Ba Lộ không ngờ Trâu Kỳ lại tìm tới nhanh như vậy, ông xua tay bảo tiểu đồ đệ đi tập luyện còn mình đi đến phòng nghỉ.
Trâu Kỳ nghe có người gọi Lộ sư phụ cũng biết ba Lộ đã về, anh đứng dậy, nhìn ông đi về phía mình, bình tĩnh chào hỏi như mọi ngày, “Chú Lộ.”
“Cậu tới làm gì?” Ba Lộ tức giận nói, “Hôm qua bị đánh chưa đủ hả?”
“Con đến là muốn nói chuyện con và Lộ Dương với ngài.” Trâu Kỳ nói, “Chuyện này đều là lỗi do con, ngài đánh con là phải.”
“Không có gì để nói hết!” Ba Lộ không muốn nhiều lời với anh, nói thẳng: “Tôi không truy cứu giữa các cậu là ai bắt đầu nữa, từ nay về sau hai người không còn quan hệ gì hết, Lộ Dương cũng sẽ không trở về công ty cậu làm nữa, mọi chuyện kết thúc ở đây đi.”
Trâu Kỳ cũng liệu được tình huống này trước khi tới nên anh không cảm thấy ngoài ý muốn ngược lại nói, “Chú Lộ, con biết chú và dì rất khó tiếp nhận chuyện này, nhưng con xin lỗi, con không thể làm theo ý ngài được.”
Ba Lộ vốn muốn giải quyết một cách ôn hoà với Trâu Kỳ không ngờ lại bị anh cự tuyệt lập tức vỗ mạnh bàn một cái, “Cậu nói lại xem!”
“Thành thật xin lỗi chú, con không thể theo ý ngài được.” Trâu Kỳ vẫn giữ câu trả lời đó, “Ngài cứ đánh con mắng con, con sẽ không đánh trả.”
“Cậu tưởng tôi không dám hả?!” Ba Lộ bật dậy khỏi ghế dựa, nhìn Trâu Kỳ: “Bây giờ cậu đi còn kịp, tôi sẽ không nhẹ tay như hôm qua đâu.”
Ánh mắt Trâu Kỳ và ba Lộ thoáng chạm nhau, đột nhiên anh cúi người nói, “Không cần nhẹ tay đâu ạ.”
... Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ba Lộ tức muốn nổ phổi, cảm thấy không thể kiên nhẫn hơn nữa.
Ông sai người mang bộ đồ võ Trâu Kỳ mặc lần trước tới, tìm một khoảng sân trống khai chiến, các học viên muốn xem so tài đều vây kín xung quanh.
Sau khi giao thủ, nhìn từ ngoài thì ba Lộ ra tay sắc bén ép Trâu Kỳ không sức chống trả, trên thực tế người có thâm niên đều nhìn ra Trâu Kỳ căn bản không xuất thủ chỉ một mực chịu đựng.
Lúc nắm đấm của Ba Lộ sắp đánh vào mặt Trâu Kỳ thì ông đột nhiên dừng lại rút tay về, sắc mặt có chút khó xem, nghiêm nghị nói, “Trước hết bỏ qua lí do vì sao tôi và cậu lại giao thủ, một khi đã bắt đầu thì phải nghiêm túc, với tư cách một người tập võ, hành động vừa rồi của cậu không chỉ có lỗi với bản thân mà còn vũ nhục cả đối thủ của cậu!”
Trâu Kỳ vốn nghĩ bản thân là người có lỗi nên không đánh trả, chỉ hy vọng đánh một trận có thể làm ba Lộ nguôi giận lại chẳng ngờ phạm vào nguyên tắc của ông. Cả đời Ba Lộ yêu võ thuật, đương nhiên cũng sẽ vô cùng chú trọng những việc liên quan đến nó, anh quả thật thiếu sót.
“Là con sơ sót.” Trâu Kỳ chân thành nói, “Lần nữa đi ạ.”
Lần thứ hai giao thủ Trâu Kỳ vẫn thua, từ trước đến giờ không ai trong đạo quán có thể ngang tài ngang sức với ba Lộ cả nên kết quả này cùng nằm trong dự đoán của mọi người, “Đủ rồi, cậu về đi, tôi không có thời gian dây dưa với cậu.” Ba Lộ xua tay rồi đi vào phòng nghỉ không muốn để ý tới anh nữa.
“Vậy mai con lại đến.” Trâu Kỳ nói với bóng lưng của ba Lộ, “Quần áo con sẽ mang về giặt sạch, hôm nay đã làm phiền chú.” Bước chân Ba Lộ dừng một chút, hừ một tiếng mặc kệ Trâu Kỳ, nhận khăn mặt tiểu đồ đệ đưa tới rồi vào phòng nghỉ của mình rửa mặt.
Trâu Kỳ cầm quần áo của mình đứng trước cửa phòng nghỉ của ba Lộ thưa một tiếng rồi mới đi về.
Ba Lộ nhìn ngoài cửa hồi lâu, gọi tiểu đồ đệ tới dặn dò vài câu, tiểu đồ đệ gật đầu đi ra ngoài.
Ra khỏi đạo quán, Trâu Kỳ mở di động kiểm tra thấy ngoài tin nhắn Lộ Dương gửi tối qua ra không còn thứ gì khác, xem ra như Lộ Dương nói cậu chỉ có thể nhân lúc ba mẹ ngủ say mới có cơ hội lên mạng. Anh cất điện thoại vào túi đi về hướng bãi đổ xe, mới đi được vài bước liền nghe phía sau có người gọi anh.
Gọi anh là thiếu niên tên Tiểu Đỗ trong đạo quán, cậu chạy tới nhét một bình thuốc nhỏ váo tay Trâu Kỳ, nói: “Trâu sư huynh, cái này cho anh.”
Trâu Kỳ nhận lấy phát hiện đó là một bình thuốc xịt trị thương thì ngẩng đầu nhìn Tiểu Đỗ.
“Bình thường tập luyện bị thương bọn em đều dùng thuốc này, hiệu quả lắm đó, anh dùng thử đi.” Tiểu Đỗ nói.
“Cảm ơn em.” Trâu Kỳ nói tiếng cám ơn, thoáng nhìn cửa đạo quán, hỏi: “Là em đưa cho anh hay là...”
“Là sư phụ kêu em đưa cho anh, nhưng sư phụ dặn không được nói với anh.”
“Vậy sao em...”
“Ầy, không sao đâu.” Tiểu Đỗ cười đáp. Từ ngày Lộ Dương dẫn Trâu Kỳ đến cậu đã coi anh như người trong đạo quán rồi, “Em không biết anh và sư phụ xảy ra chuyện gì, nhưng em biết ông mạnh miệng vậy thôi chứ mềm lòng lắm, anh chăm đến vài lần, dỗ một chút là tốt thôi.”
Trâu Kỳ mỉm cười, “Anh biết rồi, cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo, vậy em đi trước đây!” Tiểu Đỗ nói rồi chạy về đạo quán.
Trâu Kỳ cúi đầu nhìn bình thuốc trong tay, khoé môi khẽ nhếch, đột nhiên cảm thấy sự tình thật ra không tồi tệ như anh nghĩ.
Tiểu Đỗ đưa thuốc xong trở về báo cáo với ba Lộ, ba Lộ vẻ mặt sốt ruột hỏi, “Con không nói là sư phụ đưa chứ?”
“Sư phụ yên tâm, con nói là con đưa.” Tiểu Đỗ bán đứng sư phụ mình không chút áy náy.
“Được rồi, đi luyện tập đi.” Ba Lộ phất tay, ông cảm thấy bản thân cần yên tĩnh một lúc.
Kỳ thật, biểu hiện hôm nay của Trâu Kỳ tuy nằm ngoài dự đoán của ông nhưng như vậy mới phù hợp với ấn tượng về Trâu Kỳ trong lòng ông. Từ ngày đầu tiên gặp Trâu Kỳ, ông đã cảm thấy thằng nhóc này không tệ rồi, lại thêm số lần tiếp xúc nhiều càng để ý nghĩ này khắc sâu trong ông hơn, dù sao lớp trẻ ở tuổi này làm việc không tự kiêu xốc nổi giống Trâu Kỳ quả thực không nhiều, nếu như không có chuyện giữa anh và con trai ông thì hẳn ông sẽ yêu thích Trâu Kỳ hơn.
Nghĩ đến đây lòng ba Lộ lại chùng xuống, quyết định chiều về tìm Lộ Dương luyện tay, đánh cho cậu tỉnh ra.
Nói đánh là đánh, chiều hôm đó về ba Lộ liền xách Lộ Dương ra ngoài sân làm một trận.
Phần lớn võ thuật của Lộ Dương là do một tay ba Lộ dạy, bất kể là sức mạnh hay kinh nghiệm đều kém một đoạn dài. Dưới tình huống ba Lộ trổ hết tài nghệ cậu chỉ chống đở được một lúc sau đó liên tiếp bị đẩy lùi, bởi vậy có thể thấy hai lần giao thủ lúc trưa với Trâu Kỳ ông đều rất nương tay.
Hai tay Lộ Dương ngăn trở tấn công của ba Lộ nhưng vẫn bị đánh lùi về sau, vừa ổn định chân ba Lộ lại quét tới, cậu vội nhảy lên, chưa kịp hoàn thủ ba Lộ lại ra thêm một đòn quét chân nữa gạt ngã cậu xuống đất.
“A!!!” Lộ Dương nằm vật trên cỏ kêu một tiếng.
“Gào cái gì?” Ba Lộ đứng một bên mắng, “Càng ngày càng vô dụng, đứng lên!”
“Dạ ba.” Lộ Dương lưu loát bật người đứng dậy, “Tiếp nữa không ba?”
“Thôi dẹp đi, tôi sợ kiềm không được đánh gãy chân anh!” Ba Lộ hừ một tiếng, tâm trạng có vẻ tốt lên đôi chút, xoay người vào nhà.
Lộ Dương thấy ông không còn giận như hôm qua, cười meo meo vội đuổi theo.
Bầu không khí lúc ăn cơm tối tốt hơn hôm qua một chút, chỉ cần không nhắc đến Trâu Kỳ thái độ của ba Lộ và mẹ Lộ đều không khác gì ngày thường, Lộ Dương cũng hiểu được tiến lùi, biết việc này phải từ từ nên cũng không chủ động nhắc đến.
Sau khi ăn xong, nhân lúc Lộ Dương bận rửa chén ba Lộ đem chuyện hôm nay Trâu Kỳ tìm ông kể mẹ Lộ nghe.
“Cậu ta nói vậy thật à?” Mẹ Lộ hỏi.
Ba Lộ gật đầu, “Biết điều vô cùng, lúc tôi đánh cậu ta cũng không đánh lại cái nào.”
“Thế ông đánh thật hả?” Mẹ Lộ vội hỏi.
“Nào có, tôi đâu phải người không nói lý chứ, chỉ là so tài một chút thôi, tôi biết chừng mực mà.” Ba Lộ nói rồi liếc mắt nhìn nhà bếp, “Cũng không biết chuyện này là đứa nào khởi xướng, nếu là Dương Dương vậy ngược lại là chúng ta đuối lý.”
Hôm qua mẹ Lộ vì giận quá nên mới nói đánh Trâu Kỳ tàn phế, giờ nghe ba Lộ nói không thật sự động thủ mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, chuyện đã rồi có dùng vũ lực cũng không giải quyết được vấn đề, có thể dàn xếp được là hay nhất. Nếu không được nữa thì đưa Dương Dương về đây, ở đâu cũng có thể học nghiên cứu sinh không nhất thiết phải ở đấy.”
Ba Lộ gật đầu cùng suy nghĩ.
Khuya, hai giờ sáng Lộ Dương lại bị tiếng chuông báo đánh thức, cậu ôm laptop xuống lầu cắm dây mạng gửi tin nhắn cho Trâu Kỳ, tin gửi được vài giây bên kia đã trả lời, hiển nhiên là đang chờ cậu.
Nhìn tin gửi tới, Lộ Dương nhịn không được cười hị hị rồi lại vội vàng che miệng lại.
Sư huynh
Đêm hôm khuya khoắt trộm mạng nữa à?
Nhất Lộ Du Dương
Đúng rồi, còn trộm người, trộm anh đó.
Sư huynh
Ồ, em thấy vui là được.
Lộ Dương cười cười không đùa anh nữa mà hỏi vết thương ở bụng anh sao rồi, sau khi liên tục xác nhận không có gì mới kể lại cuộc trò chuyện hôm nay với mẹ, kế đó Trâu Kỳ cũng nói chuyện đến đạo quán hôm nay cho cậu.
Hai người trò chuyện một lúc, cảm thấy trời cũng sắp sáng Lộ Dương mới ôm laptop rón ra rón rén về phòng ngủ.
Nằm trên giường lăn lộn vài vòng, Lộ Dương lại kiềm không được cười tủm tỉm, việc nửa đêm trộm mạng này sao giống yêu đương vụn trộm quá chừng. Tử kỷ hồi lâu, cậu dừng lại, suy tư xem không biết ngày mai làm công tác tư tiện thế nào cho mẹ Lộ, theo thái độ hôm nay của bà, tuy cứng rắn nhưng không phải dáng vẻ không thương lượng được.
Ừm, cách mạng chưa thành, cần phải cố gắng hơn!!!
Sáng hôm sau Lộ Dương tiếp tục ở nhà làm công tác tư tưởng cho mẹ Lộ, Trâu Kỳ thì đến đạo quán tìm ba Lộ, ba Lộ cũng không thừa lời cùng anh, thấy anh thay đồ xong liền đánh.
Kết quả trận đánh hôm nay không có gì khác với ngày hôm qua, Trâu Kỳ thua liên tiếp ba trận, đang định nói tiếp tục, ba Lộ trông bộ dáng chật vật của anh liền xua tay, “Biến về đi, đừng có lãng phí thời gian của tôi.”
Trâu Kỳ biết ba Lộ hơi xiêu lòng, gật đầu nghe theo, nói câu “mai con lại đến” như hôm qua xong liền rời đi, vừa rời đạo quán không bao lâu Tiểu Đỗ lại đuổi theo nhét một bình thuốc nhỏ cho anh.
“Đây là dùng để thoa, sư phụ đưa anh đó.” Tiểu Đỗ nói xong thì chạy đi.
Thực ra Trâu Kỳ không bị thương gì, lúc ba Lộ giao thủ đều tránh chỗ hiểm, trên người đều là vết thương nhẹ ngoài da thịt, chăm sóc mấy ngày là hết, nhưng người lớn đã có lòng như vậy đương nhiên phải nhận rồi.
Mấy ngày tiếp đó tình trạng này vẫn tiếp diễn, Lộ Dương ngoài ban đêm trộm câu mạng nói chuyện với Trâu Kỳ thì ban ngày cũng không tìm cách đi gặp anh nữa, mẹ Lộ nghe cậu nhắc tới Trâu Kỳ cũng không nổi giận nhưng cũng không ủng hộ. Trâu Kỳ thì mỗi ngày đúng giờ tới cửa điểm danh với ba Lộ, làm trận giao lưu võ thuật với ông, cứ thế qua một tuần, ba Lộ tập mãi thành quen, hôm nào Trâu Kỳ tới trễ ông còn cảm thấy không quen.
Một ngày nọ, ba Lộ như thường ngày chờ Trâu Kỳ tới, nhưng qua nửa tiếng rồi mà không thấy bóng anh đâu, lòng sinh buồn bực thầm nghĩ không phải thằng nhóc này bỏ cuộc đấy chứ, nếu vậy thì kiên nhẫn cũng kém quá chừng.
Nhưng rất nhanh ông nhận được điện thoại từ Trâu Kỳ, hoá ra công ty tạm thời có việc nên tối qua Trâu Kỳ đã về C thị trước, bây giờ mới có thời gian báo cho ba mẹ Lộ và Lộ Dương một tiếng, anh xong việc sẽ đến nữa.
Biết không phải Trâu Kỳ lâm trận bỏ chạy tự nhiên ba Lộ có chút vui vui, nhưng thoáng cái lại cảm thấy có gì đó không đúng, ông đang phản đối bọn nó mà, không thể bị chút mánh khoé này lung lạc được.
Ngay hôm đó, vừa về đến nhà ba Lộ đem chuyện Trâu Kỳ bị ông đuổi chạy cúp đuôi cho Lộ Dương nghe hòng khiến cậu chết tâm mà chia tay mỗi người một ngã.
Kỳ thật tối qua nói chuyện trên mạng với Trâu Kỳ Lộ Dương đã biết anh phải đi rồi, nhưng nhìn ba nhà mình diễn sâu thế kia cậu cũng phối hợp làm ra vẻ tuyệt vọng cùng cực, than thở lên lầu.
Nhìn bóng lưng cô đơn đau lòng rời đi của con trai, ba Lộ hỏi mẹ Lộ, “Có phải tôi làm sai không bà?”
“Trâu Kỳ đi thật hả ông?” Mẹ Lộ hỏi.
“Ừm, nhưng mà vì bên công ty có chuyện gấp, nó nói xử lý xong sẽ lại đến.” Ba Lộ nói, “Cũng không biết kiên trì được bao lâu đây.”
“Sao? Định làm cỏ đầu tường à?” Mẹ Lộ liếc mắt nhìn ông.
“Không không không! Tôi thề đấy!” Ba Lộ giơ hai ngón tay lên thề thốt, “Mình ở đâu thì tôi là cỏ bên đó.”
Mẹ Lộ bật cười ngay sau đó lại thở dài đầy bất đắc dĩ, “Kỳ thật tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt cho Dương Dương nữa ông à, mấy ngày nay nó nói với tôi rất nhiều thứ, đôi lúc lời nó tôi không phản bác được còn cảm thấy có chút đạo lý. Tôi cũng tìm hiểu một ít tài liệu liên quan đến vấn đề này rồi, cũng biết đây không phải là bệnh, con nhà người ta tôi có thể thông cảm được nhưng đặt lên người con mình tôi không thể đồng ý mà lòng thật sự không khúc mắc được.”
Ba Lộ hiểu cảm nhận của bà, vỗ vai vợ.
“Quả thật Trâu Kỳ rất xuất sắc, nếu Dương Dương là nữ hoặc Trâu Kỳ là nữ tôi chắc chắn không chút do dự tán thành hai đứa nó, nhưng mà...” Mẹ Lộ lắc đầu, “Tôi thật sự không biết nên làm sao nữa mình à.”
“Mình đừng nghĩ nhiều nữa, thuận theo tự nhiên đi.” Ba Lộ nói, “Chờ Trâu Kỳ về đây, tôi sẽ nói chuyện với nó.”
Mẹ Lộ gật đầu.
Song, lúc này hai người còn chưa biết trừ Trâu Kỳ cùng đến còn có cả Trâu lão gia tử.