Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 25:




Lâm Tuyển một mình tiến đến, thấy Ôn Nhung, cười một cái, phát huy ào ào vẻ nho nhã tinh túy, Như Bích cô nương giống như bị đánh tiết gà, cô nàng chẳng thèm để ý đến sự phản kháng của Ôn Nhung, kích động kéo cô tới chủ động chào hỏi Lâm Tuyển: “Lâm tiên sinh, à, phải là Lâm học trưởng mới đúng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Lâm Tuyển trưng ra bộ mặt tươi cười không chê vào đâu được: “Chào cô, cô là bạn của Nhung Nhung?”
Một tiếng “Nhung Nhung” này, nhu tình mật ý ngoài dự đoán của mọi người, những người đứng đây đều có phản ứng khác nhau, Ôn Nhung dị ứng run rẩy, Bành Duệ bí hiểm tự mình suy nghĩ, ba người kia đều sửng sốt, hiệu trưởng và thầy Cố không hiểu thì coi như bình thường, mà Như Bích cô nương thì đã trầm luân trong sự dịu dàng của Lâm Tuyển một lần nữa mất rồi, sau đó lại càng thêm phỉ nhổ Ôn Nhung được tiện nghi còn khoe mã.
Bành Duệ suy tư xong, dáng điệu trong lòng tự hiểu, anh ta nháy mắt với Lâm Tuyển: “Ông chủ Lâm, chúng tôi vừa mới nhắc đến chuyện cũ của anh với Ôn tiểu học muội đấy, anh nhớ chứ, cung thể thao?”
“A?” Lâm Tuyển đầu tiên là mờ mịt, sau đó chợt, “A, là chuyện đó.”
Người này lúc nào cũng hư hư thật thật, gương mặt vân đạm phong khinh kia của anh ta khiến cho người ta đoán không ra.
“Ha ha, mới vừa rồi Ôn tiểu học muội nói chẳng nhớ anh tí nào, không được nha, sức quyến rũ sụt giảm mất rồi, hồi xưa hoa khôi của trường còn đuổi theo đuôi anh ấy.” Bành Duệ xem ra rất thân với Lâm Tuyển, nói chuyện không hề kiêng nể, “Đúng rồi, cái hiệp nghị kia, anh nhớ bên trên viết gì chứ?”
Ánh mắt Lâm Tuyển không nặng không nhẹ rơi xuống khuôn mặt Ôn Nhung, anh ta giả bộ suy tư, nói: “Tôi cũng không nhớ nữa, lâu quá rồi, cậu không nhắc tôi còn không nhớ ra là có chuyện này.”
Ôn Nhung chợt siết nắm đấm, nhìn vẻ lạnh nhạt của Lâm Tuyển không nhịn được mà nhíu mày, mặc dù đã đoán được anh ta là quý nhân hay quên, nhưng chẳng hiểu tại sao trong lòng lại có chút mùi vị tồi tệ, Lâm Tuyển vẫn nhìn cô như cũ, Ôn Nhung bĩu môi, dời tầm mắt.
Đuôi mày Bành Duệ nhếch lên thật cao, “Oh” một tiếng, ngữ nghĩa không rõ, Ôn Nhung thực không tài nào hiểu được, chỉ thấy anh ta cười nói với Lâm Tuyển: “Xem ra anh lớn tuổi rồi, trí nhớ không bằng trước kia, hồi xưa lúc còn đi học có người lỡ mồm nói anh tài nghệ không bằng người, sau đó anh khiến cho người ta trước mặt toàn trường thua không ngóc đầu lên nổi, bây giờ anh lại rộng lượng như vậy, tôi thật sự không thích ứng nổi.”
Lâm Tuyển khiêm tốn nói: “Có sao, cậu đừng có mà ăn nói ngang ngược, thật ra thì tôi vẫn luôn là người rất biết bao dung.”
Cái này, phải là kẻ không biết xấu hổ bao nhiêu mới mặt không đổi sắc mà thốt ra được mấy câu lừa gạt phán đoán của quần chúng như vậy chứ, nhưng mà, những người biết được bản tính của Lâm Tuyển chắc sẽ không bị vài lời của hắn đánh bại, ví dụ như Bành Duệ, anh ta chỉ cười không nói, ví dụ như Ôn Nhung, cô ngửa mặt nhìn trời, nhưng Đoạn Như Bích thì chưa trải qua sự độc hại của cầm thú bao giờ, càng thêm bị sắc đẹp che mắt mà tăng thêm hảo cảm với Lâm Tuyển.
Hiệu trưởng đúng lúc nói xen vào: “Đến đến, chúng ta đừng đứng mãi ở đây nữa, thời gian cũng không còn sớm, Lâm Tuyển, mọi người nữa, đến hội trường đi.”
“Trong hội trường có hoạt động ạ?” Ôn Nhung nghi vấn.
“Có một buổi tọa đàm.” Lâm Tuyển chỉ chỉ quyển “Hướng dẫn buổi lễ kỷ niệm thành lập trường” trong tay Ôn Nhung.
Ôn Nhung lập tức cầm quyển hướng dẫn lên nhìn, quả nhiên có một chỗ viết là buổi tọa đàm của một học sinh nổi danh thành công, người diễn giảng là… Lâm Tuyển!
Như Bích cô nương lập tức kịp thời phản ứng, rất tích cực nói: “Lâm tiên sinh, thì ra là buổi tọa đàm của anh, vậy chúng tôi nhất định phải đi cổ vũ, Tiểu Nhung, đi thôi!”
“Bây giờ hội trường chắc cũng sắp chật kín rồi, chúng ta mau đi thôi.” Thầy Cố cười nói.
Ôn Nhung không vui vẻ cho lắm, nhưng cô còn chưa biết mở miệng thế nào cho phải, bên kia Lâm Tuyển đã dùng giọng điệu ôn hòa kia lơ đãng nói: “Nhung Nhung, em đi theo tôi, lát nữa tôi nói xong cùng đi ăn cơm.”
Hiệu trưởng cùng với thầy Cố hai mắt nhìn nhau, Bành Duệ vỗ vỗ vai Lâm Tuyển, vẻ mặt thần bí kiểu “Tôi hiểu”, Lâm Tuyển thản nhiên nhìn anh ta một cái, tiếp tục nói với Ôn Nhung: “Về chi tiết của việc đính hôn chúng ta còn cần cùng nhau thương lượng một chút.”
Lâm Tuyển am hiểu nhất chính là quăng bom, còn dùng vẻ mặt không đếm xỉa gì cười cười mà nhìn mọi người bị nổ cho tan xương nát thịt, nhất là Ôn Nhung, vẻ mặt khiếp sợ kia của cô nhìn còn hay hơn bất cứ thứ gì, nhìn mà khiến hắn ngứa ngáy ruột gan.
“Hai người… đính hôn?” Bành Duệ mặc dù đoán được mấy phần, nhưng nghe thấy Lâm Tuyển nói vậy vẫn tương đối kinh ngạc.
Như Bích cô nương thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng níu lấy Ôn Nhung: “Sao bà không nói cho tôi biết?”
Ôn Nhung vẫn còn đang trợn mắt há mồm, không nói ra được nửa chữ.
Hiệu trưởng đại nhân sau khi giật mình một lát xong, lập tức phản ứng kịp, trưng lên khuôn mặt tươi cười liên tiếp chúc mừng, lại còn cảm thán: “Xem ra hai người đúng là rất có duyên phận, Lâm Tuyển, chẳng lẽ cậu năm ấy đã coi trọng Ôn tiểu học muội rồi.”
Thầy Cố cũng khó nén nỗi kinh ngạc: “Không nhìn ra đấy, Ôn Nhung mới vừa rồi còn nói không nhớ rõ bảy năm trước đã gặp qua cậu, hai người qua lại được bao lâu rồi?”
Lâm Tuyển từ chối cho ý kiến cười cười: “Cho nên tôi đã nói tôi rất bao dung mà, cô ấy không nhớ cũng cho qua.”
Ôn Nhung đột nhiên tỉnh táo lại: “Chính anh cũng không nhớ còn gì.”
Lâm Tuyển hất cằm lên, cặp mắt hoa đào cười lên dịu dàng: “A, thì ra là em cũng để ý.”
Ôn Nhung há to mồm, nhận ra mình lại bị tên cầm thú này gài bẫy.
“Chị, chị muốn đính hôn rồi?”
Ôn Nhung sửng sốt, lập tức quay đầu, Ôn Tuyết đứng sau lưng cô, còn có Phó Tô. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Phó Tô, Ôn Nhung cứng người, Phó Tô không nhìn cô, giống như không nghe thấy câu nói vừa rồi, một chút phản ứng cũng không có.
Ôn Tuyết lúc này đã đi đến bên cạnh Ôn Nhung, làm ra vẻ thục nữ gọi Ôn Nhung là tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, đây là chuyện khi nào vậy, sao em không biết gì hết? Lúc nào đính hôn, ai da, em có phải nên chuẩn bị lễ vật không nhỉ? Đúng không, Phó Tô?”
Ôn Tuyết quàng qua cánh tay Ôn Nhung, dáng vẻ vui sướng kia so với vàng trắng còn thật hơn. Phó Tô lãnh đạm không thèm đếm xỉa đến chuyện gì, không để ý tới cô ta, tiếp tục im lặng là vàng.
Một chữ “Tôi” của Ôn Nhung còn chưa phun ra được, Lâm Tuyển đã lên tiếng trước: “Bước đầu định vào tháng 5, em vợ chỉ cần đến dự là được rồi, không cần chuẩn bị lễ vật, khi nào kết hôn tặng lễ cũng không muộn.”
Ôn Tuyết cười đến nở hoa trên mặt: “Em bảo hai người được như vậy ít nhiều cũng nhờ công của em nha, nếu mà không phải em bị ốm không đi coi mặt được, tỷ tỷ, chị cũng khó mà lấy được Lâm tiên sinh.”
Bị ốm? Là ai lấy cái chết bức cô không làm thế thân không được, Ôn Nhung hăm hở muốn phản bác một hơi, đầu kia Lâm Tuyển đã nói chen vào: “Em vợ đúng là không có công thì cũng có sức.”
Này này này, tên cầm thú này còn nói y như thật ấy, trái tim bình tĩnh của Ôn Nhung bị Lâm Tuyển phết mỡ nướng nướng, cháy khét, cô đang muốn phản bác, Như Bích cô nương bên kia lại nhào lên hung hăng kéo cánh tay kia của cô: :”Tiểu Nhung, bà không phúc hậu ~”
Hiệu trưởng cùng thầy Cố không nói câu nào chúc mừng luôn, Bành Duệ trực tiếp cười nói: “Chị dâu, xin chiếu cố.” Trừ Phó Tô vẫn đứng yên, những người khác đều lấy thế công bao vây dồn Ôn Nhung vào góc chết.
Ôn Nhung mới vừa rồi còn gấp, bây giờ là bấn, từng người một thay nhau ra trận kiểu này, thật giống như coi lời nói của tên kia thành bản án, còn không để cô giải thích, cô có quyền được phát biểu ý kiến chứ được không, cô muốn tố cáo, cô muốn lật lại bản án.
Lâm Tuyển lấy tư thế cách biệt đứng một bên nhìn Ôn Nhung bị vây chặt, hắn nhìn vẻ mặt có nỗi khổ mà nói không ra của cô, môi mỏng nhếch lên, xẹt qua một đường cong thật sâu. Sau đó, hắn lướt qua mọi người, nhìn Phó Tô đứng đằng sau, người trẻ tuổi kia hôm nay không có biểu cảm gì, chẳng qua là sắc mặt không được tốt, vào một ngày xuân về hoa nở như hôm nay, gương mặt kia thật đúng là khiến người ta cụt hứng, giống như có người có thù giết cha với cậu ta vậy.
Lâm Tuyển không bày ra bất kỳ vẻ mặt khiêu khích nào, chỉ mỉm cười, mà ánh mắt của Phó Tô lại càng thêm lạnh.
“Từ từ…”
Ôn Nhung cuối cùng không nhịn được giơ tay lên bày tỏ có lời muốn nói, ai ngờ hiệu trưởng lại nhìn đồng hồ một cái rồi vội nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đến hội trường thôi.”
Vậy nên tiếng nói của Ôn Nhung một lần nữa bị ngó lơ, mọi người rảo bước nhanh chóng đồng loạt đi về phía lễ đường, Đoạn Như Bích kéo bàn tay nhỏ bé của Ôn Nhung, hai người đi cuối cùng, Như Bích cô nương nhìn dáng vẻ tức đến ngây người của cô, phì một tiếng bật cười, chọc chọc vào mặt cô: “Đần rồi? Ai da, tôi còn bị bà nói gạt, cho là ông chú này vừa già, vừa yếu, vừa bất lực bao nhiêu, mới bị bà nói thành như vậy, tôi nói với bà thế nào cho đúng bây giờ, như vậy mà bà còn chán ghét, muốn tôi nói, tôi bây giờ trực tiếp hoài nghi bà giống hệt em gái bà, não tàn hết. Anh ta chững chạc hơn so với Phó Tô, dịu dàng hơn Phó Tô, chín chắn hơn Phó Tô, yêu thương bà hơn so với Phó Tô, nhiều tiền hơn Phó Tô, anh tuấn hơn Phó Tô, so với Phó Tô….”
“Dừng dừng dừng!” Ôn Nhung bị trọng thương, “Bích Bích, bà bị tẩy não rồi? Bà mới thấy một mặt của anh ta đã phun ra các loại tốt, bà đấy là chưa nhìn rõ chân tướng! Bà bị sắc đẹp làm cho mờ mắt!”
“Tôi duyệt người vô số!” Đoạn Như Bích ưỡn ngực, “Lúc tôi có bạn trai, bà còn đang đọc tiểu thuyết ngôn tình mà cũng đỏ mặt được đấy. Cho nên, lấy con mắt tinh tường của tôi, tôi nói cho bà biết., bà gả đi, gả cho ông chú đi, anh ta sẽ nuông chiều bà lên tận trời vừa như tình nhân lại vừa giống con gái.”
“….” Ôn Nhung chảy máu trong, Lâm Tuyển nuông chiều cô? Mấy hành vi kia của anh ta mà gọi là nuông chiều? Vậy thì định nghĩa nuông chiều của cô và Đoạn Như Bích khác nhau nghiêm trọng rồi.
Như Bích cô nương vẫn còn đứng đó cười gian: “Này, anh ta cầu hôn bà thế nào? Aiz, đứng có trợn mắt mà, tôi biết bà ngây thơ, mau, nói tôi nghe coi, đừng thẹn thùng.”
“Anh ta nói thẳng, tôi và cha em đã thương lượng, tháng năm tiết trời vừa đẹp, có thể tổ chức lễ đính hôn trước.”
Vốn tưởng rằng Đoạn Như Bích sẽ thất vọng, ai ngờ cô nàng lại khen ríu rít: “Phái hành động. Duyệt!” Cô nàng lại lặng lẽ chỉ Phó Tô trước mặt, “Không giống lão ấy, tình tình thì rối loạn, vĩnh viễn mặt than.”
Ôn Nhung nhìn bóng lưng của Phó Tô, bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Cái tên Phó Tô đã cất giấu trong lòng cô suốt mười năm, xuân hạ thu đông, ngày đêm tuần hoàn, từ một cô bé còn tết tóc đuôi sam, cho đến khi trở thành một giáo viên tiểu học tự lực cánh sinh, có lẽ không phải là mười năm đẹp nhất của một người phụ nữ, nhưng ít nhất cũng là những năm tháng xanh tươi nhất, bởi vì đơn thuần, cho nên tinh khiết. Khi đó, mỗi lần nhớ tới cái tên này là một lần hạnh phúc, đi học thì mong chờ tan học, tan học mong chờ anh sẽ bước qua cửa sổ phòng học, sau đó cô sẽ chào anh, sau đó đem món điểm tâm đã được chuẩn bị cẩn thận đưa cho anh, trong nháy mắt anh nhận lấy, lúc anh nói tiếng cảm ơn, cô liền thấy trọn vẹn. Khi đó, được thấy khuôn mặt người ấy là một loại hạnh phúc, lúc tập huấn sẽ luôn nhìn quanh cửa cung thể thao, sau khi tan học cũng sẽ đứng ở cửa trường học ngó nghiêng, khoảnh khắc bóng dáng đó xuất hiện, cô liền thấy trọn vẹn.
Khi đó, aiz, khi đó, Ôn Nhung tự nhận không phải là một người có đầu óc tỉ mỉ, vết thương tình cảm đối với cô mà nói là một chuyện cực kỳ to tát, nhưng có to bằng trời cũng không thắng nổi ăn cơm, sống cho thật tốt, huống chi đây chỉ là một mối tình đơn phương thầm mến không thành, nhưng ít nhiều khi nhớ lại lúc ấy cũng có chút buồn khổ, thời gian một đi sẽ không trở lại, chỉ còn lại kẻ ngốc như cô thôi.
Ôn Nhung hoảng hốt tự mình suy nghĩ miên man, chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần, đã bị một tràng pháo tay đinh tai nhức óc khiến cho giật bắn.
Ôn Nhung ghé đến bên tai Đoạn Như Bích hỏi: “Sao vậy?”
“Quá đặc sắc!” Như Bích cô nương đứng lên vỗ tay, không chút nào keo kiệt lời khen, “Ông chú nhà cậu không phải chỉ được cái mã không đâu.”
Ôn Nhung nhìn đám quần chúng đang kích động, có loại ảo giác như mình đang ở trong một giáo hội tà giáo, Lâm Tuyển trên đài là giáo chủ, không biết nói cái gì, nói đến mức người ta bị mê muội.
Đoạn Như Bích chỉ nhìn dáng vẻ mê man của cô thôi cũng biết cô đang thất thần: “Không phải chứ, bà thế mà lại mất hồn, không nghe lọt cái gì?”
Như Bích cô nương hận sắt không thành thép lắc đầu: “Thôi, bọn mình mau ra ngoài chờ ông chú nhà bà đi, hắc hắc, lát nữa, tôi muốn quan sát anh ta gần một chút.”
Ôn Nhung lùi lại phía sau: “Không cần, tôi không muốn ăn cơm với anh ta.”
Như Bích cô nương túm chặt lấy cổ tay cô kéo Ôn Nhung ra ngoài, nghiêm túc nói: “Thái độ của bà như thế là không đúng, người yêu là phải ở cùng một chỗ, không ở cùng làm sao bà biết có thích hay không?”
“Bích Bích, sao bà lại phản bội nhanh vậy chứ?”
“Tôi là muốn tốt cho bà thôi!” Đoạn Như Bích hất hất cằm về phía trước, “Nhìn thấy chưa hả, dây là cơ hội tốt để bà diệt nhuệ khí của nó! Cho nó biết, Phó Tô chỉ là cọng lông, quăng cho nó đi!”
“Bích Bích, bà tích chút khẩu đức đi…”
Lúc này, Lâm Tuyển và Bành Duệ cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông học sinh nhiệt tình như lửa, đột phá vòng vây, nhưng còn có mấy tiểu học muội chạy theo anh ta, trước mặt các tiểu học đệ tiểu học muội Lâm Tuyển cứ gọi là phong độ cao thượng, vẫn còn có người tìm anh ta xin chữ ký, vẻ mặt tươi cười lúc anh ta ký tên kia, thật sự là khiến người ta mê mẩn đến thất điên bát đảo.
Sau khi đám tiểu học muội đi rồi, Lâm Tuyển bước về phía Ôn Nhung, giống như thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, có thể đi ăn cơm.”
“Tôi không….”
Ôn Nhung còn chưa nói hết, bàn tay tội ác của Đoạn Như Bích đâ bịt kín miệng cô lại: “Được! Chúng ta đi thôi.”
Lâm Tuyển nhìn cô gái phóng khoáng trước mặt này một chút, thật sự là hiểu lòng của hắn.
“Bọn em cũng đi!”
Ôn Tuyết vẫn chờ ở bên cạnh, Phó Tô cũng ở đó. Ôn Nhung cho là Phó Tô sẽ cự tuyệt, ai ngờ hôm nay anh lại im lặng đến cùng, anh không phản đối tức là đồng ý đi.
Vì vậy, sáu người, ba nam ba nữ, trong lòng đều có tính toán riêng, gói lại tâm tư lương thiện hoặc bất lương của mình cùng nhau lao tới bữa cơm ầm ầm dậy sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.