Gặp Nhau Tại Biển Caribe

Chương 3:




Tiến trình quen biết giữa Xuất Vân và Cẩm Huy, cũng gần giống với tiến trình giữa Xuất Vân và Kinh Thế.

Hai người đồng thời xuất hiện ở một nơi nào đó mà cả hai đều không nên xuất hiện. Bởi vì trên người đều mang theo cảm giác không hòa hợp đến cường liệt, mà phát hiện ra sự tồn tại của nhau.
Đêm ấy, Cẩm Huy uống còn say hơn cả Kinh Thế, Xuất Vân ẩn giấu tội ác trong tâm, ánh mắt đang nhìn cậu đến mê ly, đột nhiên quyết định ra mặt.
Cẩm Huy đã mất đi năng lực tự bảo vệ bản thân, mỗi lần Xuất Vân hồi tưởng lại đều nghĩ rằng, chiếu theo trạng thái say rượu của cậu khi đó mà nói, nếu chạm phải người khác chứ không phải Xuất Vân, có lẽ sẽ còn dẫn đến phiền toái lớn hơn nhiều.
“Nhà cậu ở đâu?” Lại vài chén rượu nữa xuống bụng, Xuất Vân có dụng ý khác mà hỏi.
Cẩm Huy lắc lắc đầu, tựa như muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút, nhưng không có hiệu quả. Cậu miễn cưỡng chỉ chỉ vào túi áo, rồi ngã sấp xuống bàn rượu.
Xuất Vân thở dài, thò tay vào trong túi áo Cẩm Huy, lấy ra một đống đồ này vật nọ, mở ví của Cẩm Huy ra, trên giấy căn cước bên trong có viết địa chỉ.
Sau đó, anh đỡ Cẩm Huy dậy, tính tiền, vẫy taxi.
Sự tình phát sinh đến như lẽ đương nhiên, hai người đều say, Cẩm Huy lại càng say đến bất tỉnh nhân sự. Trải qua một đêm, ấn tượng sâu nhất không phải tràng cảnh kích tình mãnh liệt, mà lại là cảm giác an bình mãn ý khi hai người cùng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Nói tới đây, Kinh Thế đã uống hết cà phê trong chén, cười nói: “Rất kịch tính, rất lãng mạn.” Cậu vẫy tay gọi người bồi bàn đang đứng phía xa, rồi quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Xuất Vân: “Vậy xem ra, tôi đêm qua thật sự là phi thường nguy hiểm.”
“Sao có thể?” Xuất Vân hỏi: “Cậu không phải Cẩm Huy. Hay cậu cho rằng, tôi là kẻ có thể ra tay với bất cứ đối tượng nào?”
“Tôi sao có thể hoài nghi phẩm cách của anh?” Kinh Thế dùng một nụ cười cực nhạt để trấn an Xuất Vân: “Tôi chỉ cảm thấy mình không có sức hấp dẫn như Cẩm Huy mà thôi.”
“Kinh Thế, đem những chuyện này kể cho cậu, tôi cảm thấy mình thực sự là điên rồi.”
“Là đúng. Chính anh cũng biết, đem bí mật chia sẻ cùng người khác là đúng.”
“Vớ vẩn.” Xuất Vân nặng nề nói ra hai chữ này, ngửa đầu uống cạn cà phê chỉ trong một hơi, cũng vẫy tay gọi một chén khác.
Cà phê được đưa đến, nhiệt khí mờ mịt, tựa hồ có thể khiến cho người ta cảm thấy an bình.
Kinh Thế nhẹ nhàng hỏi: “Về sau thì sao? Chuyện sau khi tỉnh lại, còn nhớ rõ không?”
“Có thể có chuyện gì? Cậu cảm thấy có thể phát sinh chuyện gì thú vị?” Xuất Vân cười khổ, anh đem tiêu cự của mình điều chỉnh lên khăn trải bàn màu tím nhạt, tựa như đang dụng tâm nghiên cứu hoa văn trên đó.
Thời khắc ôm nhau tỉnh lại ấy, là xấu hổ và quẫn bách không gì sánh được. Bọn họ cùng trợn trừng mắt nhìn đối phương trong phiến khắc, mới giật mình nhớ đến việc hoang đường đã xảy ra đêm qua, sau một khoảng thời gian cùng im lặng, cả hai đều quyết định dùng phương pháp thịnh hành nhất để đối phó với việc này – xem nhẹ.
“Chào buổi sáng.” Người mở miệng trước, là Cẩm Huy.
Xuất Vân khẽ động khóe miệng có đôi phần mất tự nhiên: “Chào buổi sáng.”
Tư thế ôm nhau khiến cả hai đều cảm thấy thoải mái vô cùng, cự ly giữa bọn họ, gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt đối phương. Cùng nói với nhau một câu “chào buổi sáng” đơn giản, cũng đã minh bạch phương pháp mà đối phương dự định xử lý với việc này, vì thế đều thoải mái hơn.
Chí ít biểu hiện ra bên ngoài, đã thoải mái hơn không ít.
Cẩm Huy hỏi: “Anh phải đi làm?”
“Phải.”
Cẩm Huy nở nụ cười nhẹ. Đường nét của cậu rất thanh tú, khi cười lên, khóe miệng hình thành một độ cong ưu mỹ, tự nhiên vô cùng, trong thoáng chốc khiến Xuất Vân có cảm giác kinh diễm.
“Vậy dậy đi thôi.”
Lúc này Xuất Vân mới phát hiện, thì ra hai cánh tay của mình vẫn ôm lấy Cẩm Huy. Một tay ôm thắt lưng, một tay ôm vai, anh liền áy náy buông tay ra: “A, xin lỗi.”
Cái từ “xin lỗi”, vào thời khắc này đặc biệt nhạy cảm, dễ khơi mào cảm giác tội ác nhất, cũng trái với nguyên tắc của việc xem nhẹ. Xuất Vân vừa nói ra khỏi miệng, liền lập tức hối hận.
May mà Cẩm Huy cũng không nói gì thêm. Cậu thông minh giữ im lặng, kéo một tấm chăn mỏng trên giường, quấn quanh người, tiến vào nhà tắm.
Thấy cậu tạm thời rời đi, Xuất Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, dựa vào đầu giường, dùng ánh mắt tìm kiếm quần áo đã bị rơi rụng khắp nơi của mình, phỏng chừng có thể dùng một khoảng thời gian ngắn ngủi để trần trụi từ trong chăn chui ra, mặc lại quần áo cho chỉnh tề.
Nếu mặc lại quần áo trước khi Cẩm Huy bước ra, vậy là tốt nhất.
Nhưng còn chưa kịp hành động, Cẩm Huy đã đi ra. Cậu hiển nhiên chưa giải quyết sự tình ổn thỏa, trên người vẫn quấn chăn mỏng.
“Anh hút thuốc không?” Cẩm Huy hỏi.
Xuất Vân gật đầu.
Cẩm Huy lại nở nụ cười, cậu tìm ra một bao thuốc lá từ tủ đầu giường, rút một điếu ném cho Xuất Vân, cũng tự kẹp cho mình một điếu giữa ngón tay.
“Tôi thay quần áo, đại khái phải mất khoảng mười lăm phút.” Cẩm Huy chỉa chỉa vào phòng tắm. Cậu lưu lại thời gian để Xuất Vân yên tâm xử lý vấn đề của mình.
Xuất Vân cảm kích mà liếc nhìn cậu.
Không tiếp tục nhiều lời, Cẩm Huy lại tiến vào phòng tắm.
Sau mười lăm phút đi ra, cậu đã thay áo sơ mi quần dài, Xuất Vân tìm về tất cả đồ cá nhân của mình, mặc vào ổn thỏa. Ngay cả đệm giường lộn xộn ban đầu, cũng đã được Xuất Vân chỉnh lại gọn gàng.
Hai người lịch sự chỉnh tề, yên lặng nhìn nhau, giờ phút này mới cảm thấy một loại thú vị mới mẻ không nói nên lời.
Vì thế, cả hai cùng nhẹ nhàng để cho khóe miệng vểnh lên một chút, nhìn ánh mắt của đối phương, cũng hơi hơi biểu hiện ra sự hài lòng sau khi tỉ mỉ quan sát đối phương.
“Cà phê? Trà?”
“Tùy.”
Cẩm Huy pha hai tách cà phê, tìm một ít bánh quy trong tủ lạnh, đặt lên bàn. Cậu không lập tức ăn điểm tâm, xoay người về phía gương bắt đầu thắt cà vạt.
Ngón tay dài mảnh, mặc dù xinh đẹp, nhưng đối với việc thắt cà vạt đòi hỏi quy cách nghiêm ngặt lại tựa hồ bất lực, một hồi lâu sau, Cẩm Huy vẫn loay hoay chiến đấu với chiếc cà vạt trên cổ.
Xuất Vân lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn hồi lâu, trong bầu không khí dường như tràn ngập một loại khí tức cực kỳ khiến người khát vọng, mê hoặc anh. Anh thở dài, đặt tách cà phê nóng ấm trong tay xuống, đứng lên.
“Tôi giúp cậu.” Xuất Vân nhẹ nhàng nói ba chữ.
Cẩm Huy kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt vừa thoáng tiếp xúc, lại lập tức tránh đi. Cậu thuận theo buông tay xuống.
Tay Xuất Vân, chậm rãi duỗi qua, dùng thủ pháp thuần thục, chầm chậm giúp Cẩm Huy thắt ra một nút cà vạt hoàn mỹ.
Hết thảy an tĩnh đến cực điểm.
Ánh dương quang từ bên ngoài cửa sổ tà tà chiếu xiên vào, Xuất Vân lại cảm thấy tất cả quang mang rực rỡ đều đang phát ra từ trên người Cẩm Huy đối diện.
Anh chưa từng dùng thời gian dài như vậy, kiên nhẫn lớn như vậy, thái độ nghiêm túc như vậy, để đi thắt một cái cà vạt.
Sau khi thắt cà vạt xong, Cẩm huy nói: “Cảm ơn.”
Xuất Vân lùi ra sau một bước, nhìn Cẩm Huy quần áo chỉnh tề.
“Không cần khách khí.” Xuất Vân hữu lễ đáp lời.
Cảm giác kiềm chế mới lạ và lãnh mạc khiến người ta ngạt thở, thời gian mấy giây này, hai người tựa như bị vây trong trạng thái chân không.
Đột nhiên, hô hấp của Xuất Vân trở nên dồn dập.
Bầu không khí trầm mặc và ánh dương quang tươi đẹp bên ngoài song cửa sổ hình thành cảm giác đối lập cường liệt, khiến anh cảm thấy tình cảm bị kiềm nén suốt thời gian qua phải được phun ra mãnh liệt.
Hai tay Xuất Vân kéo mạnh, đem nút cà vạt mình vừa tự tay thắt xong thô lỗ xé ra.
Cũng đúng lúc đó, Cẩm Huy vươn tay ra như lẽ đương nhiên, ôm lấy Xuất Vân. Không dụng lực, nhưng lại đương nhiên đến nỗi khiến người ta cảm thấy đây chính là vị trí của bọn họ, cái ôm thiên kinh địa nghĩa.
Cứ như vậy ———— trầm luân…
__Hết chương 3__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.