Gương mặt xinh đẹp của Ôn Tuyết khẩn trương trong nháy mắt, sau đó, xuất hiện một nụ cười giả tạo mất tự nhiên: “Thì ra là chị chẳng biết cái gì cả.”
Ôn Nhung thấy buồn nôn với nụ cười của cô ta: “Cho đến lúc nãy có lẽ tôi quả thật không biết. Nhưng bây giờ, tôi biết ít nhất hai chuyện.” Ôn Nhung quét qua người đứng bên cạnh Ôn Tuyết một cái, người này cô biết, là cái đuôi của Ôn Tuyết, tên là Trịnh Ưu Mỹ.
“Mấy đứa đang nói cái gì?” Mẹ Ôn đứng một bên nghe mà chẳng hiểu làm sao.
“Không có gì,” Ôn Nhung vươn tay đẩy Ôn Tuyết vào trong phòng, chắn ở trước mặt mẹ Ôn cùng Trịnh Ưu Mỹ, “Chị em chúng con có chuyện cần nói riêng một chút.”
“Chờ đã... ”
Lời tiếp theo của mẹ Ôn còn chưa nói hết, Ôn Nhung đã đóng cửa lại, cũng khóa trái từ bên trong.
“Chị em? Tôi cũng không muốn có một người chị như vậy.” Ôn Tuyết hai tay khoanh trước ngực, giễu cợt nói.
“Tin tôi đi, suy nghĩ của tôi và cô giống nhau.” Ôn Nhung kéo một chiếc ghế qua ngồi lên trên, “Chúng ta bắt đầu nói từ chuyện cô trộm thư tôi viết cho Phó Tô.”
“Tôi không biết chị đang nói cái gì.” Ôn Tuyết hất mái tóc dài, phong tình vạn chủng ngồi lên giường, “Ôn Nhung, chị có phải bị đần hay không, thời buổi này còn có ai làm chuyện viết thư ngu xuẩn như thế chứ.”
“Phải không.” Ôn Tiểu Nhung cảm thấy chút tiết gà trong thân thể mình lại bắt tăng trưởng với tốc độ chóng mặt, sự khống chế tâm trạng mà cô học được từ trước đến nay đang từ từ mất khống chế, “Vậy tại sao lại đột nhiên chạy ra một ông anh họ Cổ dương dương đắc ý nói tôi thầm mến anh ta?”
“Tôi làm sao mà biết,” Ôn Tuyết liếc mắt, “Được chị thầm mến mà còn âm thầm đắc ý, tôi thấy anh ta cũng là một tên đần.”
“Anh ta đương nhiên không thông minh, nếu không đã không bị vài ba câu của cô lừa gạt. Đừng có giả bộ, cô trộm lá thư này, cô để tôi chờ mất công cả một buổi tối, cô tạo khoảng cách tách tôi ra khỏi Phó Tô.”
Ôn Tuyết cười lanh: “Hừ, chị đừng đánh giá bản thân quá cao, chị đã là cái gì?”
Ôn Nhung không chút biểu cảm: “Tôi là cái gì, cô rõ ràng hơn tôi, hơn nữa, rõ hơn tôi sớm mười năm.”
“Này, nét mặt của chị như vậy là sao, tôi sợ quá đi ấy.”
“Đúng là cô nên cảm thấy sợ, bởi vì tôi sẽ nói chuyện này cho Phó Tô.”
“Chị không bị sao chứ, chuyện cũ rích rồi, anh ấy sẽ không quan tâm.” Ôn Tuyết không nhịn được cười to, hai tay lại xoắn chung một chỗ.
Ôn Nhung nhìn chằm chằm tay cô ta, nói: “Vậy cô khẩn trương cái gì?”
Ôn Tuyết lập tức giấu tay ra sau lưng: “Tôi nào có.”
“Ôn Tuyết, tôi rất muốn hỏi cô, tại sao cô luôn nhằm vào tôi? Tôi đến cùng đã làm chuyện gì để cô ghét tôi như vậy? Chỉ bởi vì người Phó Tô thích là tôi?”
Ôn Tuyết kích động đứng lên, xông lên kêu: “Câm miệng!”
Ôn Nhung ngẩng đầu lên, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm trên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Tuyết dần dần xuất hiện sự kinh hoàng bất thường: “Từ nhỏ đến lớn tôi chịu đựng sự chế giễu của cô, nhẫn nại tính bốc đồng ngang ngược của cô, bất luận cô có làm gì tôi, tôi cũng có thể cười một tiếng, cho dù hôm qua tôi biết cô trộm thư của tôi, phá hoại quan hệ giữa tôi và Phó Tô, tôi cũng nghĩ, đây chẳng qua là do cô quá thích anh ấy, tình có lý do. Tôi lần lượt kiếm cớ giúp cô, cô cho rằng là vì cái gì?”
Ôn Tuyết khinh thường ngoảnh lại nói: “Chị hèn nhát, chị không xứng được Phó Tô thích.”
“Không phải là hèn nhát, là lương tâm.” Ôn Nhung đứng dậy, nhìn thẳng cô ta, dùng sức chỉ vào ngực cô ta, giống như muốn đâm xuyên qua trái tim cô ta, “Bởi vì tôi còn nghĩ đến sự thật cô là em gái tôi, tôi không giống cô, vì ham muốn của bản thân mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào. Cho dù cô có khiến tôi khó chịu, tôi cũng đã hết sức thuyết phục bản thân tha thứ cho cô, nhưng cô lại một phần nữa khiêu chiến cực hạn của tôi.”
Ôn Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác: “Phải không, tôi còn tưởng chị là Thánh mẫu, mắng không nói lại, đánh không trả đòn.”
Ôn Nhung xoay mặt cô ta lại: “Vậy cô không hiểu chị cô rồi, lần này cô thực sự chọc giận tôi.”
Ôn Tuyết giãy giụa, nhưng không cách nào thoát khỏi, cô ta nhìn chằm chằm Ôn Nhung, thờ ơ như không nói: “Này, chị muốn như thế nào?”
“Tôi sẽ không để cô có được cái cô muốn.”
“Thật nực cười.”
Ôn Nhung nhếch mày lên, thưởng thức vẻ mặt giả bộ trấn định của cô em gái nhà mình: “Cười đi, ngày mai cô sẽ chẳng cười được nữa đâu, bởi vì tôi quá dung túng cho cô, cô mới thành cái dạng không thể cứu chữa được như bây giờ. Tôi sẽ nói tất cả cho Phó Tô, không nói chuyện thư từ, chỉ với những chuyện tôi mới nghe được lúc nãy thôi, nếu như anh ấy biết hai người thực sự không phát sinh quan hệ, anh ấy sẽ không còn bị cô khống chế nữa.”
Mặc dù chỉ nghe được một chút, nhưng căn cứ vào hiểu biết của cô đối với Ôn Tuyết, không ngại lớn mật suy đoán, đứa em gái tinh thần bất thường này của cô để lấy được Phó Tô, không tiếc thiết kế để cho anh lầm tưởng bọn họ từng có một đêm không quá đẹp mà lại khó có thể xóa nhòa, lại căn cứ vào hiểu biết của cô đối với Phó Tô, cái loại tính cách cố chấp đó của anh nhất định sẽ tự mình nuốt quả đắng. Ở cái thời đại tình một đêm mọc lên như nấm thế này, anh ấy tuyệt đối sẽ không tiếp thu nổi hành động phóng đãng như vậy, nghĩ theo hướng tốt là, anh sẽ là một người chồng trung trinh như một, nghĩ theo hướng xấu, nó sẽ thành lao tù của anh, bởi vì anh cố chấp cho rằng trách nhiệm là tất cả của một người đàn ông, cho nên, Ôn Tuyết đã rất thông minh nắm chặt mạch sống của anh.
Ôn Tuyết nghe xong, sửng sốt một chút, ngay sau đó dùng lực đẩy mạnh Ôn Nhung ra: “Chị dám!”
Ôn Tuyết giơ tay lên định cho Ôn Nhung một bàn tay, song Ôn Nhung linh hoạt né qua, tóm chặt lấy tay cô ta, Ôn Tuyết còn chưa phản ứng kịp, trên mặt nhất thời bỏng rát, Ôn Nhung lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh bạt cô ta ra sau: “Cô xem tôi có dám hay không.” Nhìn khuôn mặt cực độ khiếp sợ của Ôn Tuyết, cô tỉnh táo nói, “Tôi đã nói rồi, cô đã khiêu chiến cực hạn của tôi.”
Ôn Tuyết bụm mặt, giống như không nhận ra người đang đứng trước mặt, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, giọng nói phát run: “Phó Tô sẽ không tin chị, chị không có chứng cớ.”
“Ưu Mỹ chính là nhân chứng.”
“Chị cảm thấy Ưu Mỹ sẽ giúp chị chắc?”
“Hoặc là, tôi có thể để Phó Tô tự mình hỏi Ưu Mỹ, cô biết rồi đấy, Ưu Mỹ có lẽ sẽ không chủ động nói cho Phó Tô, nhưng cô ta không biết nói láo. »
Ôn Tuyết luống cuống: “Ôn Nhung, chị đừng có ép tôi.”
Chó điên lên sẽ cắn người loạn, Ôn Nhung lắc đầu, vô cùng thương hại nhìn cô ta: “Ôn Tuyết, bây giờ là ai ép ai, ai gây ra chuyện này trước?”
“Không, chị không thể nói cho anh ấy biết.” Ôn Tuyết chợt níu lấy tay Ôn Nhung.
Ôn Nhung tránh khỏi cô ta: “Tại sao không thể. Cô dựa vào cái gì mà khống chế anh ấy mười năm, sao cô lại có thể hèn hạ như vậy, cho tới giờ tôi cũng không thể tin đó là thật!”
Ôn Tuyết vô liêm sỉ nói: “Chị nói cho anh ấy biết thì sao chứ, chị cũng sắp kết hôn, chị còn muốn ở chung một chỗ với anh ấy sao?”
Nghe câu này, vũ trụ nhỏ của Ôn Nhung thiêu đốt đến cực hạn.
“Sau này anh ấy ở chung một chỗ với ai tôi không quan tâm, nhưng anh ấy ở chung với cô, vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc. Tránh ra.”
Ôn Nhung đẩy Ôn Tuyết ra, nhưng Ôn Tuyết lại nhào lên chặn trước mặt cô lần nữa: “Chị cho rằng, tôi dựa vào cái này có thể khống chế anh ấy được mười năm?”
Ôn Nhung liếc cô ta: “A? Chẳng lẽ cô còn có thủ đoạn bẩn thỉu gì nữa?”
Ôn Tuyết sung huyết đầy mắt, nước mắt rưng rưng, lại thực sự không chịu rơi xuống một giọt, cô ta hung tợn uy hiếp nói: “Nếu như chị dám nói cho anh ấy biết, chị nhất định sẽ hối hận, tôi muốn để cho chị hối hận cả đời.”
Ôn Nhung cười: “Cô thực đúng là không từ thủ đoạn nào, nhưng mà, tôi không sợ cô. Tôi không có bất cứ nhược điểm nào trong tay cô, mà để mặc cô nhào nặn tròn dẹt.”
Ôn Tuyết nheo mắt lại, hô lớn: “Tôi khuyên chị đừng có tự tin như vậy, đối nghịch với tôi, chị không có lợi.”
Ôn Nhung cúi đầu, thả chậm tốc độ, từng câu từng chữ, rõ ràng nói: “Xem ra cô thực sự cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt, tôi cũng khuyên cô nên suy nghĩ cho kỹ làm sao có thể giải thích cùng Phó Tô.”
Nói xong, cô mở cửa, cũng chẳng buồn quay đầu lại bước ra khỏi căn nhà này.
“Hai đứa rốt cuộc là làm sao?” Mẹ Ôn vẫn đứng chờ ngoài cửa lo lắng hỏi.
Trịnh Ưu Mỹ cũng cuống quít hỏi: “Ôn Nhung hình như rất tức giận, hai người không có chuyện gì chứ?”
Ôn Tuyết nắm quyền, sắc mặt dữ tợn: “Tôi muốn chị ta, sống không bằng chết.”
------------------------------------------------------------------------------
Song, Ôn Nhung lại không tìm được Phó Tô, anh đi công tác. Chuyện như vậy Ôn Nhung vẫn cảm thấy nói trước mặt thì tốt hơn, nhưng giờ phút quan trọng lại không tìm được người, Ôn Tiểu Nhung rất buồn bực, vốn là một nước cờ đánh giết đến cùng, bây giờ lại không thể không đứt đoạn, cái này thực đúng là người thường khó nhịn nổi. Thừa dịp quãng thời gian vô ích này, Ôn Nhung thu thập cảm xúc tiết gà, chạy đến nhà Đoạn Như Bích quăng mấy viên lựu đạn, trực tiếp xua Như Bích cô nương từ trên giường xuống.
Như Bích cô nương nổi trận lôi đình, huyết áp cùng nhiệt độ dâng lên bão táp: “Tôi siết! TMD, tôi biết ngay Phó Tô thích bà mà, sao có thể là nó được! Khốn nạn, tôi muốn quất chết con tiện nhân kia!”
Ôn Nhung bình tĩnh đưa cho cô nàng một cốc nước: “Tôi đã quất rồi.”
Như Bích cô nương phun luôn một ngụm nước lên mặt Ôn Nhung: “Bà cuối cùng cũng thông suốt! Tốt, làm rất tốt!”
Ôn Nhung giơ tay lên lau mặt, thở dài: “Bích Bích, mấy hôm nay mà bà không có ở đây, tôi cũng chẳng biết làm gì bây giờ, tôi thực sự không tiếp thu nổi sự thật này..”
“Tiểu Nhung, bà đã làm rất tốt, bà phải cho Ôn Tuyết biết, nó sai mười phần rồi, giấy không thể gói được lửa, nó có gan làm thì phải có gan chịu. Bà nhớ kỹ cho tôi, lần này tuyệt đối không được mềm lòng!” Đoạn Như Bích kéo tay Ôn Nhung qua liều mạng ấn xuống, “Aiz, đáng tiếc, bà và Phó Tô, sống sờ sờ mà lại bỏ qua nhau, đứa em gái này của bà, lúc mới ra đời nó bị người ta đánh tráo đúng không, không phải em ruột bà đúng không, làm gì có đứa em nào ác độc như nó chứ, làm chuyện thất đức như vậy, chết không tử tế đâu.”
Ôn Nhung trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: “Có lẽ là số mệnh đã định.”
“Vậy bà... ”
“Bất kể chân tướng rốt cuộc thế nào, tôi vẫn rất thất vọng.”
“Bà vẫn chọn Lâm Tuyển sao?”
Ôn Nhung nằm trên giường, nhắm mắt lại, sau một hồi, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Cuộc sống không nhanh không chậm theo tốc độ của nó trôi qua, người công ty Phó Tô nói ba ngày sau anh về, vậy nên Ôn Nhung bẻ ngón tay sống qua ngày. Mấy ngày nay, nhà họ Lâm tựa hồ như cũng có chuyện lớn gì đó xảy ra, Lâm Tử Hào xin nghỉ không đi học, cha cô vội vội vàng vàng gọi điện thoại hỏi cô tình trạng của Lâm Tuyển dạo gần đây, muốn cô đến nhà Lâm Tuyển xem một chút. Cô tới, nhưng không thấy người, điện thoại của Lâm Tuyển không ai tiếp, cô không thể làm gì khác hơn là gọi cho Lâm Giám Phi, đối phương không còn nhiệt tình như thường ngày, giống như có lệ nói một đống lớn nhưng chẳng có bài bản gì, khiến cho Ôn Nhung không sao giải thích được.
Cuối cùng, Lâm Giám Phi nói trong điện thoại: “Cô Ôn.”
“Vâng.”
“Cô biết tay của Văn Lam tại sao lại bị phế chứ?”
Đề tài này có chút bất ngờ, Ôn Nhung thử dò xét nói: “... Bị Lâm Tuyển phế?”
“Cô biết tại sao không?”
“... Không biết.” Hô hấp của Ôn Nhung lập tức trở nên rất dè chừng.
“Lâm Tuyển hận nhất là người không trung thành.”
“...”
“Người càng thân với anh ấy, anh ấy càng để ý. Cô, hiểu chứ?”
Ôn Tiểu Nhung rất không hiểu, nhưng đối phương đã cúp máy.
Chung quy vẫn cảm thấy cuộc sống này thực không yên bình. Ôn Nhung ngồi trong phòng ăn của trường học, gẩy gẩy cơm, nhìn những đám mây trôi hững hờ ngoài cửa sổ, trong lòng lên xuống bảy tám bận. Cô lại gọi điện cho Lâm Tuyển, song, điện thoại vẫn không có ai nhận.
Cứ như vậy, cầm cự đến ngày thứ ba, Ôn Nhung chạy thẳng đến nhà Phó Tô, lại được cho hay anh vẫn chưa về. Đợi đến buổi tối ngày thứ năm, Ôn Nhung giờ chờ không nổi nữa, gọi điện thoại cho Phó Tô, điện thoạt rất nhanh nối máy.
Ôn Nhung trực tiếp hỏi anh: “Anh đang ở đâu?”
“Chuyện gì?” Giọng nói đầu kia nghe rất mệt mỏi.
“Nói cho em biết anh đang ở đâu, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Phó Tô im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Tôi ở khách sạn, em tới đây đi.”
Ôn Nhung một khắc cũng không ngừng chạy tới khách sạn chỗ Phó Tô, làm cái gì mà có nhà không về, lại đi ở khách sạn, Nhưng Ôn Nhung cũng nhanh chóng hiểu ra, có thể là do Ôn Tuyết mấy ngày nay cũng đang tìm Phó Tô, còn chạy đến cửa nhà anh chặn người, anh vì muốn tránh cô ta, thậm chí chọn cả một khách sạn bình thường, cả đời Ôn Tuyết chưa từng ở khách sạn nào dưới năm sao, cho nên, cô ta sẽ không xuống tay với những khách sạn bốn sao. Nghĩ đến đây, cô lại một lần nữa tức giận phỉ nhổ cô em gái mình, một người con gái làm được đến mức như nó, thật đúng là bản có giới hạn trong cực phẩm!
Ôn Nhung trước khi tới đã nghĩ sẵn những lời phải nói trong đầu, nhưng lúc thực sự đối mặt ngồi trước Phó Tô, cô lại không biết mở miệng như thế nào. Hai người giống như học sinh tiểu học, cúi đầu ngồi yên, cuối cùng, Phó Tô hỏi: “Uống chút gì không?”
“Cho em cốc nước là được.”
Phó Tô đi rót nước cho cô, nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi chua xót trong lòng.
Anh tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn tuấn dật đã gày gò, còn lộ ra vẻ tái nhợt. Trong trí nhở, anh là một khóm trúc không chút tỳ vết nào, đón gió mà đứng, cứng cáp mạnh mẽ, khí chất trầm mặc, đầu óc nổi trội, cùng với mùi vị lạnh lùng tản mát ra khắp người, anh luôn khiến người ta có cảm giác cao ngạo chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn.
Trong mắt Ôn Nhung, anh là hoàn mỹ, cho nên, lúc anh lựa chọn Ôn Tuyết, cô cho rằng lựa chọn của anh luôn đúng.
Đứng bên cạnh anh, sao có thể là cô chứ?
Song, anh bây giờ, con người mà cô đã từng trân trọng, khắp người đã bị sương trần bao phủ, xóa đi ánh sáng nguyên có của anh.
Ôn Nhung có lý do để tin tưởng, lời nói dối của Ôn Tuyết đã hành hạ Phó Tô mười năm, cũng hành hạ cô mười năm. Đây là một thứ gông xiềng, trước vũ khí sắc bén của thời gian, càng ngày càng trở nên nặng nề.
Bây giờ, là lúc để giải thoát.
“Biết không, em vẫn cho là anh không được thích em, bởi vì sau năm lớp mười hai anh chợt trở nên rất lãnh đạm với em. Sau đó, trong bốn năm chúng ta gần như không nói chuyện với nhau.”
Vẻ mặt Phó Tô trong nháy mắt cứng ngắc: “Chuyện không phải như vậy.”
Ôn Nhung hỏi tới: “Vậy là như thế nào?”
Phó Tô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cái chén trong tay: “Em đã biết chuyện gì?”
“Có chút chuyện. Nhưng em muốn nghe anh nói, sau đó em sẽ nói cho anh những gì em biết.”
Sau một phút đồng hồ yên lặng, Phó Tô nói: “Anh không có gì để nói.”
Ôn Nhung run lên: “Anh xác định không có gì muốn nói với em?”
Phó Tô nhíu mày lại: “Niên Kiều nói cho tôi biết, cậu ta nói với em một số chuyện, nhưng đó là chuyện rất lâu trước đây rồi.”
Ôn Nhung vội là lên: “Đến bây giờ mà anh vẫn không dám nói với em sao?”
Phó Tô lãnh đạm, nhưng cũng có chút gắng sức nói: “Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn. Tôi cũng không hối hận với quyết định của mình.”
“Nhưng em đã biết rồi, im lặng như anh, kỳ thực đang trốn tránh, huống chi đó cũng đâu phải lỗi của anh, là Tiểu Tuyết... ”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, lại đúng vào thời khắc mấu chốt này, Ôn Nhung phát điên, trong đại não của cô gần như theo phản xạ có điều kiện nhảy ra cái mặt của Lâm Tuyển.
Song, đứng ngoài cửa lại là Lâm Giám Phi.
Cô đã không thấy kỳ quái tại sao Lâm Giám Phi có thể tìm được chỗ này, nhưng cái cô không hiểu là, anh ta tới làm gì?
Lâm Giám Phi nhìn nhìn cô, lại nhìn Phó Tô một chút, vẻ mặt giải quyết việc chung: “Theo mệnh lệnh của ông chủ, mời cô giáo Ôn đi theo tôi một chuyến.”