Sau khi thái độ mẹ Lộ mềm mỏng đi một chút, Lộ Dương bắt đầu phát huy tính chân chó, mỗi ngày thức dậy cùng mẹ Lộ ra ngoài mua thức ăn, đi siêu thị, shopping, tối đến thì cùng bà đến quảng trường, không ít người quen trông thấy mà ganh tị khen bà có một cậu con trai hiếu thảo. Mẹ Lộ ngoài mặt khiêm tốn cười cười nhưng trong lòng thì cười toe, bởi trước đây Lộ Dương cực kỳ không tình nguyện đến nơi tập trung đông đúc như quảng trường này, nhưng hôm nay trong lúc mẹ Lộ tập nhảy cậu lại ở một bên chờ.
Sau khi nhảy xong, mọi người rối rít về nhà, mẹ Lộ đi cùng một người phụ nữ dáng người mập mạp đến chỗ ghế nghỉ, Lộ Dương đợi một bên nãy giờ đưa nước cho hai người uống, nhân tiện khen ngợi, “Mẹ, dì lưu khiêu vũ đẹp thật đấy!”
Dì Lưu cười như hoa nở, khen cậu biết nói chuyện.
Mẹ Lộ lườm cậu nói, “Lắm chuyện.”
Dì Lưu này chính là người chị từ nước ngoài về mà mẹ Lộ nhắc mấy hôm trước, chờ chưa được mấy phút con trai của dì ấy đã đến đón, đi theo còn có bạn trai của con trai dì, là một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Lộ Dương đã theo mẹ ra quảng trường mấy ngày nên cũng biết một ít chuyện nhà họ, sau khi cả nhà dì Lưu về rồi cậu và mẹ như thường ngày đi bộ về nhà, vừa đi cậu vừa nói, “Mẹ, sau này mẹ đi khiêu vũ con và Trâu Kỳ cũng đến đón mẹ thế nhé.”
“Con đến thì được, Trâu Kỳ khỏi đi.” Mẹ Lộ đáp.
“Đừng bên trọng bên khinh mà mẹ, hai chúng con một trái một phải bảo vệ mẹ về nhà.” Lộ Dương ôm vai bà nói giỡn.
“Con suy tưởng cũng thật đẹp.” Mẹ Lộ bật cười, “Có phải công ty Trâu Kỳ rất bận không? Nó ở lại đây cũng một tuần rồi còn gì.”
“Hình như ảnh...” Lời đến khoé môi thì vội nuốt ngược vào trong, Lộ Dương sửa miệng: “Con cũng không biết nữa, ngày nào con cũng nghe lời mẹ ngoan ngoãn ở nhà mà.”
“Nói dối không chớp mắt.” Mẹ Lộ mắng, “Đừng tưởng tôi không biết anh nửa đêm xuống lầu bắt trộm wifi, chỉ là mẹ anh không muốn nói thôi.” Kỳ thật mấy ngày trước bà đã phát hiện, nhưng khoảng thời gian này suy nghĩ nhiều thứ, lại tâm sự với chị Lưu một lần, biết bản thân không thể ép Lộ Dương, loại chuyện này càng ép chỉ càng phản tác dụng nên bà mới tuỳ ý cậu, dù sao bây giờ Trâu Kỳ không ở đây, Lộ Dương cũng nghe lời ở nhà, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Lộ Dương không ngờ mình bị phát hiện, cậu cười tủm tỉm: “Vậy là, mẹ đồng ý rồi phải không mẹ?”
“Mẹ có nói đồng ý hả, con đừng tốn công nữa, không chia tay thì đừng mơ ra ngoài, con muốn yêu đương qua mạng mẹ cũng không cản.” Mẹ Lộ chém đinh chặt sắt cảnh cáo, gạt tay Lộ Dương đang ôm vai mình xuống, khoan thai bước đi.
“Đừng tàn nhẫn như vậy mà mẹ!!!” Lộ Dương đuổi theo.
Thực ra không chỉ mỗi mẹ Lộ đi tìm hiểu chuyện này, ba Lộ cũng lên mạng tra cứu đôi chút, xem một vài bộ sách liên quan đến ‘đồng tính luyến ái’, tìm hiểu càng nhiều ông nhiều ít thông suốt một số phương diện, còn xem không ít nhật ký của người đồng tính, hiểu được đời sống của họ, ví dụ như áp lực về tinh thần, không nhận được sự đồng cảm hoặc tuyệt vọng với thế giới.
Trong lúc tra tài liệu, ông vô tình đọc được nhật ký của một đồng tính nam. Trong nhật ký viết, năm 17 tuổi cậu ta mờ mịt bước lên con đường này, tuổi nhỏ lầm lở tin nhầm người, bị nhà trường thôi học, bị ba đuổi khỏi nhà, một mình lang thang, cuối cùng sống tại một vùng núi xa xăm.
“Tôi không thể nào tha thứ bản thân khi khiến người nhà tổn thương nghiêm trọng như thế, hại họ bị người đời dùng ánh mắt khác thường soi mói, là tôi bất hiếu.”
“Nhưng, người gần gũi tôi nhất, người nhà tôi chưa một lần nghĩ sẽ động viên tôi, họ đâu biết khi tôi phát hiện bản thân khác biệt với mọi người tôi bất lực và tuyệt vọng ra sao, họ chưa từng nghĩ tới. Tôi tự tin kiên cường đối mặt với mọi lời gièm pha, nhưng không thể chịu nổi một câu đồng tính ghê tởm của họ. Trời sinh tính hướng khác biệt, đấy là nguyên tội của tôi, không thể tha thứ, cũng không dám xa vời cầu mong được tha thứ, không thể báo hiếu, chỉ mong gia đình mạnh khỏe bình an.”
Bên cạnh đó trong nhật ký còn nhắc tới cậu ta từng có ý định tự sát khi còn trẻ, song không đủ can đảm cuối cùng lay lắc sống tiếp, mãi đến lúc làm tình nguyện cho một ngôi trường ở miền núi mới tìm được sự thanh thản.
Những dòng nhật ký thể hiện một cậu trai trẻ mười bảy tuổi bất lực và bàng hoàng, không nhận được sự cảm thông từ người thân mà mất hết hi vọng, khiến thân làm bậc phụ huynh như ba Lộ cũng không khỏi chạnh lòng.
Sau đó ba Lộ tìm đọc một vài câu chuyện về đề tài ‘đồng tính luyến ái’ đứng trên góc nhìn của cha mẹ, ông phát hiện có rất nhiều bậc phụ huynh lúc mới phát hiện cũng rất giống ông, giận dữ, thất vọng, đau lòng thậm chí là cảm thấy mất mặt, vì vậy dẫn đến các hành vi mất khống chết làm tổn thương con cái, nhưng chung quy biện pháp bạo lực nào giải quyết được vấn đề.
Một ông bố có viết thế này — “Vấn đề tính hướng không phải lỗi của con trẻ, có một số việc đã được định sẵn như thế, nếu không thể thay đổi vậy các bậc cha mẹ không nên một mực trách mắng, bởi trong xã hội nhắm mắt theo đuôi này đã có quá nhiều sự chỉ trích và nhục mạ sự tồn tại của họ rồi, lúc này đây, những người thân thiết gắn bó nhất chắc chắn phải cảm thông, mà không phải là tổn thương.”
Câu nói này khiến ba Lộ suy nghĩ rất lâu, không khỏi tưởng tượng nếu ông dùng vũ lực giải quyết chuyện Lộ Dương và Trâu Kỳ ngay từ đầu vậy bây giờ kết quả sẽ thế nào, có phải sẽ tạo thành cục diện không thể vãn hồi như trong một số tài liệu nói hay không.
Còn nữa, liệu chia tay có phải biện pháp tốt cho Dương Dương không? Nếu không, vậy ông nên làm gì, để hai đứa tiếp tục quen nhau ư? Đột nhiên Ba Lộ mất phương hướng, giống như mẹ Lộ nói, loại chuyện này bản thân đứng ngoài thì có thể thông cảm, nhưng đến lúc xảy ra trên người con mình thì không cách nào đồng ý mà lòng thật sự không khúc mắc được.
Tắt web, ba Lộ thở dài, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Sư phụ.” Tiểu Đỗ đứng ở cửa gọi ông, “Có người tìm sư phụ.”
Ba Lộ đứng dậy đi tới, hỏi: “Ai vậy?”
“Con không biết, là một ông cụ.” Tiểu Đỗ đáp.
Ba Lộ có phần nghi hoặc theo học trò ra khỏi phòng, đến bên ngoài chỉ thấy một lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn với mái tóc muối tiêu đang đứng đối diện bức tường, khẽ ngẩng đầu nhìn câu đề tặng* treo trên vách tường trong đạo quán của họ.
*Đề tự – 题字: Viết chữ lên một vật, một lá thư hoặc tranh vẽ để làm kỷ niệm.
Lão gia tử nghiêng người về phía họ, thần thái nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, ba Lộ mới nhìn đã cảm nhận được luồng khí thế trên người ông, tựa như một lưỡi kiếm sắc trui rèn qua năm tháng, tuy đã tra vào võ kiếm nhưng vẫn sắc bén như xưa.
Ba Lộ không biết người này, ông bước tới, “Chào ngài, nghe nói ngài tìm tôi?”
Lão gia tử xoay người lại, từ tốn nói, “Là Lộ sư phụ phải không.”
Giọng nói trầm ổn hữu lực, xem ra nhìn chính diện khí thế ấy càng mạnh mẽ hơn, ba Lộ thầm khen ngợi, gật đầu: “Phải, xin hỏi ngài là?”
Lão gia tử cười cười, “Tôi họ Trâu, anh cứ gọi tôi ông Trâu được rồi.”
Người tới tìm chính là Trâu lão gia tử, nhưng vì giọng ông mang khẩu âm địa phương, đọc Trâu cũng na ná như Chu nên ba Lộ hiểu lầm thành Chu, ngay sau đó đáp, “Chào ông Chu, mời qua đây ngồi, Tiểu Đỗ đi pha trà đi con.” Nói rồi ba Lộ làm động tác mời, tỏ ý mời Trâu lão gia tử đến phòng nghỉ trò chuyện, thuận tiện sai Tiểu Đỗ đi pha trà.
“Ấy, không cần đâu.” Trâu lão gia tử đưa tay ngăn ba Lộ, “Tôi đã nghe nói đến thân thủ nhất tuyệt của Lộ sư phụ, lần này đến là muốn học hỏi một phen mà thôi, không cần để ý mấy hình thức xã gia này đâu.”
Ba Lộ vừa nghe cũng cười, “Ông Chu nói gì thế, chẳng qua là chút võ cường thân kiện thể thôi, không biết ông Chu đây tìm tôi có chuyện gì?”
“Lão già tôi thường ngày không ham thích cái gì, chỉ thích luyện tay một chút mà thôi, lần này tới nhàn rỗi không chuyện gì bèn đến đây xem một chút ấy mà.” Trâu lão gia tử ra vẻ nho nhã nói, tỉa tót từng chữ khiến một đời làm lính thô kệch như ông suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình! Nhưng vì tạo ấn tượng tốt với ba Lộ, ông chỉ có thể nhẫn nhịn, vì thằng con trai chuyên gây rối kia khó mấy cũng phải dằn xuống.
Nghe ông nói vậy ba Lộ có chút bất ngờ, tuy sắc mặt Trâu lão gia tử trông còn sức sống lắm, nhưng dù gì cũng đã ở tuổi này rồi ba Lộ không ngờ ông lại là một người luyện võ.
“Không tin à?” Trâu lão gia tử nhìn được ý nghĩ của ba Lộ, xắn tay áo cười nói: “Bằng không chúng ta luyện thử một chút đi?”
Nếu như người yêu cầu là một thanh niên trẻ tuổi hoặc người cùng tuổi với mình ba Lộ chắc chắn không chần chừ xuất hai chiêu luyện tay với người đó, nhưng đối phương là một lão gia tử với mái tóc xám trắng, ông thật không dám ra tay.
Trâu lão gia tử thấy ba Lộ lưỡng lự thì nói, “Sao, sợ làm tôi bị thương à?”
Phải, đúng là ba Lộ nghĩ như vậy, ông cười đáp, “Nói thế nào ngài cũng là trưởng bối, đánh nhau với ngài thì không lễ phép lắm.”
Trâu lão gia tử thoải mái cười ha ha, chỉ thiếu niên đang luyện tập trên đài nói, “Tôi nói anh biết, cỡ này chưa đến 5 phút tôi đã khiến cậu ta đo ván rồi.”
“Phụt!” Tiểu Đỗ bật cười, cậu còn nhỏ, tính cách thẳng thắn, nghe Trâu lão gia tử nói vậy liền xen vào: “Ông ơi ông đừng xem thường, Tiểu Lâm sư huynh lợi hại lắm đấy, lần nào anh ấy đều đánh con thành cún luôn đó.”
Trâu lão gia tử cười nhìn cậu, “Nhóc con, ông ra tay cũng có thể đánh con thành cún đấy.”
“Cái gì!” Tiểu Đỗ kêu lớn, “Ông khinh người quá đáng, con không tin, con với ông lên đánh thử thì biết!”
Nhìn dáng vẻ nhao nhao muốn thử của Tiểu Đỗ ba Lộ đau đầu nói, “Tiểu Đỗ đừng quậy nữa! Nhanh đi pha trà! Ông Chu đừng chắp nhặt với nó, trẻ con thích càn quấy ấy mà.”
“Không sao, đúng lúc tôi cũng muốn hoạt động gân cốt.” Trâu lão gia tử đáp, cười như có như không, “Dù sao trong đạo quán cũng có cameras lại có đông người thế này, yên tâm đi, tôi không dùng chiêu trò với các người đâu.”
“Ý tôi không phải thế.” Ba Lộ nghe vậy bất đắc dĩ cười, “Dù gì ngài cũng là...”
“Cảm thấy tôi già quá à?” Trâu lão gia tử nhìn ba Lộ, “Thế này đi, hết giờ thì ngưng được không, con, nhanh qua đây luyện tay với ông.” Ông chỉ Tiểu Đỗ, nói xong thì đi về phía sân tập đang trống.
“Vậy sư phụ con đi nha!” Tiểu Đỗ cười hì hì đuổi theo lão gia tử.
“Con canh giờ đi! Đừng có lơ là!” Ba Lộ thấy mình cản không được thì dặn dò một câu rồi đi theo.
Những người khác thấy Tiểu Đỗ muốn đánh nhau với một ông già thì nổi lên hứng thú, chỉ cần không mắc luyện tập đều tới vây xem.
“Ông ơi, con đã nói với ông rồi, đừng thấy con nhỏ, con cũng học hơn nửa năm chứ chẳng ít đâu!” Tiểu Đỗ hăng hái bừng bừng đi đi lại lại làm nóng người.
Trâu lão gia tử mỉm cười, ngoắt tay, “Đến, để ông xem trình độ học hơn nửa năm là cái gì.”
“Con tới đây!” Tiểu Đỗ hét một tiếng rồi tấn công về phía Trâu lão gia tử.
“Đừng làm người bị thương nha!” Ba Lộ hô lớn, mới vừa dứt câu thì thấy Trâu lão gia tử nhẹ nhàng thoát được đòn tấn công từ Tiểu Đỗ, nhấc chân gạt cậu ngã xuống đất.
Mọi người: “...”
Tiểu Đỗ lập tức bò dậy, tiếp tục lao tới nhưng toàn bộ công kích của cậu hễ sắp đến mục tiêu thì đều bị Trâu lão gia tử dễ dàng hoá giải, ông còn thuận tay phản kích kiềm cậu lại.
“Có phục không?” Lão gia tử đè nặng cánh tay Tiểu Đỗ hỏi.
“PHỤC!” Tiểu Đỗ kêu to.
Những người khác cũng la “Phục!” theo, lúc này Trâu lão gia tử mới cười hài lòng thả tay Tiểu Đỗ ra, nói với ba Lộ, “Lộ sư phụ cảm thấy thân thủ của tôi thế nào?”
“Thân thủ ông Chu quả thật phi phàm, Lộ mỗ bái phục.” Ba Lộ cười đáp, bảo người mang khăn đến cho Trâu lão gia tử sau đó nói, “Chúng ta vừa uống trà vừa tâm sự được chứ?”
“Đước đấy.” Trâu lão gia tử cũng đang có ý này.
Ba Lộ bảo Tiểu Đỗ đi pha trà rồi cùng Trâu lão gia tử vào phòng nghỉ.
Sau khi ngồi xuống uống trà tán gẫu, ba Lộ mới biết Trâu lão gia tử là một quân nhân chính gốc, hai người nói từ chuyện to lớn của đất nước nói đến chuyện nhỏ bé của người dân. Trong lúc nói chuyện với Trâu lão gia tử ba Lộ cảm thấy bản thân hiểu thêm được nhiều điều, song song đó Trâu lão gia tử cũng cảm thấy ba Lộ rất biết giao tiếp, qua một hồi trò chuyện hai người đột nhiên cảm thấy tiếc hận vì gặp nhau quá muộn.
Đang lúc đôi bên nói chuyện vui vẻ chợt có người gõ cửa phòng nghỉ, ba Lộ nói mời vào, sau khi cửa mở thì thấy Trâu Kỳ đứng ở bên ngoài.
“Chú Lộ.” Trâu Kỳ bước tới chào ông.
Ba Lộ đanh tính nói cậu tới làm gì thì chợt nghe Trâu Kỳ nói với Trâu lão gia tử: “Ba.”
Trâu lão gia tử, “...” Đúng là sinh ra một thằng con không não, bộ không thấy ông già này đang giúp anh xây dựng ấn tượng tốt à!
“...” Ba Lộ nghe vậy sửng sốt đảo mắt nhìn cả hai, sau đó mới vỡ lẽ ông cụ này họ Trâu chứ không phải họ Chu thì lập tức cả người không thoải mái!