹ, chẳng phải trước đây mẹ từng nói tình yêu là một món quà rất kỳ diệu một khi duyên phận đến chúng ta có muốn ngăn cũng không được sao, vì sao bây giờ lại muốn ngăn cấm con và Trâu Kỳ?”
Lúc đó mẹ nào biết duyên phận của con là cậu ta!! Mẹ Lộ đau đầu nói, “Cả vú lấp miệng em!”
“Lời con nói đều là thật, nếu mẹ đã không kì thị những người đồng tính khác, vậy sao không thể đối xử công bằng với con và Trâu Kỳ chứ.” Lộ Dương hỏi bà, “Mẹ có thể khoan dung với người ngoài, con là con mẹ, mẹ chắc chắn cũng sẽ như thế, đúng không mẹ?”
“Cho ăn cho học toàn bộ dồn vào mồm mép à?!” Mẹ Lộ bị câu cuối của cậu nghẹn họng, “Không đôi co với con nữa, biến nhanh đi!”
“Dạ mẹ.” Lộ Dương đứng dậy chạy lên lầu sau đó từ lầu hai nói vọng xuống, “Mẹ, mẹ đừng giận nữa, tức giận mau già lắm ý.”
Mẹ Lộ thật sự bị cậu chọc giận đến bật cười.
Trong nhà, Lộ Dương với mẹ Lộ mỗi người một ý không ai nhường ai, còn ba Lộ bên này phụ giúp xong công chuyện mới đến cửa đạo quán chợt có một tiểu đồ đệ chạy đến báo có người tìm ông đã chờ hơn nửa ngày rồi, ông nhìn sang vừa vặn thấy Trâu Kỳ đang ngồi đợi trong phòng nghỉ.
Gan lắm, còn dám vác xác tới!!!